Trưởng Công Chúa

Chương 50




Ngô Lão Cẩu cả kinh, vậy cái thứ giống y như mặt của Đại Bảo khi nãy là gì? Nhịn không được thầm thở dài, người là y cứu đi, ai ngờ cuối cùng vẫn phải chết trong mộ. Trong lúc ngây người, bên tai vang lên giọng nói của Trương Khải Sơn: “Thi thể của Đại Bảo đang ở đâu?”

Ai ngờ mọi người nghe vậy đều im lặng. Ngô Lão Cẩu cảm thấy kỳ quái, phát hiện A Sinh đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là cúi thấp đầu không nói gì.

Nhị Nguyệt Hồng nhìn thấy liếc qua A Sinh một cái, bỗng nhiên quay đầu nói với Ngô Lão Cẩu: “Sau khi cậu xuống dưới, chúng ta phát hiện một đường cáp sau đó tìm tới được tới đây. Bất quá, trước khi vào tới đây, A Sinh phát hiện Đại bảo đã sắp tắt thở. Chúng ta không cần phải mang theo một người chết đi mạo hiểm, cho nên đặt hắn vào trong một cái nham huyệt.

Trương Khải Sơn khẽ nhíu mày, không nói gì.

“Nói đơn giản một chút, chúng ta lạc đường.” Nhị Nguyệt Hồng tiếp tục nói: “Đi loanh quanh một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay về cái nham huyệt đã đặt Đại Bảo, lại phát hiện chỗ đó đã bị chặn lại, nhưng ngoài nham huyệt lại có cái áo khoác của hắn. Sáu người chúng ta luôn đi cùng nhau, không ai có thể cũng không ai cần phải làm mấy chuyện này.”

Trương Khải Sơn thản nhiên nói: “Cho nên các người hoài nghi có người đã mang Đại Bảo đi?”

“Vừa bắt đầu thì thật sự có nghi ngờ, nhưng mang theo một người chết bên mình thì được lợi gì chứ? Huống hồ cái nham huyệt kia bị lấp đến không còn khe hở, nếu không nhờ cái áo kia, e là bọn ta cũng không biết đã quay lại vị trí cũ.” Nhị Nguyệt Hồng dừng một chút, nói: “Mọi người đều nghe qua đông trùng hạ thảo, đó là loại sinh vật do động vật và thực vật cộng sinh mà thành. Mùa đông thì giống như con tằm già ở trong đất, đến mùa hè thì chuyển mình biến thành cây cỏ.”

Ngô Lão Cẩu chưa bao giờ nghe qua những điển cố có ý nghĩa nho nhã như vậy, nhưng đông trùng hạ thảo là thảo dược nổi tiếng nên vẫn biết chút ít về nó, bất quá chiếu theo hiểu biết của y, nó chả khác cái ***g bắt heo làm bằng cỏ là bao. Cái loại thực vật này bình thường vô hại, nhưng khi có con mồi tiếp cận, liền biến thành động vật ăn trùng. Y suy nghĩ một chút, ngầng đầu cười với Nhị Nguyệt Hồng: “Cho nên Nhị gia cho rằng, nơi chúng ta đang đứng đây không phải là một hang đá bình thường, mà là một vật còn sống?”

Nhị Nguyệt Hồng khẽ khẽ cười, nói: “Chẳng lẽ không giống sao? Trên kia nhìn y như lỗ thủng trên mặt đá, có lẽ đó chính là thực quản của nó.”

Thanh âm của hắn mang theo ý cười, giọng nói vô cùng trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, trong nham huyệt không lớn lắm lại vang lên một hồi quanh quẫn, mọi người bất giác lạnh gáy, giống như có một con gì đó nhơn nhớt đang bò lên người họ.

Mọi người trong Cửu Môn có thể đơn độc làm đương gia, cảnh đời lớn nhỏ gì cũng đều thấy qua, nghe vậy mà trên mặt cũng không có gì thay đổi. Chỉ có A Sinh tuổi còn trẻ, mặt đã nhăn thành một nhúm.

