Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 47: “Em làm bẩn anh, bây giờ còn muốn vứt bỏ anh sao?”




Trận bão táp giữa Ôn Ngôn và Cố Gia Nhiên, đến gấp, đi cũng nhanh.

Nhưng Cố Gia Nhiên vẫn không có ý định đem cuộc đối thoại ngày đó với ba Ôn nói cho Ôn Ngôn. Không chỉ như vậy, cậu còn quyết định hẹn ba Ôn ra nói chuyện một lần.

Ôn Ngôn đối với chuyện này kiên quyết không đồng ý.

Cố Gia Nhiên rất nghiêm túc nói: “Em không thể cứ ở phía sau anh, em muốn đứng ở bên cạnh anh. Ôn Ngôn, anh tin em đi.”

Ôn Ngôn nhìn cậu rất lâu, cuối cùng thở dài: “Em hứa với anh một việc, cho dù em cùng ba anh nói cái gì, chúng ta cũng không được lại chiến tranh lạnh.” Những ngày đó hắn thật sự là nghẹn không nói nên lời.

Cố Gia Nhiên cười lên: “Được.”

Địa điểm vẫn là phòng trà đó, Ôn Ngôn nói đó là nơi ba hắn thường đến. Không biết Ôn Viễn Sơn đã sớm có dự tính hay thế nào, nghe Cố Gia Nhiên mời, một chút kinh ngạc cũng không có, sảng khoái đáp ứng.

Trong lòng Cố Gia Nhiên vẫn rất căng thẳng.

Đối với cậu mà nói, nhận được sự thông cảm từ người nhà người yêu, là một việc vô cùng quan trọng. Mà Ôn Viễn Sơn không hổ là ba Ôn Ngôn, khí chất tỏa ra có cảm giác áp bách rất mạnh, Cố Gia Nhiên phải xuất ra 120% tinh thần.

Đến khi Ôn Viễn Sơn ngồi xuống, Cố Gia Nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương.

Ôn Viễn Sơn khẽ nhấp chút trà: “Cố tiên sinh tìm tôi có việc sao?”

“Ôn Đổng, lần trước ngài nói, không có chuyện gì hoàn hảo.”

Ôn Viễn Sơn gật đầu.

“Nếu đã vậy, cháu muốn hỏi ngài, ngài có xem trọng phần tình cảm này của cháu với Ôn Ngôn không?”

Ngón tay Ôn Viễn Sơn nhẹ gõ gõ bàn: “Không xem trọng.”

“Ngài không xem trọng. Cũng đúng, vị trí của Ôn Ngôn có quá mê hoặc, công việc của cháu lại quá bận, phần lớn thời gian của cả hai ai cũng bận rộn, gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.”

“Lâu dài, tình cảm phai nhạt, ai cũng mệt mỏi. Sau đó có một ngày cháu hoặc là anh ấy chợt phát hiện, bên cạnh còn có người hoặc việc gì đó càng thú vị hơn.”

“Khi đó, bọn cháu chia tay.”

Ôn Viễn Sơn chẳng ừ hử gì nhìn cậu.

“Nếu như vậy, ngài cần gì phải vội vã chia rẽ cả hai ngay từ đầu, không duyên cớ làm cho Ôn Ngôn không vui thậm chí sinh ra tâm lý phản nghịch, ngược lại, chúng ta sớm muộn cũng sẽ tách ra, không phải sao?”

Gương mặt Cố Gia Nhiên bình tĩnh, dường như người cậu vừa nói không phải là cậu và Ôn Ngôn, mà là tương lai của người khác.

Ôn Viễn Sơn cười: “Vậy nếu như ta xem trọng hai đứa thì sao?”

“Ngài là người từng trải, được ngài xem trọng, chứng minh tình cảm của cả hai quả thật rất tốt. Có lẽ sau này trong lúc ở chung, chúng ta có thể khắc khẩu, thế nhưng, trong lòng chúng ta đã nhận định lẫn nhau, tuyệt đối không chia cách.”

