Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 29: “Đồ Rác Rưởi Đến Đón Em Về Nhà Rồi Đây.”




Dịch giả: truongtieutuyet

Trương Hằng cảm giác mình đang được bao phủ bởi một dòng nước ấm, hắn đã ở trong trạng thái hấp hối, hắn cảm thấy cái chết đã đến rất gần, đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu, nói không nên lời, chính là loại cảm giác dùng ánh mắt của một người khác quan sát mọi chuyện, bao gồm cả tình trạng của bản thân hắn.

Hối hận?

Chút ý thức cuối cùng của Trương Hằng tự hỏi mình như vậy.

Có lẽ vậy, nhưng nếu như không làm gì, trơ mắt nhìn tên ngu ngốc Sở Hạo vì các thành viên trong đội mà lựa chọn con đường hắn không muốn, khi đó nhất định ta sẽ vĩnh viễn hối hận!

Vì thế... tử vong cũng được, muốn tới... vậy thì cứ tới đi!

Thật là...

Thật vất vả mới đi đến một bước này, làm sao ngươi có thể cam tâm chịu chết như vậy chứ?...

Thật là... lại phải sửa đổi nội dung cốt truyện rồi...

Trương Hằng không rõ mình đang nói chuyện với ai, là nói chuyện với chính bản thân mình sao? Hay là cái gì khác? Ý thức của hắn đã sắp tiêu tán, chút sinh lực cuối cùng còn sót lại trong thân thể cũng đã sắp biến mất...

Bất quá sau khi được bao vây bởi dòng nước ấm áp, các vết thương của hắn bắt đầu khép lại. Tuy rằng biên độ khép lại rất nhỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy, sau một lúc ảnh hưởng của thương thế sẽ áp đảo tốc độ khôi phục, cuối cùng vẫn sẽ chết, nhưng mà dòng nước ấm này, vẫn khiến cho hắn có thể chống đỡ được thêm chốc lát, không đến mức lập tức mất mạng trong vòng mấy giây.

- Khốn kiếp! Không được hấp thu tinh hoa sinh mệnh của ta! Tuy rằng ta là heal slime, nhưng mà cũng phải vất vả ngưng tụ hằng mấy trăm năm mới có lượng tinh hoa sinh mệnh này, dừng lại ngay cho ta!!!

- Ọt ọt! Ọt ọt... ọt ọt ọt ọt ọt ọt!!!

Sinh vật màu xanh lá nhìn giống như thạch trái cây dốc sức liều mạng giãy dụa, hơn nữa cũng liên tục phát ra tiếng ọt ọt, chỉ là rất đáng tiếc, không ai hiểu được nó nói gì. Cứ như vậy, sinh vật này và Trương Hằng rơi xuống tầng dưới cùng của vực sâu với tốc độ rất nhanh.

Cùng lúc đó, trong lòng đất dưới vực sâu, chiến đấu của Niệm Tịch Không và Tiêu Niểu Nhân cũng đã đến thời khắc cuối cùng, hai người đều đã tung át chủ bài của mình ra. Đến cuối cùng không ai có thể giết chết được đối phương, hơn nữa cả hai người đều đã rơi vào tình trạng đèn cạn dầu, có thể nói cả hai bên đều đã không còn sức chiến đấu nữa rồi.

Niệm Tịch Không mất đi thân thể, cũng mất đi nguồn cung cấp chân nguyên lực, một phen tấn công vừa rồi, tất cả đều nhờ vào kiếm nguyên ngưng tụ ra khi luyện kiếm thành hoàn mà thôi. Nhưng mà giờ phút này nàng đã là cây không có rễ, kiếm nguyên dùng một phần là thiếu một phần, liên tục sử dụng kiếm khí lôi âm hai lần, cùng với một lượng lớn chiêu thức công kích khác, kiếm nguyên bên trong gần như đã bị tiêu hao sạch sẽ, kiếm hoàn vẫn có thể di chuyển được đã là tốt lắm rồi, nàng thực sự là không có năng lượng để tiếp tục tấn công nữa.

Về phần tình huống của Tiêu Niểu Nhân thì càng hỏng bét, hắn sử dụng sức mạnh không thuộc về mình, sức mạnh này vô cùng khổng lồ, hơn nữa lại không phải là sức mạnh bình thản vô hại. Loại sức mạnh này, một khi sử dụng sẽ bắt đầu ăn mòn thân thể và tinh thần của hắn, dùng một chút sẽ lập tức khiến cho khả năng khống chế bản thân của hắn mất đi một phần tương ứng. Nếu như còn kéo dài thêm, nhân cách và ý thức của hắn, thậm chí cả linh hồn đều sẽ mất đi, chỉ lưu lại một thân thể bị người khác khống chế, hắn đã không dám tiếp tục công kích nữa rồi.

