Trường Hà Phong Noãn Bất Thành Hôi

Chương 27: Anh đói rồi




Đi dưới cái nắng nóng gần nửa tiếng thì tụi nó đã tới được cái gọi là hồ bơi.

Mà cũng không hiểu tụi này có bị ấm đầu ở đâu không? Nhà có hồ bơi, không khí cũng mát mẻ vô cùng.

Thế tại sao lại kéo nhau tới đây giữa cái nóng bức thế này?

Gửi xe vào bãi, may thay cho bọn nó là bữa nay vắng, có khoảng 3,4 người thôi nên quậy đã rồiii!!

Mua mười mấy vé ở hồ bơi xong cả bọn chia nhau ra vào phòng thay đồ, chuẩn bị đầy đủ tránh nắng các loại, kẻo tổn hại da dẻ rồi lại than thở.

Nam nữ lớp tụi nó được cân bằng tỉ số hợp lệ. 6 trai 6 gái, nam thanh nữ tú.

Thu hút bao ánh nhìn hâm mộ đến ghen tị vào người. Nữ ngực nở eo thon, ba vòng nóng bỏng tới nhức mắt, trai cơ bắp săn chắc, múi nào ra múi đó, nhìn chắc khỏe vô cùng.

Bốp bốp.

Tiếng vỗ tay vang lên, kèm theo là giọng nói của Jen: 'Tập trung khởi động nào!'

Mười hai con người dàn hàng đứng dưới cái nắng cháy da thịt, làm động tác khởi động theo cô nàng Jen, tiếng đếm nhịp nhàng nhưng uy nghiêm xen lẫn với tiếng nước trong hồ bơ xanh ngắt, giọng nói tiếng cười vang lên.

Nhưng có vẻ nhưng chẳng bao giờ có thể làm ảnh hưởng đến tập thể người mặc bikini quần bơi đội nón đeo kính làm động tác thể dục kia đâu.

Chẳng biết kéo dài bao lâu, dài tới mức người trong cuộc khởi động tới phát chán thì giọng nói quen thuộc vang lên.

'Xuống đi mấy cưng, hú hú!!!'

Jen nhảy ầm xuống làn nước mát hồ bơi, thân hình nhỏ ngập trong nước hồ. Tiếp đó cũng là một dàn tiếng nước bắn tung toé lên.

'Tao thật không hiểu nó, người nghiêm túc là nó mà người khơi màu dẫn đầu cũng là Jen. '

Nó dựa vào thành hồ bơi, nhếch đôi môi hồng ướt át nói với nhỏ đang làm động tác 'nàng tiên cá' ghê rợn kia.

'Tôi thật bái phục Jen, vô cùng bái phục nhỏ.'

Anh điềm tĩnh nói, khuôn mặt nhìn nghiên túc vậy chứ ai biết nó phúc hắc như thế nào, bàn tay ở dưới nước không an phận mà vòng sang eo thon của nhỏ ôm chặt lại.

'Hai người thể hiện quá mức rồi đấy. Tôi đây còn một mình cô đơn nhé!'

Nó lừ mắt nhìn đôi kia, rồi liếc sang cặp cậu và cô đang tình cảm với nhau.

'Chứ anh chàng Vĩnh Khoa của mày đâu?'

Cô cười trêu ghẹo nói. Vừa nhắc tới hắn nó lại khó chịu liếc nhìn cô lần nữa.

'Ây yaaa, ai vừa nhắc tôi đây nhỉ?'

'Là Nhi Nhi nhắc mày đấy!'

Cậu nhanh nhảu nói, dứt lời liền lảnh chọn cái liếc sắc lẹm của nó.

'Bớt nói một chút chứ không cái lưỡi của cậu tôi cũng không ngại cắt đâu.'

Nó nheo nheo mắt, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào giương ánh mắt quen thuộc lên nhìn cậu.

