Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 30: Một chút thành tựu




Một luồng sáng gai mắt không chút dấu hiệu tỏa ra bên chân hắn!

Trong tầm mắt hoàn toàn trắng xóa, không thể nhìn rõ thứ gì. Một khí tức nguy hiểm đáng sợ bức thẳng tới trán, trái tim y nảy lên, vô cùng kinh hãi, gần như vô thức lui lại!

Đánh lén!

Có người đánh lén!

Đáng chết! Không ngờ mình lại không nhận ra sự tồn tại của đối phương!

Không cách nào hình dung đuợc sự kinh hãi trong lòng Tả Mạc, hắn vốn thân kinh bách chiến, nhưng đây là lần đầu tiên bị đối phương mò tới trước mặt đánh lén!

Minh Hư Dực vận chuyển tới cực hạn, thời gian lúc này như đột nhiên bị kéo giãn, tất cả đều chậm lại. Một chút sát ý dày đặc như giò bọ bám vào xương,c ho dù Tả Mạc cố thoát thế nào nó cũng bám chặt không rời!

Sát khí lẫm liệt tới tận xương tủy, ép sát vào mi tâm, cảm giác áp bách khiến thần kinh Tả Mạc căng thẳng tới cực điểm. Minh Hư Dực vỗ với tần suất điên cuồng trước giờ chưa từng có, giữa không khí cuồng loạn ầm ầm rung đột bên tai, trong đó lẫn lộn tiếng hét của đám Vi Thắng, nhưng Tả Mạc lúc này như không nghe thấy, hắn tụ tập toàn bộ tinh thần, tất cả đều ngưng tụ vào sát ý ngưng tụ như thực chất đó!

Mười ngón trên hai tay như gãy đàn tfy bà, ánh sáng chói mắt liên tiếp tỏa ra trước mặt hắn!

Tiểu Yêu Thuật!

Giữa lúc sinh mệnh sắp tắt này, Tả Mạc chỉ có thể lựa chọn tiểu yêu thuật!

Đơn giản, lập tức phát động, khiến những yêu thuật cơ sở nhất này trở thành lựa chọn duy nhất của Tả Mạc.

Keng keng keng!

Tiếng bể nát vang lên không dứt bên tai, tia sát khí lẫm liệt kia không hề bị bất cứ ảnh hưởng nào! Tiểu yêu thuật trước mặt nó chẳng khác nào tờ giấy, mảnh vụn văng khắp bầu trời, một hư ảnh màu đen không chút biến hóa.

Sát ý âm trầm lạnh lẽo khiến y như rơi xuống hầm băng, máu huyết toàn thân gần như đông cứng lại.

Sợi hãi như chất độc lan tràn khắp mỗi ngóc ngách trong cơ thể Tả Mạc, tử thần cách y gần như vậy, hơi thở thối nát của tử thần như đang ùa vào mặt hắn!

Lẽ nào phải chết sao?

Suy nghĩ này không cách nào kìm nén, đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Thời gian như ngừng lại ở giây phút này, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh lại.

Thần thức hỗn loạn đã khôi phục bình thường.

Sát ý vẫn bám vào tận xương cốt như trước, nhưng sự sợ hãi lại biến mất, Tả Mạc rơi vào một tình trạng vô cùng kỳ dị. Trong chớp mắt này, tâm thần hắn linh hoạt kỳ ảo như hồ nước trong, lúc xung động do yêu thuật tích lũy lúc trước giờ như ngọn núi lửa, ầm ầm bùng nổ!

Hai tay hắn không chịu khống chế khẽ vẽ lên, quỹ tích kỳ lạ, linh lực ba đông xa lạ, cảm giác xa lạ, nhưng tất cả đều rất tự nhiên như nước chảy thành sông.

Mười điểm sáng như mười ngôi sao vận chuyển, vẽ thành mười quầng sáng u lam!