Chính bởi vì như vậy, hai bên đều chỉ giằng co, không ai phát động đợt tấn công tiếp theo, bất quá cả hai bên đều biết tình huống này không có khả năng kéo dài. Cả ngọn núi đều đã sụp đổ, Chiếc nhẫn tối cao sẽ nhanh chóng xuất hiện, trong thời khắc đó, ai lấy được Chiếc nhẫn tối cao sẽ là người chiến thắng.

Từ trên cao không ngừng rơi xuống vô số khối đá khổng lồ, lúc trước mức độ chiến đấu của Niệm Tịch Không và Tiêu Niểu Nhân đủ để phá nát tất cả những khối đất đá nào đến gần, hiện tại thì cả hai người đều không hẹn mà cùng ngừng chiến đấu, vì vậy bọn họ cũng phải trốn tránh lượng đất đá từ trên cao rơi xuống. Dưới tình huống như thế, bỗng dưng hai người đều nhìn thấy, ở giữa một đống đất đá lớn đang rơi xuống, tự nhiên lại có thêm một thứ gì đó màu xanh lá nhìn giống như thạch trái cây, mà bên cạnh đoàn thạch trái cây là một nam tử nhân loại, tình huống như vậy quả thực là cực kỳ quỷ dị.

( Trương Hằng? Hắn bị địch nhân công kích sao?)

( Bắc Băng Châu đội? Đến quấy rối? Hay là bị Lăng Tân đánh văng xuống tới tận đây?)

Giờ phút này cục diện trên chiến trường đang ở thế cân bằng, cả hai bên đều không thể làm gì được đối phương, nhưng nếu như đột nhiên có thêm một người tham gia vào, cho dù người đó chỉ có chiến lực rất nhỏ bé, cán cân vẫn sẽ nghiêng qua một bên. Mắt thấy vậy, Tiêu Niểu Nhân mãnh liệt cắn răng một cái, lại lần nữa ngưng tụ ra một thanh cổ kiếm, đâm về phía Trương Hằng và đoàn thạch trái cây đang ở giữa không trung.

Niệm Tịch Không cũng lập tức thúc giục kiếm hoàn ngăn cản thanh cổ kiếm này, không ngờ rằng Tiêu Niểu Nhân vẫn không chịu dừng lại, bên cạnh hắn bắt đầu xuất hiện một loạt các thanh kiếm cổ phác, tuy rằng không bộc phát điên cuồng như lúc trước, nhưng mà vẫn khiến cho kiếm hoàn gần như ngăn cản không xuể.

Mà tất cả những điều này, đều rơi vào trong mắt của đoàn thạch trái cây, nó kinh sợ đến cực điểm, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ, đương nhiên, không ai hiểu nó nói gì. Dưới tình huống nguy cấp, nó cũng nhận thức được hai thành viên tiểu đội luân hồi này đều bất thường, nếu như bị bọn họ công kích, vậy cũng đồng nghĩa với game over.

( Đã đến mức này... đành phải sử dụng đại chiêu! Dù gì lão tử cũng là bậc tiền bối, làm sao có thể chết không nhắm mắt trên tay hậu bối! Hơn nữa phải trở về Chủ thần không gian, lúc này cũng là cơ hội tốt nhất!)

( Hãy xem kỹ năng của ta! Đại triệu hồi thuật... Chủ cầu - Masterball!)

Trong khi vẫn còn đang ở giữa không trung, từ trong cơ thể của sinh vật màu xanh lá nhìn giống như thạch trái cây bắn ra một khối cầu nhỏ, khối cầu này nhìn cũng không giống nội đan, so ra có vẻ giống như là một loại vật phẩm do nhân loại chế tạo. Chỉ thấy sau khi phun ra, sinh vật có màu xanh lá kia liền trực tiếp dùng sức bắn khối cầu nhỏ về phía Niệm Tịch Không đang ở bên trong kiếm hoàn.

