Trường Mộng Lưu Ngân

Chương 1




Có lẽ Lục Thiếu Hoa có thể không cần chú ý đến việc mấy người Hoắc Anh Đông kiếm tiền cùng công ty tài chính Phượng Hoàng, cũng có thể không quan tâm đến việc quốc gia cùng công ty tài chính Phượng Hoàng kiếm tiền, nhưng Lục Thiếu Hoa không thể không chú ý đến việc Ông Văn Đức cùng kiếm tiền với công ty tài chính Phượng Hoàng.

Khi Tập đoàn Phượng Hoàng gặp khó khăn, Ông Văn Đức đã lấy toàn bộ tài sản để trợ giúp cho Tập đoàn Phượng Hoàng. Mặc dù tài chính đưa ra giúp cũng không nhiều lắm, nhưng có một điểm có thể khẳng định, đó là Ông Văn Đức đã giúp hết khả năng có thể. 

Về công hay về tư thì Lục Thiếu Hoa cũng đều không thể làm như không thấy, can thiệp một chút là điều nên làm. Vì vậy sau một hồi suy tư, Lục Thiếu Hoa liền hỏi:
- Công ty tài chính Triều Hưng thì sao? Các anh có sắp xếp gì không?

Nói đến công ty tài chính Triều Hưng, không thể không nhắc một chút về chuyện Ông Văn Đức chọn tên. Đã là người Triều Sán, bất kể là đặt tên cho cửa hàng hay là đặt tên cho công ty, luôn luôn phải có một chữ “Triều”. Ông Văn Đức cũng không phải ngoại lệ, lấy hai chữ “Triều Hưng”.

- Chúng tôi đã sắp xếp tốt, thế nhưng đến bây giờ ông ta vẫn không có động tĩnh gì. Mấy tháng trước, từ khi trở về nước thì không thấy xuất hiện lần nào nữa.
Lưu Minh Chương nói có chút miễn cưỡng.

Không nói đến Ông Văn Đức thì thôi, đã nói đến Ông Văn Đức, cho dù là Lục Thiếu Hoa không hỏi thì Lưu Minh Chương cũng vẫn sẽ nhắc đến ông ta với Lục Thiếu Hoa . Dù sao thì hiện tại thời gian rất gấp, nếu không nhanh hơn một chút, e rằng sẽ bị chậm trễ.

- Ừ, các anh sẽ thu xếp tài chính của ông ta như thế nào?
Lục Thiếu Hoa hỏi.

- Trọng điểm ở nước Mỹ, còn lại một phần thì chia ra các nước khác. Tất cả đều là các nước có nền kinh tế phát triển.
Lưu Minh Chương trả lời.

Lưu Minh Chương là Phó Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Phượng Hoàng, ông ta không thể không biết lần này Tập đoàn Phượng Hoàng gặp khó khăn, Ông Văn Đức đã đưa toàn bộ gia tài ra giúp, hơn nữa quan hệ giữa Ông Văn Đức với Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương hiển nhiên biết nên sắp xếp ở nơi nào để có thể kiếm được nhiều tiền nhất.

Lục Thiếu Hoa rất hài lòng với sự sắp xếp của Lưu Minh Chương, nhưng trong kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, dù tài chính của Ông Văn Đức nhiều hay ít thì cũng không cần chia ra sử dụng. Toàn bộ đem đầu tư vào thị trường tài chính Mỹ. Đến cuối cùng, cho dù số tiền Ông Văn Đức cầm đến không nhiều, nhưng việc kiếm được hàng tỷ đô la Mỹ không phải là vấn đề.

- Đem toàn bộ tài chính của ông ta đến đầu tư vào thị trường tài chính Mỹ đi. Làm cho ông ta chính thức trở thành một tỷ phú.
Lục Thiếu Hoa lạnh lùng nói, thế nhưng ý làm các cổ đông không dễ từ chối là điều rất rõ ràng.

Sau đó, Lục Thiếu Hoa cố ý tạm dừng một chút rồi mới nói tiếp:
- Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho ông ta, bảo ông ta ngày mai quay lại Hồng Kông.