Yêu thuật phức tạp khó phân như dòng nước chảy xuôi trong lòng hắn, ánh sáng u lam trên mười ngón tay càng lúc càng sáng rực, trong lòng Tả Mạc lại yên tĩnh dị thường!

Ánh sáng u lam sáng rực lên, như cây ánh sáng đâm chồi, quấn quanh hai tay Tả Mạc.

Hai tay hắn như bao phủ trong găng tay ánh sáng màu u lam đó.

Khi hai cánh tay này hợp lại giữa không trung, trước ngực Tả Mạc đột nhiên bùng lên vô số quầng sáng chói mắt như kiếm!

Rống!

Một tiếng thú rống vô danh kèm theo luồng khí tức thái cổ ầm ầm quét qua.

Cảnh tượng như trăng tròn đêm khuya, hoang thú đứng đó nhìn xuống, uy nghiêm bễ nghễ!

Cấp Cổ Hoang Tế thuật!

"Hả!"

Người đánh lén hả một tiếng, chỉ thấy thân hình hắn như con cá chạch, chợt xoay người quỷ dị, ánh sáng khắp bầu trời đột nhiên thu lại, hóa thành một đạo kiếm quang u ám, tốc độ tăng mạnh, tạo thành một luồng sáng chói mắt bắn nhanh về phía Tả Mạc!

Trái tim Vi Thắng lập tức trầm xuống, một kiếm điên đảo ngày đêm vừa rồi của hắn nhìn như thoải mái nhưng thực ra là hành động đỉnh cao của hắn rồi. Không những bao hàm lĩnh ngộ những ngày này của hắn mà con tiêu hao hơn nửa linh lực!

Kẻ đánh lén thực lực cực mạnh, vượt xa sự tưởng tượng của hắn!

Cho dù linh lực hắn chưa bị tổn hại, đối chiến chính diện cũng chưa chắc đã là đối thủ của đối phương, huống chi tên này còn đánh lén. KẺ đánh lén kiếm quang hoa lệ song kiếm ý lại nham hiểm ác độc, khác hẳn với bất cứ loại kiếm ý nào hắn từng thấy, hơn nữa tạo nghệ về mặt kiếm ý của đối phương cũng cao hơn một bậc so với Vi Thắng.

Kẻ địch lợi hại như vậy từ đâu chui ra?

Song lúc này cũng bất chấp mọi chuyện, thanh kiếm đen trong tay Vi Thắng chỉ thẳng vào đối phương, linh lực toàn thân như sôi trào, điên cuồng truyền vào trong thanh kiếm đen!

Kẻ đánh lén kia bỗng quỷ dị xoay người bắn lại, một luồng kiếm mang hắc ám trong phút chốc xuất hiện tại vị trí vừa rồi của hắn, phảng phất như bầu trời bị đâm thành một lỗ thủng!

Kẻ đánh lén kia dường như đã sớm phát hiện, thậm chí còn thong dong quay đầu lại nhìn qua Vi Thắng.

Vi Thắng thấy được một tấm mặt nạt rắng bệch, xấu xí khô khan dính sát vào khuôn mặt y, trong hai lỗ đen là hai cặp mắt đầy sát khi ngoan độc!

Hắn bỗng nhếch miệng cười, mặt nạ trắng bệch kéo thành một nụ cười quỷ dị khiến người ta không tự chủ được mà phát lạnh.

Vi Thắng chỉ thấy mắt hoa lên, đã mất đi bóng dáng đối phương.

Song con ngươi hắn đột nhiên co rút lại, đạo kiếm quang kia đâm thẳng vào trong quầng sáng trước ngực Tả Mạc!

Một tiếng thú rống, khí tức hỗn loạn viễn cổ thê lương lấy Tả Mạc làm trung tâm, ầm ầm khuếch tán ra.

Bụi mù tan đi, một hư ảnh viễn cổ cự thú lớn như tòa núi nhỏ xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Hai con mắt đỏ lớn cỡ đèn lồng đầy vẻ uy nghiêm.