“Tuy nó ở trong lòng ngài không hoàn mỹ, nhưng ít ra ngài công nhận đây là một đoạn tình cảm chân thành.”

“Đã như vậy, ngài muốn tách chúng ta ra, cùng trước đây ngài và phu nhân bị chia rẽ, và cả những người trước đây khiến cho mọi người không thể không chia lìa ba năm đó, có khác nhau chỗ nào đâu?”

“Ngài đi từng bước một tới ngày hôm nay, chẳng lẽ là vì để cho Ôn Ngôn trải qua việc ngài đã từng trải sao?”

Ôn Viễn Sơn vừa mới cầm chén trà lên dừng giữa không trung, ông có chút ngoài ý muốn. Ông thoáng nhìn người thanh niên đối diện: So với lần trước, trong mắt của Cố Gia Nhiên có tinh thần và sự kiên định không thể nghi ngờ là nhiều hơn rất nhiều.

“Xem ra cậu đã học bài.”

“Chẳng qua, dù cậu có ba hoa thế nào, nhưng cậu phải biết rằng, chấp nhận con trai của mình cùng một người đàn ông khác ở cùng nhau, đây không phải là một chuyện dễ dàng.”

“Thậm chí đối với với đại đa số ba mẹ mà nói, đây là một việc không thể.”

Ôn Viễn Sơn nhìn cậu, bình tĩnh nhưng tàn nhẫn mà trần thuật một sự thật.

Cố Gia Nhiên đỏ cả vành mắt.

Cậu rất muốn liều lĩnh nói “Vậy cũng không cần chấp nhận, nhìn bọn họ, chỉ nhìn bọn họ cũng tốt rồi”, nhưng, cậu không thể. Cậu rất để ý, cậu rất muốn có được sự chúc phúc của ba mẹ Ôn Ngôn.

Cậu bỗng nhiên ý thức được ngày hôm nay ngả bài có bao nhiêu ngây thơ. Cậu cố gắng từ chỗ sơ hở trong lời ông nói, mưu toan đánh bại, tự cho là dựa vào tình yêu khẩn thiết này, có thể đả động Ôn Viễn Sơn.

Nhưng lúc này cậu mới rõ ràng, đây bất quá là lấy trứng chọi đá.

Cậu có chút nhụt chí.

“Ôn Ngôn anh ấy, có nhiều thứ hơn cháu: Cháu có, anh ấy có. Cháu không có, anh ấy cũng có.” Cố Gia Nhiên chầm chậm mở lời, “Cháu rất hâm mộ anh ấy. Nếu như có thể, cháu thật sự không phải muốn phá hư toàn bộ.”

“Nhưng cháu không thể rời khỏi anh ấy.”

“Cháu không biết cháu rốt cuộc phải làm thế nào ngài mới có thể đồng ý cho cả hai ở cùng nhau, cháu chỉ có thể nói, cháu yêu Ôn Ngôn, giống như ngài yêu mẹ của Ôn Ngôn.”

Đây là một lời bày tỏ vô cùng yếu ớt. Cố Gia Nhiên nói ra khỏi miệng, bản thân cũng cảm thấy keo kiệt. Cậu không còn cách nào khác, cậu chỉ có tấm lòng, nếu như có thể, cậu thậm chí muốn moi ra cho ba Ôn nhìn một lần.

Trong mắt Cố Gia Nhiên có cầu xin, có tuyệt vọng, duy chỉ có không có lùi bước.

Khó khăn hơn nữa, cậu cũng sẽ không buông tay.

Ôn Viễn Sơn nhìn cậu, ngón tay vuốt ve chén trà, hồi lâu không nói gì.

Cũng không biết rốt cuộc là qua bao lâu, Ôn Viễn Sơn nhìn nước trà đã nguội lạnh, đáy mắt hiện lên ý cười:

“Đây quả thật là một lời hứa khó lường.”

