Trường Học Các Vị Thần: Nguồn Gốc Phép Thuật

Chương 22




Thẩm Thần Bằng cười, không nói gì nữa. Sau khi tan làm, Hà Thu Đình rất hưng phấn hỏi Đông Hiểu: “Đồng Hiểu, cô về nhà trước hay là đến luôn khách sạn?”

“Tôi sợ là về nhà thì không kịp nên đến luôn khách sạn, cô thì sao?” Hà Thu Đình cười nói, “Tôi phải về nhà trang điểm chút, lần đầu tiên đến khách sạn năm sao ăn cơm, thế nào cũng phải ăn mặc thời thượng, nói không chừng mới có thể gặp được bạch mã hoàng tử.” Đồng Hiểu cười, không nói nhiều.

“Tài xế của ngài Mạc đến đón chúng ta, đến lúc đó bảo tài xế đưa tôi về nhà trước chắc không sao đâu nhỉ?”

“Tại sao cô không đi xe của mình?”

Hà Thu Đình cười nói, “Tôi chưa2từng ngồi xe Bentley, hơn nữa cũng không biết tối nay ngài Mạc có đích thân đưa chúng ta về nhà không. Cứ nghĩ đến việc ngài Mạc lái xe, tôi ngồi ở phía sau là tôi đã vô cùng kích động rồi.”

Đồng Hiểu lắc đầu, “Ngài Mạc rất yêu vợ, cô đừng có ôm ảo tưởng với ngài ấy nữa.”

Hà Thu Đình lập tức xị mặt xuống, “Sao mà cô biết được? Người như bọn họ trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, rất nhiều lúc đều là diễn cho người khác xem, nói không chừng sau lưng còn có bao nhiêu tình nhân ấy.”

“À, đúng rồi, có lẽ bác của Mạc Tử Ý cũng đi, nói ra thì lâu lắm rồi tôi không gặp anh ta, thảo nào thấy nhớ7anh ta rồi.” Nói đến đây, Đồng Hiểu muốn nói thật với cô ta, “Thu Đình, thật ra.”

“Thật ra cái gì, cô mau nói đi, tôi đang vội về nhà trang điểm thay quần áo đây.”

Đồng Hiểu đang định nói, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Vừa thấy là Thẩm Thần Bằng gọi đến, cô đi sang bên cạnh nghe. Thẩm Thần Bằng nói với cô lát nữa anh sẽ đến đón cô, bảo cô đừng đi cùng tài xế. Đồng Hiểu cúp điện thoại, Hà Thu Đình đã rất sốt ruột rồi, “Đồng Hiểu, cô có đi không? Không phải là cô cố ý muốn hại tôi đến muộn chứ?”

“Thu Đình, cô đi cùng tài xế trước đi, lát nữa tôi tự đi đến khách sạn.”

Hà Thu Đình nhướng mày, “Cô9chắc chắn chứ?” Đồng Hiểu gật đầu. Đồng Hiểu đọc sách ở văn phòng một mình, đợi Thẩm Thần Bằng đến đón cô. Hiệu trưởng tan làm đi qua, nhìn thấy Đồng Hiểu ở bên trong, liền đi vào. “Cô Đồng, muộn vậy rồi cô còn chưa tan làm à?” Đồng Hiểu căng thẳng đứng lên, “Tôi.” “Cô Đồng, tôi biết cô luôn rất ưu tú, rất chăm chỉ, nhưng cô là con gái, sức khỏe cũng rất quan trọng, điều kiện tiên quyết của việc cố gắng là giữ gìn sức khỏe của mình thật tốt, biết chưa?” Đồng Hiểu gật đầu, “Cảm ơn hiệu trưởng đã quan tâm.” “Đúng rồi cô Đồng, hôm đó cậu Thẩm gọi điện thoại cho tôi, cô và cậu ta.” Đồng Hiểu cúi đầu không biết5nên nói cái gì. “Hai người đang yêu nhau à?”

Đồng Hiểu khẽ gật đầu.

Hiệu trưởng khẽ thở dài, bình tĩnh nói, “Hôm đó nhận được điện thoại của cậu ta, tôi còn tưởng là mình nghe nhầm, tôi không ngờ được là cô và cậu ta sẽ đến với nhau. Sau đó nghĩ lại, con trai của anh Mạc ở trong lớp các cô, chắc cũng vì thế mà hai người quen nhau.”

