Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 7: Tớ Là Gió Anh Ấy Là Cát, Triền Miên Dây Dưa Đến Tận Chân Trời




Trong lòng đầy chí khí đến đây, ai ngờ được cũng xám xịt rời khỏi. Đối mặt với gương mặt đã biến sắc của La Ý, Tô Mộc thật ra không tiếp tục nói gì thêm. Hắn cũng không tiến hành ngăn cản.

Nếu như Kỷ Triết Học đã làm như vậy, chứng tỏ hắn đã nhận được lời nhắc nhở của Hoàng Vĩ Sâm. Nếu như mình mạnh mẽ lưu đám người La Ý ở lại, đến lúc đó sẽ không có cách nào thu trận.

Đừng quên, hiện tại Tô Mộc chỉ là bí thư huyện ủy cấp chính xử, cách cấp bậc có thể tùy ý hạ mệnh lệnh còn có một đoạn rất xa.

Giao thông rất nhanh được khôi phục như lúc ban đầu.

Tô Mộc đứng ở chỗ này, bên cạnh là Từ Viêm. Nhìn con đường mấp mô trước mắt, thần sắc Tô Mộc thật sự không vui nổi.

- Thật sự không biết con đường này tu sửa thế nào? Biết rõ nơi này là có xe ô tô đi qua, vẫn tu sử kém như vậy. Con đường thật sự, nhất định phải suy nghĩ tới tình huống khi các xe ô tô đi vào.

Từ Viêm nói.

- Đây mới là chuyện chúng ta cần làm trong thời gian tới.

Tô Mộc chậm rãi nói:

- Con đường này, còn có hai đường khác đều liên quan đến việc có thể bảo đảm con đường giao thông mấu chốt trong huyện Ân Huyền chúng ta có thể hiệu quả hay không. Nhất định không thể để xảy ra sai sót nào. Trước khi huyện ủy chưa đưa ra quyết định, anh phải bảo đảm giao thông ở đây không bị tắc. Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể phát sinh bất kỳ bất ngờ nào đối với giao thông.

- Tôi biết, tôi sẽ an bài người, tiến hành cắm dọc các điểm trên đường.

Từ Viêm nói.

- Đội giao thông của huyện cũng nên chỉnh đốn lại một chút.

Tô Mộc bình tĩnh đảo qua người ban giao thông huyện đứng bên cạnh chậm rãi nói.

- Tôi biết phải làm sao!

Trong mắt Từ Viêm lóe ra ánh sáng lạnh.

Điều này cũng không khác gì cắt bỏ vào miệng.

Phải biết rằng từ trước tới nay việc vận chuyển đều là một công việc béo bở. Ai chủ quản việc này, sẽ có rất nhiều phương pháp mò được tiền. Nếu như thật sự bỏ cả vào miệng, có lẽ sẽ rất khó khăn. Bởi vì dù sao điều này liên quan đến nhiều mặt. Nhưng cũng là nơi dễ tìm được nhược điểm nhất.

Từ Viêm chờ chính là một cơ hội có thể chỉnh đốn phòng công an huyện. Hiện tại cơ hội không đợi được đã tự đưa tới cửa.



Mười hai giờ trưa, con đường này đã được thông suốt, không phát sinh bất kỳ bất ngờ không mong muốn nào nữa. Đường xá vô cùng thông suốt.

Chuyện đã xảy ra ở đây nhanh chóng truyền khắp huyện Ân Huyền. Khi tất cả mọi người biết tổ điều tra thậm chí chưa đầy hai giờ, đã trực tiếp rời đi như vậy, trên mặt bọn họ hiện ra một vẻ chấn động.

Chấn động cái gì?

Đương nhiên là bị thủ đoạn của Tô Mộc làm chấn động!