Cũng giống như lần trước, khi Ôn Ngôn đến tìm Cố Gia Nhiên, ba Ôn đã đi rồi.

Hương trà khắp phòng còn chưa tan hết, Cố Gia Nhiên ngồi ngơ ngác ở đó, không biết nghĩ gì.

Ôn Ngôn có chút hoảng sợ, vội đi tới nhìn cậu: “Thế nào, không sao chứ?”

Cố Gia Nhiên lắc đầu.

Ôn Ngôn cẩn thận nhìn, Cố Gia Nhiên rất bình tĩnh.

“Ba anh nói như thế nào?”

“Không biết.”

“Không biết?”

Ôn Viễn Sơn nói xong câu đó liền rời đi, để lại Cố Gia Nhiên ngồi ở đó trằn trọc suy đoán rốt cuộc ông có ý gì. Cố Gia Nhiên nhìn gương mặt lo lắng của Ôn Ngôn, bỗng nhiên có sức mạnh: “Em đoán, có lẽ là qua ải rồi?”

Ôn Ngôn cười lên: “Tuy anh không biết làm sao ba anh biết chuyện của chúng ta, rồi tại sao đột nhiên đón em đi nói chuyện, nhưng nói thật, anh vẫn cảm thấy ông sẽ không thật sự phản đối với chúng ta.”

“Tại sao?”

“Bởi vì em là người anh chọn, mà ba, tin tưởng anh.”

Ánh mắt Cố Gia Nhiên mềm nhũn: “Thật tốt.”

Tuy Ôn Viễn Sơn hư hư thực thực phóng bọn họ một con ngựa, nhưng Ôn Ngôn vẫn không dám xem thường. Hắn lại chậm rãi chuẩn bị, chờ mẹ của hắn trở về, tìm một thời gian thích hợp, dẫn Cố Gia Nhiên về nhà chính thức ra mắt.

Cố Gia Nhiên đến tận bây giờ cũng không biết hắn và Phương Nguyên đã gặp nhau. Gần đây cậu không bận lắm, tác phẩm mới còn chưa quay, thỉnh thoảng phối hợp chạy đi tuyên truyền ‘Gia Nhân Hành’, rảnh rỗi liền mỗi ngày ở nhà nấu cơm cho Ôn Ngôn ăn. Theo độ Hot của ‘Gia Nhân Hành’, một ít chuyện cũ năm xưa của Cố Gia Nhiên lại bắt đầu sôi nổi lên. Nếu phải nói giới giải trí có điểm nào không tốt, chính là dù có phải anti-fans hay không, đều hận không thể đào sâu ba thước chuyện của bạn.

Mà bây giờ, các loại scandal về cậu lại tăng thêm một cái là đồng tính luyến. Đây gọi là “Tin ngầm trong giới” bị lưu truyền gián đoạn mấy tháng trước, thế nhưng gần đây lại đột nhiên tăng lên rất nhiều, càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng. Lục Phong cảm thấy rất đau đầu, bởi vì đối phương không có chỉ mặt gọi tên, chỉ là ám chỉ, nếu là nói người khác cũng quá là gượng gạo đi. Lúc trước hắn cảm thấy mấy tin đồn như “Bao nuôi” “Kiêu căng tự đại”, toàn là lời nói vô căn cứ, tuyên bố bác bỏ lời đồn xong, là tự nhiên yên tĩnh. Lúc hắn nói với đạo diễn Phương Nguyên chuyện này, cũng nói dân mạng ngày nay đã miễn dịch với mấy tin tức này, không có chứng cứ rõ ràng mọi người sẽ không tin. Nhưng kể từ lần trước Ôn tổng đem hộ chiếu ra sân bay, móc nối với các sự việc lúc trước, hắn càng nghĩ càng thấy không ổn, càng nghĩ càng kinh hãi, suy đi nghĩ lại, liền tìm một cơ hội, nói: “Gia Nhiên, anh là người đại diện của em, em có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết trước tiên, bao gồm cả chuyện yêu đương.”

