Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 14




-He he he he hôn đó!!! Hôn vô điều kiện!!!! Khuôn mặt nó trở nên đen tối lạ thường

-H...Hôn á??????

-Lạ lắm sao?

-Cái thứ đó...mà cũng chế ra được sao?

-Tất nhiên, ta là thiên tài mà ô hô hô hô hô

-Ảo tưởng

-Dựa theo công dụng của nó ta đặt tên là"mũi tên thần tình yêu" á há há há

-Gì mà mũi tên với tình yêu, nhưng mà cậu không thấy nguy hiểm sao?

-Hử?

-Hiện tại...2 tên đó đang ở cùng nhau, nếu như ai thấy được cái cảnh đó thì...

-không sao không sao, đang là giờ học , ai lại đến đó được, thêm nữa trường mình có mấy phòng y tế cơ mà sợ gì!!

-Nhưng...

-Đừng lo

Cùng lúc đó tại phòng y tế:

-Cậu ta ngủ gì mà lâu thế nhỉ, bác sĩ nói có bị bệnh gì đâu Phong ngồi bên giường bệnh thở dài

10 phút...

30 phút...

50 phút...

59 phút...

-Thiệt là, có chịu tỉnh dậy không hả?

1 tiếng...



Chàng trai từ từ mở mắt...

Và...

Ngồi dậy...

Sau đó...

Đến rồi, Minh đặt lên môi Phong một nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng lại kéo dài đến vô tận mang theo cảm giác ngọt ngào khiến Phong nhà ta đơ người chẳng nói được lời nào

Thôi rồi....

Nụ hôn đầu của tôi...

Bay mất rồi...

Đó là tất cả những gì cậu chàng có thể nghĩ... ngay lúc này...

Tách tách tách tách.................

-Ke ke ke ke Thật lãng mạn làm sao!!! Kế bên cửa sổ, dưới ống kính camera nó cười ma mị (t/g:Chị này đủ kiểu cười nhỉ?)

-Ảnh đẹp ảnh đẹp, rất rõ nét Ngay bên cạnh"đồng phạm" cũng cười toe toét

Tách tách tách tách......

-Kiểu này thì kiếm được cả bộn tiền

-Cần sang với số lượng lớn!

-Chúng ta...sắp giàu to rồi!!!

-Chúng ta...vốn đã giàu rồi mà Kỳ tiếp lời

-Cái con này im lặng chút coi, nếu như bọn nó phát hiện thì sao?

-Biết rồi

Trong căn phòng chẳng ai cảm nhận được cái mùi hắc ám + đen tối phát ra từ phía 2 đứa

Minh cuối cùng cũng chịu buông, cười một cái rồi ngất đi, trong khi đó, Phong vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hồn vía lên mây từ lúc nào, vẫn đơ như pho tượng

Tách tách.....

"Thợ chụp ảnh" vẫn tiếp tục công việc

-Nè tại sao cậu ta lại ngất nữa vậy? Kỳ hỏi nó

-Tác dụng phụ của thuốc ấy mà, đừng lo lắng!

-Bao giờ cậu ta tỉnh?

-1 phút nữa, ô dậy rồi kìa!!!!! Nó chỉ tay về phía Minh

-Ui da... nhức đầu quá, ủa Nam Phong? Cậu làm gì ở đây?

Hồn phiêu diêu bốn phương tám hướng cuối cùng cũng nhập lại vào thể xác

-Cậu...thật sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra?

-ừ! mà tại sao tui lại nằm ở đây?

-Cậu ngất ở hành lang

-Vậy hả?

-Có thật là cậu...không nhớ gì cả?

-Thật mà!

-Cậu chết với tui!!!!!!!!!!!!!!!!! Phong nhào tới định dần cho Minh một trận thì

-Bình tĩnh bình tĩnh, tôi là bệnh nhân mà, chuyện gì từ từ hẵng nói nha

-Cậu! Chính cậu!! Đã cướp nụ hôn đầu của tui!!!!

-Khoan đã...nụ hôn đầu? Vậy ra đó không phải là mơ sao

Chuyển cảnh:

-Nè thêm cái chuyện này là sao vậy? 2 đứa giờ đã thôi chụp ảnh, thì thầm với nhau

-À, cậu ta hôn trong tình trạng vô thức thế nên không nhớ gì mà gặp nó trong giấc mơ

-Giấc mơ sao?

-ừ, cái này là đặc tính mới thêm vào, rất thú vị đúng không? Nó cười vẻ mặt cực "nai tơ"

-Đúng là

Chuyển cảnh:

-Mơ sao???? Cậu ảo tưởng hả??? ôi trời nụ hôn đầu của tôi!!!!! Phong kêu gào thảm thiết làm ai đó ngoài cửa cảm thấy "một chút" có lỗi

-Thôi nào, đừng buồn,con trai và con trai hôn nhau thì cũng không to tát lắm đúng không, hơn nữa đó cũng là nụ hôn đầu của tôi mà, vậy chúng ta huề nhé? Minh an ủi

-Cậu thì biết cái gì chứ!!! Tôi là........ Phong chưa nói hết câu thì nó và Kỳ xông vào bịt miệng lại

-A, Nhật Minh cậu thế nào rồi , sức khỏe không sao chứ? Nó mở lời

"Xạo quá, mi biết hết rồi còn làm bộ!" Kỳ thầm nghĩ nhưng cũng hổ trợ nó:

-Cậu mới tỉnh dậy chắc còn mệt, thôi thì cứ nằm nghỉ đi cho khỏe người, tôi mượn Phong một chút nha

Nói rồi 2 đứa lôi cậu ta đi mặc cho Phong giãy dụa

-Bỏ ra!!! Là 2 cậu làm đúng không? Phong hét lên đầy tức giận

-Nè nè, chỉ có nó làm thôi nhé! Kỳ chỉ tay về phía Linh

-Cái thuốc đó...là gì????

-Vitamin Nó trả lời không một chút sợ hãi

-Vitamin? Nực cười! Nụ hôn đầu của tôi!!! Phong ôm đầu, chân khụy xuống, khuôn mặt đầm đìa nước mắt hướng lên trời đầy vẻ tội lỗi mà kẻ nên cảm thấy tội lỗi lại ngồi chơi như không

-Thôi mà đừng khóc nữa, đó cũng là nụ hôn đầu của cậu ta mà! Kỳ đặt tay lên vai Phong cảm thông

-Không thể nào!!!!!! Nụ hôn đầu của tôi!!!!!!!!

-Mấy cậu làm gì thế? Minh bước ra đồng phục gọn gàng, Phong ngoảnh mặt đi

-Sao không nghỉ ngơi cho khỏe mà ra đây làm gì? Nó quan tâm

-Tui không sao! Chúng ta cúp học có sao không

-Đừng lo, tôi xin phép giáo viên rồi! Kỳ đáp

-Cảm ơn cậu, thôi mà Nam Phong đừng giận tui nữa nha! Minh quay sang cái con người đang thu mình một góc vì tiếc cho cái nụ hôn đầu kia

-1 chầu kem nhé! tui khao Minh năn nỉ

Thật chẳng hiểu nổi cậu chàng, đáng ra cái tên đầu sỏ mới nên là việc này mới đúng nhỉ

-Thật sao? Phong tươi cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.