Không có ai sẽ cho rằng tổ điều tra sẽ cam tâm tình nguyện rời đi. Nếu đã tới nơi này, chung quy sẽ không vô duyên vô cớ rời đi như vậy chứ? Nhưng bọn họ lại rời đi như vậy, hơn nữa còn rời đi ủy khuất như vậy. Nếu như nói chuyện đó không phải do người tác động, làm sao có thể?

Hầu Bách Lương sẽ làm thế sao?

Hầu Bách Lương hy vọng chính là năm hạng mục công trình cơ bản đều tiếp tục vận hành trở lại. Đây cũng là chuyện tổ điều tra cần làm. Đương nhiên nếu biết không phải là do Hầu Bách Lương gây ra, không phải lời của hắn, vậy cũng chỉ có một loại khả năng, là do Tô Mộc động thủ.

Tô Mộc lại có thể can thiệp đến quyết định bên trong thành phố sao?

Nghĩ đến khả năng này, giới quan trường trong huyện Ân Huyền bắt đầu thầm xác định lại một lần nữa, xem nên đối mặt với Tô Mộc như thế nào.

Ầm!

Hầu Bách Lương không rời phòng làm việc. Hắn vẫn tiếp tục ở lại trong này. Chỉ có điều lúc này, mặt hắn đầy dữ tợn. Hắn vừa buông điện thoại xuống. Là do Kỷ Triết Học gọi tới. Thái độ của Kỷ Triết Học rất lãnh đạm, ý dường như đang nói, nếu như Hầu Bách Lương anh không có khả năng, cũng không cần phải liên lụy đến hắn.

Điều này làm cho Hầu Bách Lương càng phẫn nộ hơn.

Tô Mộc rốt cuộc làm thế nào mà được như vậy. Hầu Bách Lương đã không còn tâm tình để ý tới. Hắn hiện tại muốn biết chính là, làm sao mới có thể trong thời gian ngắn nhất, khiến Tô Mộc hoàn toàn mất quyền lực.

Phải mất quyền lực!

Nếu như không mất quyền lực Tô Mộc, rõ ràng thời gian trôi qua, bản thân Hầu Bách Lương ở trong huyện Ân Huyền này, có thể hình thành lực ảnh hưởng càng ngày càng yếu. Đợi đến khi thật sự không ra lệnh được cho chính phủ huyện, chính là thời điểm Hầu Bách Lương hắn hoàn toàn bị nắm bắt.

Reng reng reng!

Đúng lúc này, điện thoại riêng của Hầu Bách Lương đổ chuông. Hắn vội vàng nghe.

- Giang bí thư!

- Chuyện tổ điều tra tỉnh là do anh làm sao?

Giang Hà hỏi.

- Không phải. Thật sự không phải là do tôi làm. Tôi cũng đang buồn bực đây. Nhưng tôi vừa nhận được điện thoại của Kỷ phó thị trưởng. Nghe ý của hắn, chuyện này hình như là do hắn làm.

Hầu Bách Lương không dám có bất kỳ giấu giếm nào.

Giang Hà là chỗ dựa vững chắc của Hầu Bách Lương. Nói dối với ai cũng được, nhưng chỉ có đối mặt với hắn là không được.

Hầu Bách Lương biết rõ ràng, nếu như ngay cả Giang Hà cũng không do dự buông tha hắn, Hầu Bách Lương thật sự không có cách nào tiếp tục đặt chân ở huyện Ân Huyền.

- Không phải anh làm là được. Phải biết rằng bất cứ việc gì cũng không nên sốt ruột. Đồng chí Tô Mộc là do thượng cấp an bài xuống. Nếu như trong lúc này xảy ra vấn đề, người mất mặt chính là lãnh đạo thượng cấp. Cho nên chính phủ huyện các người phải biết làm sao đoàn kết với lãnh đạo của huyện ủy triển khai công tác. Vẫn là câu nói cũ, tôi không muốn thấy một huyện Ân Huyền chia năm xẻ bảy!

Giang Hà nói.

- Được, tôi biết phải làm sao.

Hầu Bách Lương vội vàng nói.