- Được.

- Được.

Hai người Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh cùng gật mạnh đầu. Hai người họ đều biết, Lục Thiếu Hoa muốn đặc biệt chiếu cố Ông Văn Đức.

Chẳng lẽ không phải như vậy sao?

Đem toàn bộ tài chính của Ông Văn Đức đầu tư vào thị trường tài chính Mỹ, không sợ tài chính của ông ta không nhiều, lợi dụng một chút đòn bẩy tài chính, còn sợ sẽ không kiếm được tiền sao? Không, chẳng những không thể không kiếm được tiền, mà còn có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Đây chính là hiệu quả mà Lục Thiếu Hoa muốn.

Hai người Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh rời khỏi, Lục Thiếu Hoa cũng không chần chừ, trực tiếp gọi điện cho Ông Văn Đức, bảo ông ta dừng hoạt động kiếm tiền nhỏ lại, mang theo tài chính của ông ta lập tức quay trở về Hồng Kông.

Để Ông Văn Đức hiểu được tính cấp bách lúc đó, Lục Thiếu Hoa còn nói thêm một câu:
- Hành động bắt đầu rồi.

Biết hành động đã bắt đầu, Ông Văn Đức đương nhiên không dám chậm trễ, không nghĩ ngợi gì thêm liền nói sẽ lập tức lên đường ngay, vội vàng trở về Hồng Kông.

Ông Văn Đức vội vàng trở về Hồng Kông, ngay trưa hôm đó thì về tới nơi, không nghỉ ngơi, đi thẳng vào biệt thự của Lục Thiếu Hoa, mắt hơi đỏ, từ đó có thể thấy được, nhất định là tối hôm trước Ông Văn Đức ngủ không ngon.

Sự thật cũng đúng là như vậy, đúng là tối hôm trước Ông Văn Đức ngủ không ngon. Không chỉ tối hôm trước, mà trong mấy tháng gần đây Ông Văn Đức đều ngủ không ngon như vậy. Ông ta dốc hết sức thối tiền, chỉ cần nơi nào có thể thối được tiền, Ông Văn Đức đều tìm đến.

Vận dụng quan hệ cả một đời, Ông Văn Đức vay một khoản tiền lớn từ ngân hàng. Đem nhà máy gần căn cứ Phượng Hoàng thế chấp để vay ở một ngân hàng khác. Lại mượn tiền của những bạn bè thân thiết. Chỉ cần nơi nào có thể vay được tiền, Ông Văn Đức đều không bỏ qua.

Tuy nhiên cho dù là như vậy, Ông Văn Đức cũng chỉ có khoảng một tỷ đô la Mỹ, điều này làm ông ta rất chán nản, thế nhưng ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật, vì dù sao đây cũng là số tiền tối đa mà ông ta có, muốn thêm nhiều hơn nữa cũng đành chịu.

- Chỉ có một tỷ đô la Mỹ.
Ông Văn Đức nói với giọng trầm và vẻ mặt thất vọng.

Về việc này, Lục Thiếu Hoa không những không thất vọng mà trái lại hắn còn cười, không xem trọng, thản nhiên nói:
- Qua ngân hàng Phượng Hoàng đi. Tôi cho anh mượn năm tỷ đô la Mỹ, anh chỉ cần qua đó lấy là được. Ừ, sau khi lấy xong thì liên lạc với mấy người Minh Chương. Tôi đã sắp xếp xong rồi.

Cho Ông Văn Đức mượn năm tỷ đô la Mỹ, đây là chuyện mà Lục Thiếu Hoa đã sớm nghĩ đến. Nếu như là người khác, trong trường hợp như vậy thì Lục Thiếu Hoa chưa chắc đã cho mượn, thế nhưng với Ông Văn Đức thì khác, dù kinh tế có đang rất căng thì Lục Thiếu Hoa vẫn không thể không rút ra một khoản để cho Ông Văn Đức mượn.

- Cái đó...
Ông Văn Đức ấp úng.

