Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 19: Đột phá trước Tộc Hội




Sâu trong sơn động, bóng tối phur khắp nơi, vô số tia lửa đột nhiên phun trào, như cây lửa nở rộ.

Tiếng rít chói tai gai người của đám côn trùng trào dâng như thủy triều, tầng tầng lớp lớp. Song làn sóng côn trùng mãnh liệt đáng sợ này khi đến một khoảng nham thạch lại như bị một lá chắn vô hình ngăn cản, không tiến thêm được nửa bước.

Nếu tu giả với nhãn lực cao minh sẽ có thể thấy lá chắn vô hình này không ngờ lại là một hư ảnh màu đen.

Tốc độ của hư ảnh màu đen này cực nhanh, nhanh tới mức mắt thường khó mà bắt kịp.

Tên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập Phẩm phủ đầy mồ hôi.

Thân hình hắn lại không hề chậm lại, cứng rắn áp chế cơn sóng côn trùng. Mà theo linh lực của hắn không ngừng tiêu hao, làn sóng côn trùng bị áp chế dần đần tới gần cửa động. Mỗi khi tới lúc này, Thập Phẩm lại một lần nữa phát lực, áp chế cơn sóng côn trùng đó lại.

Hai bênn cứ giằng co như vậy.

Quá trình này kéo dài suốt hai canh giờ, khuôn mặt Thập Phẩm cũng lộ vẻ mệt mỏi rã rời.

Thi thể côn trùng chất đống trên mặt đất, càng lúc càng nhiều, dày đặc, chi chít. Chỉ thấy từng sợ khí đen từ những thi thể trên mặt đất từ từ bốc lên, chui vào trong cơ thể Thập Phẩm.

Mỗi khi chuyện này xay rra, tinh thần Thập Phẩm lại phấn chấn, thế công cũng mạnh mẽ trở lại.

Ở một nơi cách cửa động rất gần, Tiểu Hắc sợ hãi nằm trên một tảng đá nhô lên, cặp râu thi thoảng lại lay động, hơi có gió thổi cỏ lay, nó sẽ nhanh chóng bò ra bên ngoài cửa động.

Đám hỏ đã tìm ra đuuwocj quy luật, những con côn trùng đó tuyệt đối không bò ra khỏi cửa động nửa bước. Ngay từ những ngày đầu, đám nhỏ đều đi theo Thập Phẩm chạy vào trong sơn động, song rất nhanh chóng, tháp nhỏ với Tiểu Hỏa cảm thấy quá buồn chán bèn chuồn ra ngoài chơi đùa, chỉ còn một mình Tiểu Hắc lưu lại, bộ dáng đầy nghĩa khí.

Đương nhiên, nghĩa khí thì nghĩa khí, chỉ cần thấy có vẻ không đúng, Tiểu Hắc sẽ nhanh chân chạy mất, hoàn toàn không quả Thập Phẩm.

Thập Phẩm cứ như vậy, làm phiền đám côn trùng trong động suốt một ngày một đêm.

oOo

Hư LInh thành dường như lại khôi phục bình ĩnh, các thuwong gia vốn hoảng sợ suốt ngày suốt đêm cuối cùng cũng yên lòng.

Tất cả như vẫn không khác gì trước đây, song mọi người đều hiểu, Hư Linh thành thay đổi rồi!

Trận chiến giữa Quy đảo và Điền gia không những làm khiếp sợ cả Hư Linh thành mà toàn bộ Vân Hải giới đều vì nó mà rung động!

Khi các thế lực khác ngạc nhiên phát hiện một chiến bộ xa lạ đột nhiên giết vào năm mươi hạng phía trước, chiếm hạng thứ ba mươi hai, suy nghĩ đầu tiên hiện lên đều là: đám người này là ai vậy?