- Vậy cứ như vậy!

Đây là thái độ của Giang Hà, Giang Hà cần không phải tranh đấu, mà là hài hòa. Thật ra Hầu Bách Lương cũng biết, nếu Tô Mộc là bí thư huyện ủy, hơn nữa còn vừa nhậm chức, không có đạo lý nào bị đuổi xuống đài.

Mình làm như vậy, không phải bởi vì trong lòng cảm thấy khó chịu mà thôi. Nhưng nếu không thoải mái, lúc này cũng phải chịu đựng. Nếu như thật sự bị Giang Hà răn dạy nữa, hậu quả sẽ nghiêm trọng.

- Vậy tạm thời khiêm tốn một chút!

Trong lòng Hầu Bách Lương không cam lòng, tính tạm thời kìm chế, thuận lợi gọi điện thoại cho Hầu Sổ Căn.

- Đừng làm ầm ĩ nữa. Thời gian sắp tới, phải yên tĩnh một chút.

Sau khi nói xong cái này, Hầu Bách Lương liền nghĩ tới cuộc điện thoại của Khúc Hằng Tùng trước đó, nghĩ đến chuyện ban Tài Chính huyện phải đối mặt với lỗ hổng này, da đầu cảm thấy tê dại từng đợt. Dù sao đó là tham ô tiền lương của công. Nhưng tiền lương như vậy cũng phải nghĩ biện pháp để giải quyết.

Phải biết rằng trên phương diện này không chỉ thiếu của các giáo sư, còn có của tất cả nhân viên công vụ. Nếu như bị những công vụ viên kia biết, số tiền này là do mình không có cách nào phát xuống, Hầu Bách Lương biết mình sẽ trở thành kẻ địch chung của mọi người.

- Ngụy Minh, chuẩn bị xe. Tôi muốn đi lên tỉnh!

. . .

Chuyện tổ điều tra thành phố vân đạm phong khinh qua như vậy, tình hình trong thành phố sẽ thế nào? Cho dù Tô Mộc có biết cũng không có cách nào để ý.

Lúc này chuyện hắn muốn làm đầu tiên, chính là mau chóng sớm tìm được một đội xây dựng thích hợp. Bảo đảm đội xây dựng này có thể có kinh nghiệm và lý lịch tốt, có thể tu sử lại đường của huyện trấn thật tốt.

Nếu như nói nếu như thật sự là có gì tổn hại chỗ xấu, cho dù là mặt đường là được, nền đường bị hủy, cũng có thể ngay tại chỗ tiến hành sửa chữa. Nhưng cái này đội xây dựng vẫn thật sự khó tìm, ở Tô Mộc ý nghĩ trong, nếu như huyện Ân Huyền có như vậy tư chất, vẫn tận huyện Ân Huyền đến đây.

Chung quy bất kể nói thế nào, đây đều là ưu tiên phát triển huyện Ân Huyền.

Nhưng huyện Ân Huyền có sao?

Một Huyện Nhất Kiến đã gần như lũng đoạn các ngành xây dựng trong cả huyện. Nhưng anh lại không có một công ty nào có chân tài thực học. Hiện tại cho dù Tô Mộc muốn sử dụng tới đám người Huyện Nhất Kiến, cũng phải suy nghĩ xem có dám sử dụng hay không.

Uy tín của công ty là vấn đề quan trọng. Uy tín một khi bị hủy, muốn khôi phục lại, thật sự sẽ rất khó khăn.

Danh bài, danh bài, chính là nói về cái này.



Buổi chiều.

Đợi đến khi vào đại sảnh, dưới an bài của Mạnh Thường Trực, bắt đầu tiến hành kiểm tra sức khỏe cho đám người của thường ủy huyện ủy. Bởi vì chuyện này là do Tô Mộc đề nghị, cho nên hắn tất nhiên không có khả năng vắng mặt. Trên thực tế ngoài Hầu Bách Lương ra, tất cả thường ủy huyện ủy khác đều trình diện đủ số.