Nó há miệng, đớp vào đại kiếm mang âm u kia.

Tả Mạc thở hổn hển, hai tay phủ đầy ánh sáng, giơ lên một trước một sau như đang ra sức nắm giữ thứ gì đó. Mồ hôi từ trán y chảy xuống, hai tròng mắt trợn tròn, đôi tay thỉnh thoảng lại run lên, dốc hết sức lực.

Luồng kiếm mang âm u kia như con rắn nhỏ không ngừng giãy dụa!

Kiếm mang dần dần ảm đạm hẳn đi, mãi cho tới khi biến mất.

Hoang thú như tòa núi nhỏ bể nát không một tiếng động, cũng biến mất theo.

Thấy Tả Mạc không sao, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm rồi lại lập tức cảnh giác nhìn quanh bốn phía, đề phòng kiếm tu quỷ dị kia đánh lén.

Một lát sau, không có động tĩnh gì, Tả Mạc đặt mông ngồi xuống, thở dốc liên tục.

Từ khi bị đánh lén đến giờ chỉ trong vài chớp mắt song nguy hiểm trong đó chỉ có Tả Mạc bị kiếm quang khóa chặt mới thể nghiệm nổi.

Sát vạch sinh tử!

Quả thực là tới sát vạch sinh tử!

Giờ nhớ lại, trong lòng y vẫn run sợ. Bên dưới đột nhiên có tu giả bay lên, xoạt một tiếng vây lấy đám TẢ Mạc vào giữa, là Công Tôn Sai tận mắt thấy Tả Mạc bị đánh lén, lập tức hạ lệnh.

Tả Mạc vừa khôi phục bình thường miễn cưỡng cười nói: "Kiếm tu thật lợi hại! Cuối cùng chũng ta cũng được thấy cái gì gọi là cao thủ!"

Hắn cười so với khóc còn khó coi hơn.

Sắc mặt những người khác đều khó coi tới cực điểm, nếu vừa rồi đại nhân thực sự xảy ra chuyện, vậy bọn họ có chết muôn lần cũng chẳng chuộc được tội! Có điều nghĩ tới kiếm tu mang mặt nạ trắng kia, trong lòng ai nấy đều thầm run sợ!

Hắn làm thế nào mà có thể ẩn nấp tới trước mưatj Tả Mạc, làm thế nào phóng ra đạo kiếm mang kia, làm thế nào rời khỏi, không ai biết! Ngay cả VI Thắng cũng chỉ thấy mắt hoa lên rồi mất đi tung tích của đối phương.

Từ đầu đến cuối đối phương đều tỏ vẻ thành thạo điêu luyện.

"Đi thôi, về đảo."

Đám người Tả Mạc lập tức trở về Quy đảo, vừa về đảo, đại trên cũng mở lại.

Cũng may đại trên có công năng cảnh báo, nếu trên người không có ngọc điệp vậy không cách nào tiến vào. Bằng không Tả Mạc còn cần lo xem đối phương có trà trộn vào đoàn người không, vây phiền phức lớn rồi!

Cách đảo mây chừng mười dặm, đột nhiên một bóng người từ từ xuất hiện từ trong mây.

Một tấm mặt nạ trắng bệch, vừa nhìn vào Quy đảo một cái rồi lập tức chìm vào trong mây.

oOo

"Tra được không?" Tả Mạc hỏi.

Kiếm tu kinh khủng đã đánh lén kia như cơn ác mộng cứ quanh quẩn mãi trong lòng Tả Mạc. Hắn không biết đối phương vì sao lại không tiếp tục đánh lén, lần này thoát chết có phân nửa là nhờ may mắn. Nếu lần sau lại gặp phải kẻ đó, Tả Mạc cũng không dám bảo đảm vận khí của mình còn tốt như vậy.