Chiến bộ đứng đầu Hư Linh phái, chiến bộ Hư Linh cũng chỉ đứng hơn tám mươi, hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Tuy rằng Hư Linh phái với Quy đảo không nảy sinh xung đột, nhưng lần này tranh đấu lâu như vậy, sự im lặng của Hư Linh phái, trong mắt nhiều người lại đồng nghĩ với hai từ - lùi bước. Mà trong mắt mỗi thế lực lớn bản địa ở Hư Linh thành, thực lực hai bên vừa so sánh là hiểu. Tối thiểu, bọn họ không tin Hư Linh phái có thể dễ dàng tiêu diệt Điền gia như vậy.

Đối với những thế lực lớn ở Vân Hải giới, Quy đảo đột nhiên quật khởi khiến họ vô cùng cảnh giác.

Theo tình báo họ thu thập được, trang bị của chiến bộ Quy đảo vô cùng xuất sắc, Lam Phách Hàn Quang giáp vân vân, tòn thân thuần một sắc pháp bảo cấp bốn, khiến rất nhiều chiến bộ chảy nước bọt ròng ròng.

Vân Hải giới không phải nơi giàu có gì cho cam, một bộ trang bị cấp bốn như vậy dẫu có giá không nhỏ, song người mua được cũng không ít. Song nếu mua được tới vài ngàn bộ, vậy không được mấy người rồi.

Mà khiến họ càng thêm đỏ mắt là loại kim kiếm họ không biết tên trong tay đám người đó, không ngờ lại là pháp bảo vượt qua cấp bốn!

Pháp bảo vượt qua cấp bốn? Vậy chẳng phải pháp bảo cấp năm sao?

Từ lúc nào pháp bao cấp năm cũng được trang bị hàng loạt? Khi đọc được tin tình báo này, phản ứng đầu tiên của rất nhiều người là không thể tin nổi. Nhưng tình báo thu được sau này không cái nào không chứng minh tính chân thực của tin tức đó, điều này lập tức làm nổi lên sóng to gió lớn.

Pháp bảo cấp năm.

Pháp bảo cấp năm có thể nói là danh từ dành cho kim đan. Có thể mua hay luyện chế pháp bảo cấp năm cơ bản đều là kim đan.

Không giả ngưng mạch kỳ nào đi mua pháp bảo cấp năm, cho dù hắn có mua được hay có được pháp bảo cấp năm, không tới giờ phút cuối cùng tuyệt đối không lấy ra. Thất phu vô tội, mang ngọc thành tội, chỉ cần là người hơi có kinh nghiệm giang hồ đều hiểu điểm này.

Pháp bảo cấp năm đủ để khiến người khác nảy sinh suy nghĩ giết người đoạt bảo rồi!

Chưa ai nghe nói qua có chiến bộ nào lại trang bị hàng loạt, mỗi người một món pháp bảo cấp năm!

Sau khi tin tức về pháp bảo cấp năm truyền ra, không biết bao nhiêu chiến bộ nảy sinh mơ ước, chỉ có điều xếp hạng của chiến bộ Quy đảo đạt tới hạng ba mươi hai, khiến cho bọn họ lòng sinh kiêng kỵ.

Chiến bộ xếp hạng trước năm mươi chắc chắn không dễ chọc.

Song không thể nghi ngờ, càng lúc càng nhiều người bắt đầu chú ý đến thế lực xa lạ chưa ai biết đến này.

Có điều, bọn họ không ai ngờ, cái ao nhỏ hẻo lánh Vân Hải giới này vậy mà lại vô thanh vô tức bị một con cá sấu lớn tiến vào.

oOo

Thần quang như ngục!

Các loại chùm sáng lần lượt quét tới quét lui trên người hắn, khoan khói vô cùng, đau đớn muốn chết, khi thì đầu óc trì trệ lúc lại thanh tỉnh, đủ loại tư vị trong cuộc đời, hắn đều nếm tường tận!

Bồ yêu với Vệ không dám thở mạnh, chăm chú nhìn Tả Mạc bị nhiều loại ánh sáng lượn lờ xung quanh, thần sắc vô cùng khẩn trương.

