Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 37




Em thật lòng xin lỗi các thím vì đã lừa dối anh em bấy lâu nay. Cũng vì nhiều thím gạch đá, đòi post hình chứng minh nên em mới phải lấy tạm hình của người khác trên fb. Nói thật với các thím, Trân không hề cho em biết fb, hay chụp chung với em một tấm hình nào, vì sao sau này các thím sẽ rõ. Về câu chuyện của em, có nhiều thím bảo ảo, giống phim hàn quốc thì em xin trả lời là dựa trên cuộc sống thực của em thôi, nên có 80% là thật, 20% còn lại là em phóng đại lên. Một lần nữa em xin chân thành xin lỗi các thím vì hành động thiếu suy nghĩ của em, còn câu chuyện này, em sẽ viết tiếp, bởi em mong muốn một người con gái đọc được câu truyện này, nên dù các thím có gạch đá, có chửi bới gì thì em cũng viết tiếp mà thôi.

Đạp xe chầm chậm về nhà, con đường cứ như dài thêm vậy. Em đã đánh mất lòng tin của Trân, giờ về không biết giải quyết như thế nào nữa. Tự trách mình sao mà ngu ngốc quá, chết vì gái bao giờ cũng là một cái chết tê tái. Về đến nhà, lên trên tầng ngó qua phòng Trân thì chưa thấy Trân về, em vội chạy xuống nhà.

-Trân về chưa mẹ ơi?! - Em hỏi mà như hét vào tai mẹ

-Chưa, lúc chiều thấy nó ra ngoài đi chơi đâu đó, giờ vẫn chưa thấy về. Mà mày làm gì mà sốt sắng thế? - Mẹ em hỏi, vẻ mặt nghi ngờ.

-Không có gì đâu mẹ, con hỏi vậy thôi. Con đi ra đây tí nhé!

Không đợi mẹ có đồng ý hay không, em chạy nhanh ra ngoài sân, xỏ chân vào đôi tông chiến rồi nhảy lên con Asama thần thánh, phóng điên cuồng ra đường. Em đạp như điên qua những con đường quen thuộc, chỉ mong hình bóng nhỏ bé thân thương ấy xuất hiện mà sao không thấy. Em liệt kê ra những nơi mà Trân có thể tới trong đầu, nhưng càng nghĩ lại càng rối rắm. Em đi hết nhà con Trinh cùng mấy đứa con gái trong lớp, tìm cả ở mấy quán ăn chúng em thường đến mà vẫn chẳng thấy Trân đâu. Em chỉ sợ Trân nghĩ quẩn rồi lại làm điều gì bậy bạ. Em vẫn cứ phóng xe tìm kiếm trong vô vọng, những giọt nước mắt đã chực trào ra nhưng em cố nén vào.

-Bây giờ mày phải mạnh mẽ, không được yếu đuối - Em tự nhắc nhở mình.

Rồi em rút điện thoại ra gọi cho thằng T.Giang.

-À lố!

-Mày có rảnh không?

-Có, sao?

-Trân đi đâu mất tích rồi, mày đii tìm với tao, nhanh lên!!!

-Ok, tao ra chỗ mày ngay.

-Thôi khỏi, mày với tao chia 2 hướng đi tìm, tao nghĩ Trân không đi xa được đâu.

-Ok!

Tắt máy, em đạp xe ra bờ sông. Tìm khắp nơi cùng chốn rồi, lần này mà không thấy nữa chắc em phải đăng tin tìm trẻ lạc quá. Trời quả không phụ lòng người, Trân đang ngồi bên bờ sông. Em chống xe, từ từ lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh Trân. Trân vẫn chẳng phản ứng gì, mắt trân trân xuống dòng nước phía dưới.

-Trân để Minh giải thích, không phải như Trân nghĩ đâu. - Em gãi đầu.

-Cậu không phải giải thích. - Trân lạnh lùng đứng dậy, bước nhanh đi.

Đến nước này không còn gì để mất nữa. Em ôm lấy Trân từ đằng sau, mặc cho em nó giãy giụa, rồi cắn, cấu, làm đủ trò với em, em vẫn siết chặt vòng tay.

-Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!!! - Trân hét to, lạc cả giọng.

-Anh không để mất em đâu! - Em nói rõ ràng từng chữ.

Trân chống cự yếu dần rồi dừng hẳn. Em buông Trân ra, xoay người em nó lại nói:

-Nhìn thẳng vào mắt anh này!

Trân ngẩng mặt lên.