- Không cần phải cái này cái nọ, Tập đoàn Phượng Hoàng đang rất căng về kinh tế, nhưng năm tỷ đô la Mỹ cũng không thấm vào đâu.
Lục Thiếu Hoa xua tay, ngắt lời Ông Văn Đức. 

- Được.
Ông Văn Đức đã thấy thoải mái hơn, trả lời rất chắn chắn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến cuối tháng năm. Những ngày gần kề tháng sáu, Lục Thiếu Hoa nhận được báo cáo từ Lưu Minh Chương, ông ta báo cáo toàn bộ tài chính đã được đầu tư vào thị trường tài chính của các quốc gia, giờ đây có thể yên lặng quan sát sự thay đổi.

Tuy rằng là như thế nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không để mấy người Lưu Minh Chương nghỉ ngơi, mà chỉ thị cho mấy người họ cùng tất cả các cấp dưới đang đảm nhận công việc cần phải chuẩn bị thế trận thật tốt, sẵn sàng nghênh chiến, quan sát hướng đi của thị trường, không được rời khỏi vị trí, không được lơ là.

Đúng vậy, đến tháng sáu, bên nước Mỹ sẽ liền có động tĩnh, hơn nữa Lục Thiếu Hoa đã có một kế hoạch cần dùng đến những người môi giới chứng khoán, cho nên, bất luận là như thế nào, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không để những người môi giới chứng khoán này rời khỏi vị trí làm việc.

Đừng quên, trong tay Lục Thiếu Hoa có rất nhiều cố phần của các công ty nổi tiếng trên thế giới, một khi cuộc khủng hoảng tài chính bùng nổ, tất cả những cổ phần mà hắn đang nắm giữ này chắn chắn sẽ bị đe dọa. Mà nếu vào lúc này Lục Thiếu Hoa tung tất cả những cổ phần này bán tháo ra bên ngoài, đổi thành tiền mặt, lại chờ đến khi giá cổ phiếu sụt giảm đến mức thấp nhất, khi đó thu mua lại, giá chênh lệch ở giữa là bao nhiêu thì không cần nói cũng có thể biết.

Bán tháo rồi thu mua lại, đây là hai bước đi, nhưng hai bước đi này lại có thể giúp Lục Thiếu Hoa tránh được tổn thất, lại còn có thể kiếm chút tiền chênh lệch giá, chuyện như vậy sao lại không làm chứ? Làm sao Lục Thiếu Hoa có thể không làm được?

Thấy tháng sáu đã gần kề, thị trường chứng khoán sắp có biến chuyển, vào lúc này mà hành động thì đúng là thời cơ tốt nhất, như vậy thì làm sao Lục Thiếu Hoa có thể để những người môi giới chứng khoán đó rời khỏi vị trí làm việc được chứ.

Song trước đó Lục Thiếu Hoa cũng có chút do dự, không vì điều gì khác, chính là vì hắn sợ không thể mua lại được, dù sao những công ty này cũng là những công ty nổi tiếng. Nếu không phải Lục Thiếu Hoa nhờ vào trí nhớ và việc tái sinh để đi trước một bước thì e rằng hắn đã không thể nắm giữ được nhiều cổ phiếu của các công ty đó như vậy.

Mà một khi Lục Thiếu Hoa tung cổ phiếu trong tay ra, nhất định sẽ có nhiều kẻ điên cuồng lao vào mua, sau đó việc họ có bán hay không lại là một vấn đề. Nếu họ giữ không buông những cổ phiếu nắm trong tay, như vậy dù Lục Thiếu Hoa có muốn mua lại cũng gặp nhiều khó khăn.

Chính vì vậy mà Lục Thiếu Hoa muốn tham khảo một chút ý kiến của Tần Tịch Thần, để cô nhận định qua xem nên làm thế nào.

Tần Tịch Thần cũng đã xem xét qua, nhưng câu trả lời của cô lại có chút mơ hồ:
- Rất mạo hiểm.

Đúng, đây là câu trả lời của Tần Tịch Thần, có phần mạo hiểm.