Đừng xem Vệ ra vẻ thản nhiên, những chuyện liên quan tới sống chết của bản thân mình, nói không căng thẳng vậy chỉ là giả dối. Đã tròn năm canh giờ qua đi, Tả mạc vẫn không chú biến hóa. Trong lòng Vệ cũng hơi chút hối hận, thần quang khó ngộ, bộ lạc Thiên Trạch còn không mấy ai ngộ ra, vì vậy dấu ấn này mới truyền thừa tới người hắn.

Tả Mạc cũng không phải người của bộ lạc Thiên Trạch...

Có điều lúc này nói gì cũng đã chậm, giờ hắn chỉ có nước cầu khẩn Tả Mạc có thể lĩnh ngộ được thần quang, bằng không, dưới thần quang, bọn họ chắc không ai trốn thoát nổi.

Bỗng nhiên, quanh người Tả Mạc từ từ tối lại.

Ước chừng mười giây sau, tất cả ánh sáng đều tối đi, còn xung quanh hắn dần tối đen với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, trở thành hư vô.

Khuôn mặt vệ hiện vẻ kinh hỉ, song hắn sợ kinh động Tả Mạc, không dám thở mạnh, vẻ căng thẳng trên mặt càng lúc càng đậm.

Phương viên mười trượng xung quanh Tả Mạc hoàn toàn hóa thành hư vô, hắc ám hư vô thâm thúy không thấy đáy.

Trong hắc ám hư vô, Tả mạc bỗng mở mắt.

Ầm!

Một khí tức mênh mông uy nghiêm như cơn lốc ầm ầm quét qua!

Bồ yêu với Vệ hai người cùng rên lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh dị nhìn vào mắt Tả Mạc.

Trên mắt Tả Mạc phủ một quầng sáng dị dạng, trong hắc ấm hư vô chẳng khác nào ngôi sao. Ánh mắt này chẳng chút cảm tình, như thần linh cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.

Bồ yêu hừ lạnh một tiếng, con mắt máu đột nhiên sáng vọt lên, định phản kích.

Vệ đứng ben vốn đang hồi hộp, giờ khuôn mặt lại lộ vẻ kích động, mừng rỡ như điên.

Song ngay lúc này, ánh sáng trong mắt Tả Mạc nhanh chóng thối lui, lộ ra nguyên trạng của hắn.

oOo

Tả Mạc cảm thấy mình như nằm mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ đó, những chùm sáng kia thật quá chân thực, song hắn ngẫm ghĩ lại, rồi cái gì cũng chẳng nghĩ ra. Toàn thân hắn không chút nhức mỏi, hoàn hảo như lúc ban đầu.

"Chuyện gì xảy ra?" Hắn mờ mịt hỏi.

"Chúc mừng ngươi." Vệ kích động nói.

Tả Mạc quay sang, nhìn thấy Vệ, hắn không khỏi sửng sốt. Lần đầu hắn thấy Vệ kích động vui sướng như thế, không biết vì sao, tâm tình của hắn cũng tốt hơn không ít.

"Chúc mừng ta cái gì?" Tả Mcaj hỏi lại, hắn nhíu mày, nghi hoặc nói: "Vừa rồi dường như ta vừa mơ một giấc mơ rất đáng sợ."

Tuy rằng đã không nhớ rõ, nhưng suy nghĩ "đáng sợ" này vẫn lưu lại tận sâu trong lòng hắn. Cho dù hiện giờ nhớ lại hắn vẫn không khỏi rùng mình.

"Đúng rồi, chẳng phải ta định lĩnh ngộ cái Định Phách Thần Quang gì gì sao?" Tả Mạc nhớ lại chuyện lúc trước, con mắt bỗng đăm chiêu, hô lên thất thanh: "Lẽ nào ta vừa rồi đã.."

"Không sai!" Khuôn mặt Vệ không dấu nổi vẻ vui mừng: "Vì vậy chúc mừng ngươi!"

Tả Mạc sửng sốt, tiếp đó hỏi ngược lại: "Ta lĩnh ngộ được rồi sao?"