“Đúng vậy.” “Cô Đồng, cô có biết bối cảnh nhà cậu ta không?”

Đồng Hiểu gật đầu, “Tôi có biết một chút, hay là hiệu trưởng nói cho tôi biết đi.”

“Xem cái trí nhớ của tôi này, hình như tôi chưa nói rõ về cậu ta với cô, cậu ta là con trai của Thẩm Diệc Minh, cô có hiểu như vậy3nghĩa là gì không?”

Đồng Hiểu cắn môi.

Hiệu trưởng đột nhiên nắm tay cô, “Đồng Hiểu, cô làm việc ở trường học hơn hai năm rồi, tôi vô cùng yêu thích cô, không chỉ yêu thích năng lực làm việc của cô, còn rất yêu thích tính cách và tác phong ngày thường của cô. Theo đà phát triển càng ngày càng tốt của trường học, cái nghề này càng ngày càng được người ta coi trọng, bối cảnh của giáo viên vào trường cũng phức tạp. Tôi rất rõ giữa đồng nghiệp với nhau tồn tại rất nhiều lục đục, giả dối, tị nạnh, nhưng ở trong lòng tôi, cô không thay đổi một chút nào, vẫn là Đồng Hiểu đơn thuần đơn giản tôi biết lúc tuyển dụng. Cho nên lúc tôi biết cô và cậu Thẩm ở bên nhau, tôi vô cùng kinh ngạc.”

Đồng Hiểu càng cúi đầu thấp hơn, “Tôi không phải vì tiền của anh ấy.”

Hiệu trưởng cười, “Điểm này đương nhiên tôi biết, hơn nữa rất tin tưởng. Tôi chỉ không hiểu tại sao cô lại yêu cậu ta? Cô có biết yêu người như vậy sẽ khổ cực thể nào không? Dĩ nhiên không phải tôi nói cậu ta không ưu tú, mà là quá ưu tú, thế nên ở bên ngoài bao nhiêu người đều muốn cậu ta. Đồng Hiểu, cô đã chuẩn bị tâm lý chưa?”

“Tôi biết, nhưng anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi rất cảm động.”

Hiệu trưởng vỗ nhẹ lên vai cô, cười nói, “Nếu như vậy thì cô hãy quý trọng, tôi tin tưởng lựa chọn của cô.” Thẩm Thần Bằng đến, lái thẳng xe vào trong trường học, dừng xe ngay trước tòa nhà văn phòng. Lúc này trong sân trường không có tiếng cười tiếng huyên náo của lũ trẻ, bầu không khí yên tĩnh và cảnh vật tươi đẹp khiến tâm tình người ta cũng thả lỏng hơn.

“Có một hạng mục phải ký hợp đồng gấp nên anh đến muộn, em không giận chứ?” Thẩm Thần Bằng vuốt tóc cô. Đồng Hiểu lắc đầu. Lên xe, cô bắt đầu lo lắng, “Người nhà của anh cũng đến à?” Thẩm Thần Bằng cười nói, “Mẹ anh vốn định đi nhưng bị anh ngăn lại, lần này không dọa em, hôm khác anh sẽ dẫn em về nhà họ Thẩm.” Sợi dây cung căng lên trong lòng Đồng Hiểu cả ngày cuối cùng cũng thả lỏng. Đến khi bọn họ chậm rãi lái xe đến khách sạn thì đã qua thời gian hẹn. Vào thang máy, Đồng Hiểu cứ lẩm bẩm mãi. Thẩm Thần Bằng ôm cô, cười nói: “Bình thường nhân vật lớn đều xuất hiện cuối cùng.” Thẩm Thần Bằng đẩy cửa phòng VIP ra, trong nháy mắt đó, Đồng Hiểu khẽ run lên.

Mạc Trọng Huy, An Noãn, Hà Thu Đình đều đã ngồi ở đó rồi.

Hà Thu Đình thấy cánh tay Thẩm Thần Bằng khoác qua vai Đồng Hiểu, dáng vẻ rất thân mật, cô ta thật sự không dám tin vào mắt mình. An Noãn đứng lên đón, cười trêu ghẹo, “Anh, sao giờ anh mới đến thế? Em còn tưởng là anh mang cô Đồng của bọn em đi đâu rồi chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.