“Ưm. Em và Ôn Ngôn yêu nhau.”

“…”

Chỉ trong một cái chớp mắt, Lục Phong cảm thấy tim của mình như ngừng đập.

Hắn khó khăn mở miệng: “Ôn Ngôn? Ha hả, thật trùng hợp, giống y như tên của Lam Hải Ôn tổng.”

Cố Gia Nhiên kinh ngạc nhìn hắn: “Lục ca, anh sao vậy, là Lam Hải Ôn tổng đó.”

Giỏi, nghệ sĩ của hắn chẳng những là gay, còn thu phục được ông lớn ảnh thị. Đáng giận hơn là, đương sự vậy mà lại hết sức bình tĩnh?!

“Sao em bình tĩnh vậy hả?”

Cố Gia Nhiên nhìn vẻ mặt sụp đổ của Lục Phong, bật cười: “Với em mà nói, đây chỉ là chuyện hai người yêu nhau.”

Lục Phong đã không còn sức phân tích tính nghiêm trọng trong chuyện này với cậu, trong đầu của hắn đã xuất hiện cảnh tượng sau khi bị chụp sẽ xảy ra sóng to gió lớn như thế nào.

“Người bạn ở Phỉ Thúy Vân Sơn kia là Ôn tổng?”

“Đúng vậy, chỉ là khi đó còn chưa có cùng anh ấy.”

“Hai người quen nhau đã bao lâu? Đi ra ngoài có thay đồ hay không? Có bị paparazi chụp hay không? Gia Nhiên, em — em –” Một Cố Gia Nhiên tĩnh tâm như vậy, thực sự là không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng ai nấy đều kinh ngạc.

Cố Gia Nhiên thấy thế cũng thu lại nụ cười, trấn an nói: “Lục ca, đừng lo, ký lai chi, tắc an chi [1]. Em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

[1] Tương tự câu Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng

Lục Phong không lời nào để nói.

Hắn có thể nói cái gì đây? Cố Gia Nhiên đúng là nghệ sĩ dưới tay hắn, thế nhưng được đạo diễn Phương Nguyên nhờ cậy chăm sóc cậu nhiều năm như vậy, trong lòng đã sớm xem cậu là em trai. Bây giờ chứng kiến tình hình của cậu tốt như vậy, hắn không thể không nói, trong lòng hắn rất vui vẻ.

Lục Phong thở một hơi thật dài: “Nếu như có cảm giác bị người ta chụp được hoặc là chuyện gì khác, nhất định phải nói cho anh biết trước tiên. Gần đây trên mạng không biết tại sao xuất hiện rất nhiều người nói em là gay, không biết là gió thổi tới từ đâu, em và Ôn tổng hai người phải chú ý chút.”

Cố Gia Nhiên gật đầu: “Đã biết.”

Hai ngày nay tâm tình Ôn Ngôn rất tốt, mỗi ngày về nhà đều đúng lúc thấy Cố Gia Nhiên đeo tạp dề bận rộn ở phòng bếp. Hắn đặc biệt thích nhìn Cố Gia Nhiên nấu cơm: Thái hành, thái rau, đổ xuống chảo, xèo xèo. Phòng bếp đầy mùi khói dầu, bắt đầu xào đồ ăn là cho dù có máy hút khói cũng không tránh được có khói mù, khói xông lửa đốt, Ôn Ngôn cảm giác mình vô cùng hạnh phúc.

Cơm nước xong sau đó hắn liền quấn lấy Cố Gia Nhiên cùng nhau xem ‘Gia Nhân Hành’.

Nhắc đến chuyện này Cố Gia Nhiên thật sụp đổ, cậu thật sự một chút cũng không muốn xem. Mặc dù cậu cũng xem phim mình đóng, nhưng thuần túy là vì nâng cao diễn xuất, hiện tại Ôn Ngôn kêu cậu xem cùng nhau, quả thật là vừa xấu hổ vừa hành hạ.