Hiện tại Niệm Tịch Không chính là bản thân kiếm hoàn, quan sát bốn phía cũng không phải sử dụng mắt, mức độ nhạy cảm cao đến mức nào? Khi thấy khối cầu nhỏ bay đến, nàng đã khống chế kiếm hoàn di chuyển, nhưng mà ai ngờ nàng vừa mới chuyển đổi vị trí, khối cầu nhỏ này cũng lập tức biến mất, mà khi Niệm Tịch Không dừng lại, khối cầu nhỏ chợt hiện ra ngay bên cạnh kiếm hoàn, tiếp đó liền trực tiếp biến mất, giống như tất cả những chuyện vừa rồi đều là ảo giác.

Chỉ có bản thân Niệm Tịch Không mới cảm giác được, trong nháy mắt khi khối cầu nhỏ biến mất, kiếm hoàn đã thoát ly khỏi sự khống chế của nàng, tuy rằng chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nhưng mà chuyện xảy ra vẫn khiến cho nàng cảm thấy chấn động. Thậm chí Niệm Tịch Không còn cho rằng mình vừa gặp phải tu chân giả cấp bậc Nguyên thần hoặc cao hơn, bất quá khi nàng một lần nữa khống chế được kiếm hoàn, sinh mệnh lực kỳ dị cũng dũng mãnh truyền vào trong kiếm hoàn, sau đó bắt đầu chuyển biến thành kiếm nguyên, tuy rằng biên độ chuyển biến rất nhỏ, nhưng mà đúng là đột nhiên nàng lại có một nguồn cung cấp năng lượng mới.

Trên thực tế, khi master ball biến mất, sinh vật màu xanh lá nhìn giống như đoàn thạch trái cây đang tràn đầy mong đợi, hy vọng có thể cướp được kỹ năng nhìn có vẻ rất mạnh này. Đột nhiên, một luồng kiếm khí màu tím mãnh liệt xuất hiện, khiến cho ý thức của sinh vật nhìn giống như đoàn thạch trái cây này xém chút nữa tan vỡ. Hiệu quả vốn có của master ball cũng lập tức bị nghịch chuyển, đáng lẽ là nó lấy được vật triệu hồi, lại nghịch chuyển khiến cho nó trở thành vật bị triệu hồi, mà theo tác động của luồng kiếm khí màu tím, sinh mệnh lực nó vẫn một mực tích trữ cũng bị hấp thu với tốc độ rất nhanh.

( Mẹ! Làm sao lại có Tiên thiên linh bảo! Thành viên tiểu đội luân hồi có Tiên thiên linh bảo làm sao lại quyết đấu bất phân thắng bại, thê thảm đến mức như vậy, ta không tin!)

Nhưng mà bất kể sinh vật màu xanh lá này gào thét như thế nào, không cam lòng đến mức nào, khó hiểu đến đâu đi nữa, cũng không thể che lấp được sự thật là nó đã trở thành vật triệu hồi của người khác. Mà hậu quả đầu tiên, chính là sinh mệnh lực của nó đang bị chủ nhân hấp thu, điều này làm cho nó vốn có thể ung dung rơi xuống, lại trở thành rất có thể sẽ trực tiếp mất mạng khi đáp đất, kể cả Trương Hằng đang bám vào thân thể nó cũng sẽ xong đời.

Nhìn thấy đoàn thạch trái cây màu xanh và Trương Hằng đã càng lúc càng tiếp cận với đáy vực, trong lòng Tiêu Niểu Nhân cũng càng lúc càng lo lắng, đã không còn nhiều thời gian, có khả năng hắn sẽ mất mạng vì sự chần chờ của mình, vì vậy hắn lại một lần nữa toàn lực phát động công kích, hàng trăm hàng nghìn thanh kiếm cổ phác hiện ra, liều mạng lao về phía Trương Hằng và đoàn thạch trái cây. Nếu như đợt công kích này của Tiêu Niểu Nhân thành công, Trương Hằng chắc chắn sẽ bị băm nát không còn chút vết tích nào, vì thế Niệm Tịch Không chỉ có thể sử dụng lượng kiếm nguyên vừa mới nhận được, lại một lần nữa phát động ra kiếm khí lôi âm, toàn lực ngăn cản.

Mà gần như cùng lúc đó, một người Hobbit chui ra từ trong thông đạo vẫn còn được bảo tồn hoàn hảo, từ phía sau hắn truyền đến tiếng kêu gào trộm, trộm. Vừa đặt chân ra đến bên ngoài, người Hobbit này lập tức sợ ngây người bởi những chuyện đang diễn ra, toàn bộ ngọn núi đang sụp đổ, khu vực xung quanh đã bị đánh phá tan hoang, hắn chỉ ở cách đó hơn mười mét thôi, vậy mà lại hoàn toàn không biết gì cả. Gần như là đồng thời, sóng nổ và sóng xung kích sinh ra từ chiến đấu của Niệm Tịch Không và Tiêu Niểu Nhân cũng đã kéo tới, người Hobbit này sẽ lập tức bị xé thành mảnh nhỏ.