Kiểm tra sức khoẻ giống như vậy, không có người nào để ở trong lòng. Bọn họ đều cho rằng thân thể mình không có bất kỳ bệnh tật gì. Cho nên thời điểm kiểm tra sức khỏe, mọi người đều tươi cười. Cho dù là Mã Văn Tuyển, cũng vậy.

- Mã bí thư, thân thể của anh nhìn đủ cường tráng, chắc sẽ không có bất kỳ bệnh tật gì.

- Đúng vậy. Dù gì tôi cũng là từ chiến tuyến công an ra. Về điểm ấy vẫn có thể bảo đảm.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Mã Văn Tuyển thật sự không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào, lộ rõ lực ảnh hưởng của mình. Cách nói như vậy, đơn giản chính là tiết lộ cho mọi người biết, Mã Văn Tuyển tôi vẫn là bí thư ủy ban Chính Trị và Pháp Luật của huyện Ân Huyền này. Cho dù vị trí trưởng phòng công an huyện bị lấy mất, nhưng các người ai dám khinh thường tôi?

Buổi chiều. . . .

Khi tất cả mọi người đã kiểm tra sức khoẻ xong Mạnh Thường Trực đến chỗ Tô Mộc báo cáo. Tô Mộc không nói gì thêm, mà trực tiếp phân phó, để bệnh viện huyện bên kia mau chóng đưa ra kết quả.

Thật ra chuyện như vậy cũng không cần thiết phải nói thêm điều gì, phía bệnh viện huyện bên kia cũng sẽ biết làm thế nào. Chỉ có điều khiến Mạnh Thường Trực có chút bất ngờ chính là, ngay lúc hắn gần đi, Tô Mộc nói.

- Sức khỏe của lãnh đạo là chuyện cơ mật, không thể truyền ra ngoài!

- Vâng!

Mạnh Thường Trực đương nhiên biết điều này. Chỉ có điều vì sao Tô Mộc còn muốn phân phó nhấn mạnh điều này? Lẽ nào hắn cho rằng mình không biết chuyện này sao? Thật sự có chút kỳ quái. Chỉ có điều rất nhanh Mạnh Thường Trực liền biết, vì sao Tô Mộc lại nói như vậy.

Lúc xế chiều, Tô Mộc vẫn ở trong phòng làm việc nghe Lý Linh Uyển báo cáo. Nói là báo cáo, thật ra chính là trọng điểm quan tâm của Tô Mộc trước đó. Chính là vấn đề giáo dục của đám hài tử trấn Thủy Tưởng.

Lý Linh Uyển đối với vấn đề này đã làm báo cáo toàn diện về các an bài của ban giáo dục đã làm. Tô Mộc tương đối hài lòng. Dù sao Lý Linh Uyển vạch kế hoạch, thật sự là suy nghĩ cho tương lai của đám hài tử.

Trong này bao gồm việc Lý Linh Uyển chuẩn bị đề nghị tiến hành trong hệ thống giáo dục của toàn huyện, quyên tiền để Lưu Thắng giải phẫu. Chỉ có điều đề nghị này lại bị Tô Mộc bác bỏ. Bởi vì hắn cho rằng không nhất thiết phải làm vậy.

Vấn đề của Lưu Thắng đã có quỹ chim yến con giải quyết, cũng không cần phải phiền toái đến những người khác.

Lại nói, lúc này huyện Ân Huyền, cho dù là những giáo sư kia muốn quyên tiền, có khả năng sao? Tiền lương của bọn họ vẫn không có tin tức. Bọn họ lấy cái gì để quyên tiền.

Hết giờ làm, Tô Mộc đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn thế giới bên ngoài, nghĩ tới chuyện Khúc Hằng Tùng từng đưa ra bảo đảm. Trong vòng hai ngày, hắn thật có thể gom đủ tám trăm vạn sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.