Thực lực của đối phương vượt xa bọn họ, ngay cả VI Thắng cũng thản nhiên thừa nhận thực lực của mình không bằng đối phương.

Kẻ lợi hại như vậy tuyệt đối không thể là hạng vô danh. Bị thích khách lợi hại như vậy chú ý đến, Tả Mạc cảm thấy bản thân ngay ăn ngủ cũng không yên, hắn quyết định phải điều tra thật rõ chuyện này.

Cho nên Tả Mạc vừa về đảo bèn vội vàng phát động toàn bộ lực lượng điều tra kẻ này. Hăn với Liêu Kỳ Xương vốn có thư qua lại bằng hạc giấy, chỉ có điều hắn không ngờ Liêu Kỳ Xương lại cố ý tới đảo.

Liêu Kỳ Xương sắc mặt rất cổ quái: "Tên đó không phải người Vân Hải giới!"

"Không phải người Vân Hải giới?" Tả Mạc kinh ngạc.

Khi Liêu Kỳ Xương nhận được tin tức Tả Mạc bị đánh lén cũng kinh hãi. Quan hệ giữa hắn với Quy đảo cực kỳ thân cận, hiểu biết cũng nhiều hơn người bình thường. Ngay cả đám NinH Nhất cũng chẳng thu được kết quả tốt dưới tay đám người Tả Mạc, vậy mà lại có người thiếu chút nữa một chiêu giết chết y, sao không khiến hắn giật mình?

Suy nghĩ đầu tiên của hắn là, tên này không phải người Vân Hải giới.

Rất nhanh chóng, ý nghĩ của hắn được chứng thực, đối phương quả nhiên không phải người của Vân Hải giới! Mà tới khi biết được lai lịch của đối phương, hắn lại càng kinh hãi, cảm thấy đây không phải chuyện thường bèn cố ý tới Quy đảo một chuyến.

"Căn cứ theo sự miêu tả của ngươi, người này hẳn là thích khách Mặt Nạ nổi danh. Tên này thần bí dị thường, tinh thông thuật ám sát, là thích khách nổi danh. Không phải nổi danh ở Vân Hải giới mà là nổi danh ở khắp Tứ Cảnh Thiên!" Trong giọng nói của Liêu Kỳ Xương có phần căng thẳng.

"Lợi hại vậy sao?" Tả Mạc giật nảy mình.

"Còn lợi hại hơn thế!" Liêu Kỳ Xương liếm liếm môi: "Hắn tuy là kim đan kỳ nhưng thanh danh cực lớn, năm năm trước từng ám sát thành công tu giả nguyên anh kỳ Long Hồng. Điều này cũng khiến hắn trở thànht hích khách kim đan kỳ trong mười hạng đầu. Thích khách kim đan kỳ đứng trong mười hạng đầu ở toàn bộ Tứ Cảnh Thiên! Giờ hắn đang đứng thứ bảy, đối diện với mục tiêu kim đan hắn chưa từng thất thủ, kể cả đệ tử tứ đại môn phái Côn Lôn, ngươi là người đầu tiên."

Nói đến đây Liêu Kỳ Xương cũng có phần hưng phấn, hoàn toàn không để ý tới việc Tả Mạc đang tròn mắt há hốc mồm, trực tiếp nói: "Giờ ngươi sắp nổi danh rồi, ngay cả thích khách Mặt Nạ cũng không giết chết ngươi nổi, ngươi có không muốn nổi danh ũng khó! Ninh Nhất đã là gì, hắn so ra, ngay xách dày cũn chẳng xứng!"

Khuôn mặt Tả Mạc chẳng chút đắc ý, ngược lại, khó coi vô cùng.

Ám sát nguyên anh kỳ thành công! Trời ơi!

Sao mình lại chọc vào một kẻ như vậy chứ!

Thích khách kim đan kỳ xếp thứ bảy trong toàn bộ Tứ Cảnh Thiên...

Tả Mạc sắc mặt như đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.