"Bước trắc trở nhất đã qua đi!" Giọng điệu của Vệ vô cùng hưng phấn: "Lúc trước ta suy đoán chỉ có người tam lực hợp nhất mới có thể lĩnh ngộ thần quang, không ngờ quả thực như vậy!"

Dưới sự chỉ điểm của Vệ, Tả Mạc quả nhiên tìm được một luồng thần quang trong cơ thể.

Có điều khi hắn thấy luồng thần quang, không khỏi hoàn toàn thất vọng. Luồng thần quang này nhỏ như sợi tóc, toàn một màu xám, chẳng có chút ánh sáng nào của thần quang.

Tả Mạc không khỏi bĩu mỗi: "Cái thứ này là thần quang?"

Vệ vừa thấy biểu tình của Tả Mạc lập tức biết trong lòng tên này đang nghĩ gì, hắn cũng chẳng để ý, cười he he nói: "Đây là Định Phách Thần Quang. Ngươi đừng nhìn nó chẳng bắt mắt như vậy, chỉ cần ngộ ra chân ý trong đó, hình dáng của nó cũng sẽ biến hóa. Ngươi cứ cảm thụ một chút đi, rất nhiều thần diệu Định Phách Thần Quang đều ở trong đó. Những thứ còn lại ta đều không dạy được ngươi, ngươi phải tự mình lĩnh ngộ thôi!"

Tả Mạc rất khó chịu đối với thái độ không chịu trách nhiệm này của Vệ: "Cấm chế thì sao? Chẳng phải ngươi bảo Định Phách Thần Quang có thể hạ cấm chế sao? Ta đòi ngươi cấm chế cơ mà! Vệ, ngươi lừa gạt ta vậy là không được đâu nhé, đừng có quen thói lừa đảo!"

Vệ dở khóc dở cười: "Ngươi cứ nhớ lại một chút, thần diệu tự sinh."

"Ô! Đúng là có thật!" Tâm tư Tả Mạc khẽ động, vài môn pháp quyết xa lạ liền hiện lên trong lòng khiến hắn cũng hơi giật mình, trong lòng xem xét tỉ mỉ vài món pháp quyết này, ngoài miệng nói: "Không lừa ta là được rồi! Vệ, ta nói trước với ngươi, đừng nên học tên Bồ kia, chuyên quan thói lừa gạt, chẳng chịu giảng đạo nghĩa giang hồ!"

Bồ yêu ở bên cạnh sắc mặt xanh tới chấm đất.

Vệ cười ha hả, trong lòng vô cùng vui sướng. Dấu ân thần quang này luôn là tâm bệnh của hắn. Nắm đó hắn được kỳ vọng cực cao, tộc nhân đều cho rằng hắn là người có khả năng lĩnh ngộ Định Phách Thần Quang nhất trong toàn tộc, vì vậy ngay cả dấu ấn này cũng truyền thừa cho hắn. Song cho dù hắn cố ra sao cũng không lĩnh ngộ được thần quang, sau này đối diện với nguy nan, hắn dứt khoát hy sinh bản thân mình, lấy chính mình làm khí linh, lại trải qua bí pháp luyện chế, trở thành Mộ Bi giáp, trợ giúp tộc nhân bảo vệ bộ lạc.

Song, sau này bộ lạc cũng dần mai một, tận mắt thấy tộc nhân cuối cùng của bộ lạc ra đi, Vệ tâm tro ý lạnh!

Một Bi giáp qua tay rất nhiều cường giả, chủ nhân của hắn đều là cường giả vô cùng cường đại. Song hắn chưa từng để lộ bí mật lớn nhất của bản thân, Định Phách Thần Quang.

Vì hắn biết rõ, bọn họ không cách nào luyện thành.

Song dấu ấn này cứ như số mệnh, luôn đặt nặng trong lòng hắn. mãi tới hiện tại hắn mới cảm thấy gánh nặng này được trút khỏi, thoải mái không nói nên lời.

Định Phách Thần Quang uy chấn man hoang đã lại thấy ánh mặt trời!

Đột nhiên, hắn thấy đầy mong chờ đối với tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.