Bị nhìn khiến chàng nhanh chóng chột dạ, ủy khuất ôm cô nhõng nhẽo.

'Bà xã, em tìm anh sao?'

'Bà xã cái đầu cậu, tôi nói cưới cậu lúc nào hừ.'

Nó hừ lạnh, giọng nói lạnh tanh vang lên.

'Vợ à, em thật vô tâm, em khiến tim anh đau quá.'

Hắn vờ ôm ngực, nheo nheo mắt nũng nịu tựa vào vai nó.

'Thôi đi, nổi cả da gà rồi đây tên biến thái.'

Nó ớn lạnh đẩy hắn ra xa, mẹ nó, có ai giải thích cho nó chuyện quái gì đang xảy ra không?

Sao hắn xoay một góc 90 độ sang người khác vậy?

Hai couple nhìn vẻ mặt ghê tởm của nó mà nhịn cười đến mức trọng thương. Người con trai lẻ loi còn lại, khuôn mặt tuấn tú tái nghét nhìn vẻ mặt của nó.

'Hey hey, tụ tập làm gì qua đây chơi bóng đi.'

Dương bake vẫy vẫy tay lớn tiếng kêu đám người đang tụ thành một nhóm nhỏ kia.

Sáu người liền bơi qua bên đó gia nhập hội.

Sỉ số rất công bằng, 6 nam 6 nữ, chia ra mà cậu đánh tôi chụp.

Ở giữa hồ rộng lớn, được tụi nó thoải mái treo một tấm lưới trắng lên làm vạch ngăn giữa hai đội.

Tiếng còi của quản lí mang trọng trách trọng tài tạm thời vang lên.

Tiếng đánh bóng, nước bắn tung tóe lên thành tiếng nhảy xen lẫn tiếng cười nô nức của hai đội.

Không biết đánh bao lâu, chỉ khi hai bên tạm hòa thì mới có sự nghỉ ngơi.

Trận đấu này quá hăng say đi!

'A..aa'

Nó ngồi kế cô gập bụng rên rỉ nho nhỏ, động tác nhỏ thôi nhưng với người cưng nó thế chả khác nào ngồi tren chảo dầu, lo lắng không thôi.

'Nhi, sao vậy?'

Hắn gấp gáp hỏi nó, nhưng trả lời hắn chỉ còn tiếng rên rỉ đau đớn của nó thôi.

'Tôi..a..đau ở..aa..bụng'

Khó khăn nói từng tiếng một, sắc mặt hồng hào nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, đau khổ rên rỉ từng tiếng.

'Tao đưa Nhi đi bệnh viện.'

TMD! Số nó đúng là máu chó thật, vừa ra khỏi đó không lâu thì lạu vào đó tiếp.

Hắn bước từng bước vững chãi, cẩn thận mà nhẹ nhàng.

Mười bốn cặp mắt dõi theo đôi tiên đồng ngọc nữ phóng thẳng ra ngoài kia.

'Ủa tụi nó không thay đồ ư?..'

'Haha..'

Nhỏ bật cười khúc khích, tay chỉ về phía đôi trai bồng gái trên tay kia.

Hắn mặt nhăn nhó như khỉ, hối thúc lấy đồ đạc giùm hắn.

'Con bà nó, bà lẹ tí được không?'

'Có đây có đây. Mà tôi..'

Một bà cô tầm 40 tuổi quăng chiếc túi về phía hắn, vừa mở miệng định dạy bảo hắn một phen thì người không thấy mà túi cũng mất luôn.

Kịp khoác cho nó cái áo sơmi trắng và mình bận áo khoác vô chạy ra ngoài bãi lấy xe thì..

Tách tách.

Tí tách.

Rào rào.

Rầm.

Một loạt điều liên quan đến mưa diễn ra trong nháy mắt. Mặt hắn đen xì còn mặt nó nhăm nhúm lại thấy thương.

Số thật máu chó mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.