-Cô bé hồi chiều chỉ là anh quen biết thôi, anh chỉ xem nó như một đứa em gái mà thôi.

-Sao tôi có thể tin cậu khi tôi đã chứng kiến cảnh chiều nay. - Trân lạnh lùng nói, từng lời như vết dao cứa vào lòng em.

-Huyền chỉ đùa giỡn mà thôi, em không tin anh sao?

Trân im lặng. Em nắm lấy vai Trân, nhìn thẳng vào mắt em nó:

-Em có tin anh không?

Như không chịu được cái nhìn của em, Trân quay đi. Trân không phản ứng nữa, chắc là hết giận em rồi. Ôm Trân vào lòng, em thủ thỉ vào tai em nó:

-Yêu nhau thì phải tin nhau chứ.

-Em...em xin lỗi. - Trân lí nhí.

-Không, em không có lỗi, người có lỗi là anh. - Em dỗ dành em nó.

-Khi nhìn anh đi cùng cô bé đó, em sợ lắm anh biết không. Em sợ rằng sẽ mất anh, em sợ rằng sẽ không còn anh ở bên cạnh nữa, khi đó thì em biết sống sao. - Trân nói mà giọng nghèn nghẹn, mắt đỏ au.

Đưa tay lên lau nhẹ những giọt nước mắt của Trân, em cười trấn an em nó:

-Anh hiểu mà. Em yên tâm, thằng Minh này sẽ mãi mãi bên em thôi, không đi đâu đâu.

Trân ngửa mặt lên cười với em. Khoảnh khắc ấy như ngàn vạn tia nắng xuất hiện sau cơn mưa to vậy, nụ cười ấy làm em ấm lòng lạ lùng. Vẫn ôm chặt lấy em, Trân ngập ngừng hỏi:

-Anh có thể hứa với em điều này được không?

-Điều gì?

-Anh sẽ không bao giờ buông tay em.

-Được rồi, anh hứa. - Em cười nhẹ.

Trời bắt đầu tối, em nói với Trân:

-Thôi mình về.

Em nó ngoan ngoãn ngồi lên yên xe để em chở về. Trên đường bỗng điện thoại rung, đưa lên nghe thì hóa ra thăng T.Giang:

-Mày tìm thấy Trân chưa?

-Rồi, tìm thấy cách đây gần nửa tiếng rồi.

-Mẹ mày, tìm thấy không báo cho tao, làm tao tìm gần chết.

-Cảm ơn mày.

-Đm, hôm nay ăn gì mà lịch sự vậy mày, mai bao tao Rồng đỏ là được rồi.

-Ừ, ok, mày về đi.

-Ờ, bye bye con tró.

Đút điện thoại vào túi quần, em thấy mình thật may mắn khi có một thằng bạn tốt. Đúng là khi hoạn nạn mới biết ai là bạn, ai là thù.

Ăn cơm xong, em xán tới định phụ giúp mẹ với Trân rửa bát nhưng bị đuổi lên không thương tiếc. Leo lên tầng, em lôi sách vở ra học bài. Em quyết tâm rồi, em sẽ cố công học hành để mai sau thành đạt, để Trân không phải hối tiếc vì đã yêu em. Ngồi học được một lúc bỗng có tin nhắn đến.

-Mày liệu hồn thì tránh xa Huyền ra! - Thằng dở hơi nào đó nhắn tin cho em.

-Ai đấy? - Em nhắn lại.

-Mày không cần biết, biết người biết ta đi, đũa mốc mà chòi mâm son. - Nó nhắn lại, vẫn dữ cái giọng điệu cộc cằn.

Em kệ mẹ nó luôn, chắc lại thằng nào theo đuổi bé Huyền rồi nhắn tin đe dọa thôi. Chắc thấy em không trả lời, một lúc sau nó nháy máy em liên tục. Bị nó làm phiền, em bực quá nghe máy, chửi:

-Đmm gọi gọi cl.

-Tao nói rồi đấy, mày không biết điều thì mày chết con ạ. - Một giọng trầm trầm vang lên trong điện thoại.

Nói xong nó tắt máy luôn, không nháy nữa. Các bác sĩ bệnh viện tâm thần bây giờ quản lý lỏng lẻo thật, để cho bệnh nhân nó dùng điện thoại nghịch nữa, vô trách nhiệm vãi.

Một lúc sau Trân lên phòng em, ngồi lên giường. Em hỏi:

-Em không học à?

-Anh, tối nay em ngủ cùng anh được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.