- A di đà phật.

Trong lúc Trương Hằng và đoàn thạch trái cây chỉ còn cách mặt đất hơn hai mét, người Hobbit cũng đã bị thổi bay lên, đúng lúc này, bỗng nhiên tất cả mọi người, thậm chí kể cả mấy người Sở Hạo đang ở phía trên cùng với những người đang được đóa sen khổng lồ bảo vệ, tất cả bọn họ đều nghe thấy một câu phật hiệu, trang nghiêm, từ bi.

Mà toàn bộ chiến trường, tất cả đều bị đông cứng, giống như ngay cả thời gian cũng đã dừng lại, mọi người có thể rõ ràng cảm giác được chuyện đang diễn ra, nhưng lại không cách nào nhúc nhích, kém hơn một chút, sinh vật như người Hobbit kia chẳng hạn, thậm chí ngay cả tư duy cũng đã ngừng lại.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy một thanh niên đầu trọc bước ra từ trong bóng tối, toàn thân hắn tỏa ra kim quang mãnh liệt, mỗi bước chân đều làm cho hoa sen nảy sinh sau đó trực tiếp tiêu tán. Hắn cứ như vậy từng bước một đi thẳng vào giữa chiến trường, sau đó vừa nhíu mày vừa nhìn xem những người xung quanh.

- Haiz, rốt cuộc vẫn phát triển đến một bước này, may mà vẫn còn kịp, cứu được tính mạng “hắn”...

Thanh niên đầu trọc thở dài, sau đó liếc nhìn Trương Hằng thật sâu, tiếp đó cũng mặc kệ tất cả, trực tiếp đi tới bên cạnh người Hobbit, một tay vung lên, Chiếc nhẫn tối cao liền xuất hiện trước mặt hắn, dưới sự chiếu rọi của kim quang, một lượng lớn khí tức đen tối thoát ra từ bên trong nhẫn.

- Tà ma ngoại đạo, nhân loại chúng ta đã từ bi lưu lại cho các ngươi một con đường sống, vậy mà các ngươi lại không biết dừng, còn vọng tưởng muốn thông qua thứ này để đầu độc số mệnh của nhân loại? Nhân hoàng đã trở về, hắn biết tất cả những chuyện diễn ra ở nơi này, các ngươi cứ yên tâm chờ đến ngày nhận được báo ứng của nhân quả, úm ma ni bá di hồng!

Sau khi thanh niên đầu trọc đọc lên mấy chữ của phật gia, trong chốc lát, một lượng lớn kim quang dũng mãnh dung nhập vào bên trong Chiếc nhẫn tối cao, dường như có vô số tiếng khóc thét gào rú vang lên, lại cũng giống như không có gì phát sinh cả, chiếc nhẫn vẫn là chiếc nhẫn. Tiếp đó chỉ thấy thanh niên đầu trọc cầm lấy chiếc nhẫn rồi chắp tay lại, khi hai tay hắn mở ra, Chiếc nhẫn tối cao đã biến thành ba phần bằng nhau, trong đó một phần bay lơ lửng về phía Tiêu Niểu Nhân, một phần bay về phía Trương Hằng, mà cùng lúc đó, khóe miệng của thanh niên đầu trọc cũng chảy ra máu màu vàng tươi.

- Nhân đã gieo xuống, khi ba phần của Chiếc nhẫn tối cao hợp lại thành một, chính là thời điểm nhận được quả, như thế, mệnh của ta đã xong.

Bất kể là Niệm Tịch Không, hay là Tiêu Niểu Nhân, hoặc là Trương Hằng vẫn còn chút tri giác, trong lúc chìm vào nửa mê nửa tỉnh, trí nhớ cuối cùng của mỗi người chính là kim quang tỏa sáng vô cùng mãnh liệt, tiếp đó, thanh âm trang nghiêm không chút tình cảm của Chủ thần vang lên.

- Lấy được Chiếc nhẫn tối cao, nhiệm vụ hoàn thành, điểm thưởng và chi tiết kịch tính...

(Hết quyển mười)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.