Lục Thiếu Hoa tất nhiên biết là mạo hiểm, và cũng chính vì mạo hiểm nên hắn mới do dự.

- Tuy nhiên...
Tần Tịch Thần cố ý kéo dài giọng, rõ ràng đây là do cô cố ý, song không phải cô muốn trêu chọc Lục Thiếu Hoa, mà là cô thật sự có cách.
- Em thấy có thể thử một chút, dù sao một khi cuộc khủng hoảng tài chính bùng nổ thì toàn thế giới đều bị ảnh hưởng, không một công ty nào có thể may mắn thoát khỏi. Mà một khi tới tình trạng đó, sẽ có rất ít người giữ lại những cổ phiếu này lại để ứng phó với cuộc khủng hoảng.

- ...
Lục Thiếu Hoa không vội lên tiếng, sau khi suy xét một hồi hắn mới thản nhiên nói:
- Xem ra có thể bán được. 

Giờ phút này, Lục Thiếu Hoa đã có thể chắn chắn, cho dù cuối cùng không thể mua lại thì cũng không sao, dù sao đối với Lục Thiếu Hoa trong giai đoạn hiện nay mà nói thì việc có giữ những cổ phần của các công ty đó hay không đã không còn quan trọng nữa.

Ngoài ra, giá trị của những cổ phần đó dù tính như thế nào thì cũng không thể so sánh với gia sản của Lục Thiếu Hoa được, vì vậy, cuối cùng cho dù Lục Thiếu Hoa không có cách nào để có thể mua lại thì hắn cũng vẫn không bị lỗ vốn.

Nếu suy nghĩ kỹ một chút liền có thể thấy rằng khi Lục Thiếu Hoa mua những cổ phiếu đó, chúng còn có giá trị hiện thực. So sánh một chút, thật ra tiền mà Lục Thiếu Hoa kiếm được cũng không kém, hơn nữa những công ty này đã phát triển đến gần mức cực hạn, không có quá nhiều không gian, có nắm giữ hay không cũng không còn quan trọng lắm.

Chính là suy xét đến tất cả các loại nguyên nhân, cho nên Lục Thiếu Hoa mới quyết định bán tháo, còn như có thể mua lại được hay không, hắn sẽ không quan tâm nhiều. Có thể mua lại được thì tất nhiên là chuyện tốt, còn nếu không thể mua lại được thì cũng không sao!

Tuy nhiên trước đó Lục Thiếu Hoa vẫn phải tính toán cẩn thận lại kế hoạch một chút mới yên tâm, dù sao số lượng cổ phần cũng lớn như vậy, chỉ sợ sẽ làm cho thị trường bị khủng hoảng, làm giá cổ phiếu sụt giảm, như vậy số tiền mà Lục Thiếu Hoa có thể thu vào sẽ ít hơn rất nhiều.

Thế nhưng Lục Thiếu Hoa dù sao cũng không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, những chuyện như vậy phải tìm mấy người Lưu Minh Chương để bàn bạc. Lục Thiếu Hoa làm việc rất nhanh, một khi đã quyết định, hắn sẽ liền lập tức làm ngay. Ngày hôm sau Lục Thiếu Hoa liền gọi mấy người Lưu Minh Chương đến, nói qua về ý tưởng của hắn, để mấy người họ đưa ra một kế hoạch tốt cho việc bán tháo các cổ phần.

- Thật sự muốn bán sao?
Lý Vân Thanh hỏi.

Không thể trách Lý Vân Thanh vì câu hỏi này, bởi vì phần lớn số cổ phần này là do anh ta vất vả mua về từ nước Mỹ xa xôi, anh ta phải mất rất nhiều công sức mới có thể mua được, vậy mà bây giờ Lục Thiếu Hoa chỉ cần nói muốn bán tháo là liền bán tháo, Lý Vân Thanh trong khoảng thời gian ngắn thật sự là khó có thể chấp nhận được.

- Bán đi...

Đây là quyết định của Lục Thiếu Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.