Trượng Phu Không Ngồi Yên Trong Phòng

Chương 810: Khu rừng hắc ám (9)




Thư Kỳ quýnh lên , giữ chặt hắn :” Đừng nóng vội , nói đi nói lại , chẳng qua người muốn ta nói hết cho ngươi.”

Vì thế , Thư Kỳ đem lai lịch của mình cùng với mục đích kể cho Cố Viễn nghe.

Phản ứng của Cố Viễn không giống như trí tưởng tượng của Thư Kỳ.

Hắn rất bình tĩnh , thỉnh thoảng đưa ra một số câu hỏi . Thí dụ như , hắn đưa ra câu hỏi :” Ngươi là phu tử? “

Thư Kỳ biết vậy nên vô lực , nội tâm tràn ngập thất bại :” Chẳng lẽ ta không giống sao?”

“ Ngươi dạy cái gì?” Cố Viễn vẻ mặt không tin.

Này , ngươi cũng khinh thường ta quá. Thư Kỳ bất mãn :” ta dạy Tiếng Anh.”

Mặc dù Thư Kỳ không giỏi môn Lịch Sử , nhưng nàng biết , thời đại này dấu chân ngươi cũng không rộng lớn , chính là người Tây Vực đi nhiều nơi nhưng cũng chỉ biết chữ Phạn , Văn tự , căn bản không biết địa phương Tây Cực sinh hoạt giống họ , sử dụng loại ngôn ngữ khác – đó là tiếng Anh. Đương nhiên là Tiếng Anh cổ.

“ Là một dân tộc sử dụng một loại ngôn ngữ.” Thư Kỳ thử giải thích :” Ở thời đại chúng tôi , Tiếng Anh đã trở thành ngôn ngữ quốc tế , ngươi có thể dùng ngôn ngữ này nói chuyện với người da trắng và da đen.”

“Thật không?” Cố Viễn hứng thú :” Có thể cho ta nghe hai câu không?”

Đây chính là nghề chính là Thư Kỳ , nàng gật đầu nói :” Nhưng , nói câu gì?”

“ Tuỳ.”

Thư Kỳ thích nhất tác phẩm văn học của nữ tác gia Austin “ Giản Ái”- Trung Đích Giản. Bình thường Đích Giản có nội tâm kiên cường dũng cảm , nàng nói một đoạn của nam nam diễn viên cao quý , Thư Kỳ thưởng thức. Vì thế , nàng chọn đoạn nói này cho Cố Viễn nghe , nghĩ thầm , rằng Cố Viễn dù sao nghe không hiểu . Vì thế đem tên nam nhân vật chính đổi thành tên của nam tử trước mắt.

Nhìn thấy khí phách Thư Kỳ dâng trào , sắc mặt Cố Viễn càng ngày càng nặng nề. Chờ Thư Kỳ ngừng lại , hắn không khỏi khẽ nhíu mày :” Đây là một đoạn trong lời nói sao? Tại sao giống như nhắc tới tên của ta? Ngươi sẽ không nhân cơ hội ta không hiểu ngôn ngữ liền mắng ta một chút chứ?”

Thư Kỳ thật sự chột dạ , khẩn trương giống như ăn vụng không biết chùi méo , đành phải kiên trì , xấu hổ cười to hai tiếng , lo lắng :” Việc ấy , tên nhân vật chính với ngươi trùng tên.”

Cố Viễn vẫn làm bộ không tin.

“ Vả lại , ngươi thấy ta giống loại tiểu nhân đấy sao?”. Thư Kỳ vội vàng biện bạch.

Cố Viễn trầm tư hai giây , sau đó khẳng định trả lời :” Giống , rất giống.”

( cherry: đến chết với Viễn Ca mất )

Thư Kỳ đang tươi cười liền đông lại ở trên mặt , ánh mẳt lại sắc bén có thể giết chết người.

“ Ngươi tức giận?” Cố Viễn thực vô tội hỏi han.

Thư Kỳ nghiêm mặt , rõ ràng rất tức giận muốn xông lên chửi hắn một trận nhưng ngoài miệng vẫn quật cường phun ra hai chữ :” Không có.”

Cố Viễn nhịn không được cười ra tiếng :” Đùa ngươi thôi.”

Hoá ra là công tử ngài đây nhàn rỗi liền tìm việc vui? Thư Kỳ tức giận trừng mắt nhìn , không để ý tới hắn.

Không nghĩ tới Cố Viễn lúc này thoải mái đem Từ Phiến đưa tới trước mặt nàng :” Cho ngươi?”

Thư Kỳ sáng mắt lên , tất cả lo lắng trở nên hư không , cầm lấy Từ Phiến tinh tế kiểm tra cẩn thận , chuyên được nguồn điện , chứng tỏ rất tốt , không có vấn đề gì. Nhưng trong tay chỉ còn một mảnh , chỉ có thể cho Thanh Ngọc đi về trước , còn nàng tiếp tục chờ người mang nàng đi.

“ Các người phải dựa cái này mới có thể trở về?”

“Đương nhiên.” Thư Kỳ cẩn thận nhận lấy , giận dữ với Cố Viễn :” Đều tại ngươi , bằng không ta có thể trở về.”

“ Cuộc sống ở đây không tốt sao?” Cố Viễn đột nhiên thu lại nụ cười , nghiêm túc hỏi.

“ Trong này cũng tốt. Không khí tươi mát , ít ô nhiễm , rau xanh , ngày trước đời sống kém nhưng giờ tấp nập. Thư Kỳ nghĩ , tiếp tục nói :” Chỉ là chúng ta không thuộc không gian này. Từ trường không gian trên người chúng ta không đồng nhất từ trường nơi đây , phóng xạ quá nặng , ở lâu sẽ xuất hiện máu mũi , xuất huyết , giảm sút trí nhớ , suy nhược thần kinh , thậm chí có thể bị ung thư.”

“ Ung thư?”. Lại một từ mới.

“Đúng.” Thư Kỳ đang nghĩ nên dùng từ nào để giải thích căn bệnh này .” Dù sao thân thể cũng không tốt , có thể sẽ chết yểu.”

“ Không còn cách nào trị liệu được căn bệnh đó sao?”

Thư Kỳ lắc đầu :” Y học hiện đại ngày càng phát triển nhưng trước mắt không có chuyên gia nào nghiên cứu thành công.”

Ánh mắt Cố Viễn tối sầm lại , rất nhanh khôi phục như thường :” Vệ Quốc đêm nay mở yến tiệc đưa tiễn Đoạn Thanh Ngọc , mời chúng ta đến.”

Đoạn Thanh Ngọc đã giải quyết tất cả mọi thứ? Nàng có chút kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.