Hơn nữa càng câm nín là, TV mỗi ngày chỉ chiếu hai tập, hắn lại trực tiếp lợi dụng quyền hành, gom về hết toàn bộ số tập, muốn xem đoạn nào sẽ bật đoạn đó.

Cho nên tiết mục mỗi ngày sau khi ăn cơm, chính là Ôn tổng trịnh trọng xem Cố tổng bên trong TV như thế nào từng bước bắt được trái tim của nữ chính.

Tập ngày hôm nay, là nữ phụ bày tỏ với nam chính, bị nam chính từ chối tình cảm. Nữ phụ là được người ta giúp đỡ đưa vào đoàn phim, diễn xuất không tốt lắm, sau khi bị từ chối diễn cảnh đau lòng có chút không ổn. Ôn Ngôn nhìn ghét bỏ không thôi, Cố Gia Nhiên liếc hắn một cái: “Người mới, lần đầu diễn xuất, nếu là anh chưa chắc đã diễn tốt như người ta đâu.”

Ôn Ngôn không phục, nói: “Nếu không chúng ta tới diễn thử xem, diễn đoạn này.”

Cố Gia Nhiên không lay chuyển được hắn, không thể làm gì khác hơn là tắt TV, cùng hắn đứng lên diễn.

Lời thoại bày tỏ không tính là phức tạp, chỉ một câu — “Cố tổng, tôi từ thời đại học đã thích anh, vẫn rất thích anh, thích vô cùng, anh có thể cho tôi một cơ hội không?”

Sau đó Cố tổng trả lời: “Xin lỗi, tôi đã đã có người mình thích.”

Chỉ một đoạn đơn giản, Ôn Ngôn lấy hơi chuẩn bị, vừa định mở miệng, Cố Gia Nhiên “Phụt” bật cười.

“Thầy Cố, biểu hiện của em có thể hủy diệt ngôi sao mới của giới diễn xuất đó.”

“Xin lỗi… Ha ha… Xin lỗi… lại đi.”

Ôn Ngôn thấp giọng ho khan một tiếng, đi tới trước mặt Cố Gia Nhiên. Cố Gia Nhiên vẫn muốn cười, nhưng cuối cùng kiềm chế được.

“Cố tổng, tôi từ thời đại học đã thích anh, vẫn rất thích anh, thích vô cùng, anh có thể cho tôi một cơ hội không?”

“Được.”

“…”

“Thầy Cố, anh đang muốn diễn đau lòng khổ sở có được không?”

“Được rồi được rồi, em quên.”

“Cố tổng, tôi từ thời đại học đã thích anh, vẫn rất thích anh, thích vô cùng, anh có thể cho tôi một cơ hội không?”

“Được. “

“…”

“Cố Gia Nhiên, anh giận đó.”

Cố Gia Nhiên nhấc tay đầu hàng: “Lỗi của em, nhất thời không phản ứng kịp.”

“Cố tổng, tôi từ thời đại học đã thích anh, vẫn rất thích anh, thích vô cùng, anh có thể cho tôi một cơ hội không?”

“Được. “

“…”

Ôn Ngôn còn chưa mở miệng, bản thân Cố Gia Nhiên đã bất đắc dĩ nói: “Em vốn không có cách từ chối anh.”

Cậu oan uổng nhìn Ôn Ngôn, lặp lại một lần: “Em vốn không có cách từ chối anh.”

Ôn Ngôn đưa tay kéo Cố Gia Nhiên lại, sau đó đem cậu đè xuống ghế sofa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hít hơi thở của nhau.

“Cố tổng, tôi từ thời đại học đã thích cậu, vẫn rất thích cậu, thích vô cùng, cậu có thể cho tôi một cơ hội không?”

“Được.”

Ôn Ngôn nóng bỏng hôn lên.

.:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.