Lúc này, Bán Tiệt Lí đột nhiên “phi” một ngụm nước bọt, nói: “Bất luận cái thứ này sống hay chết, lão tử vẫn có thể ra ngoài được. Người đã chết sẽ chết, các người đến đây tìm quan tài của tên Hoàng đế kia. Muốn tìm thì tìm nhanh đi, đứng ngu người ra trong này thì có mà chết.”

Nhìn thấy mặt Bán Tiệt Lí đã đen như nửa đêm, lúc này Ngô Lão Cẩu bỗng rất nhớ Giải Cửu. Là người bình tĩnh nhất, cẩn thận nhất trong bọn họ, Giải Cửu là người duy nhất có thể khiến cho Cửu Môn Tam Gia ngẩn ngơ suốt nửa canh giờ. Đương nhiên, chuyện này cũng không trách được Bán Tiệt Lí, đứng trong cơ thể một vật còn sống, loại ý tưởng này thật quá mức quái đản và ly kỳ, nếu xảy ra trên chính bản thân mình thì càng không tránh khỏi sinh ra ghét bỏ. Hắn lại là người dễ nóng giận, phát hoả cũng là chuyện bình thường.

Ý niệm trong đầu vừa chuyển, Ngô Lão Cẩu bỗng nghĩ đến Chung Thanh còn chờ ở nham huyệt phía dưới, nếu ý tưởng này của Nhị Nguyệt Hồng là đúng, vậy chẳng phải Chung Thanh gặp nguy hiểm sao. Trương Khải Sơn tựa hồ đoán được suy nghĩ của y, mắt thấy người bên cạnh đột nhiên biến sắc, vì thế yên lặng đặt tay lên vai y, sau khi nhéo một cái liền nhanh chóng buông tay, nhẹ giọng nói: “Đừng lo, hắn không yếu đuối như vậy đâu.”

Lập tức, hắn rất nhanh bước đến, cao giọng nói với mọi người: “Mọi người bình tĩnh trước. Cho dù xác chết của Đại Bảo vùng dậy, có thể đưa chúng ta đến đây, cũng không phải là chuyện gì xấu. Mặc dù nơi này là một cái động cộng sinh ngàn năm còn sống, ít nhất có thể chứng minh được dụng ý của Minh Thành Tổ khi dùng nham táng —- như vậy mới có thể khiến quan tài của hắn không bị tổn hại gì mà vẫn có thể bảo toàn được qua thời gian dài. Mọi người có nghĩ tới việc này không, nếu Đại Bảo đã chết còn sống lại được, chứng tỏ nham huyệt đối với những thứ đã chết không có phản ứng, giống như gấu từ nhỏ đã không ăn thịt người chết vậy. Cũng có thể là do, nếu thứ gì đó chết trong nham huyệt này, sẽ tự biến thành huyết thi.

Ngô Lão Cẩu nhíu mày, nói: “Nói cách khác, nham sơn rất to này, có tác dụng bảo vệ thi thể ngàn năm không hư thối giống như tượng ngọc, giống như Đại Bảo lúc trước đã bị nhét vào trong giáp đồng?”

Nhị Nguyệt Hồng trầm ngâm nói: “Không phải không có khả năng. Nhưng nếu Mình Thành Tổ quả thật tính đến chuyện ngày nào đó có thể sống lại, hắn phải khống chế cái tượng ngọc nham huyệt thật lớn này mới có thể tự đi ra ngoài được, còn có thể phòng ngừa những người trộm mộ khác đi vào.”

“Mộ nhãn chính là cả cơ quan của hang đá, sau khi chúng ta khởi động mộ nhãn, mới khiến cho Đại Bảo thi biến.” Trương Khải Sơn nghĩ nghĩ, thanh âm trầm trầm: “Nham huyệt ở đây loạn như mê cung, nếu có một người thi biến, chỉ cần trong này còn thi thể khác, cũng sẽ thi biến theo.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu nói với Nhị Nguyệt Hồng: “Lúc các người phát hiện ra Tam Thốn Đinh, bọn A Tĩnh đang ở đâu?”

Ngô Lão Cẩu sửng sốt, cũng quay đầu nhìn nhìn Nhị Nguyệt Hồng.

Không ngờ, mọi người đều nhìn nhau một cái, sau đó nghe Nhị Nguyệt Hồng chậm rãi nói: “Sau khi chúng ta vào đây, chỉ thấy Tam Thốn Đinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.