Trước Khi Nhảy Lầu, Tôi Gọi Một Cuộc Điện Thoại

Chương 54: Bổ Trợ.




Dư Duệ còn chưa lấy ra hết bản lãnh thật sự, Yến Cẩm Thư đã trước hết tự mình hóa thành một bãi xuân thủy, cậu ta mở lớn hai chân nằm dưới thân hắn ‘ưh ưh ah ah’ kêu to, nhìn vào giống như là cậu ta đang bị cưỡng gian.

“Con mẹ nó, cậu nhỏ giọng một chút, nhà của tôi không thể so sánh như cái biệt thự của cậu, hiệu quả cách âm không được tốt như vậy đâu.”

Dư Duệ một bên thở dốc một bên ra sức thao cậu ta, hắn chơi Yến Cẩm Thư đến nổi cổ họng của cậu ta ‘ôh ôh’ nghẹn ngào, nói có một câu cũng đứt quãng nhiều lần, cậu ta nói: “Ah! Ạch ah, sợ gì chứ… Aha aha —— Trong nhà của cậu không phải… Ah ah… Ưh ah, không người sao…”

“Chú với thím của tôi có thể trở về bất cứ lúc nào a!”

“Ah… Ai nha, ôm tôi lên.” Yến Cẩm Thư hai chân quấn chặt eo của Dư Duệ, hai tay treo ở trên cổ hắn, nịnh nọt nói: “Eo của cậu khỏe quá.”

Phía dưới của hai người liên kết chặt chẽ, Dư Duệ dùng lực ôm lấy Yến Cẩm Thư, hai người mặt đối mặt, dương v*t phía dưới mạnh mẽ thúc đẩy ra vào, Dư Duệ hỏi: “Sướng không?”

“Ah!” Yến Cẩm Thư kêu lên một tiếng ngắn ngủi sợ hãi, vì nơi đó gắn kết chặt chẽ, cậu ta vòng hai tay ôm lấy cái cổ của Dư Duệ, một bên thở dốc, một bên nói: “Sướng rất sướng, nhưng cậu có thể để tôi nằm trên giường của cậu một chút được không?”

Dư Duệ hai tay giữ chân của cậu ta, đầu gối vững vàng đạp ở trên nệm. Hắn nhìn chằm chằm Yến Cẩm Thư vài giây, đột nhiên dương v*t nhảy nhảy động đậy ở bên trong.

Yến Cẩm Thư lại kêu lên một tiếng sợ hãi.

Hai người dựa vào rất gần, chóp mũi đụng chóp mũi.

Dư Duệ thấy lông mày của Yến Cẩm Thư nhíu lại, cặp mắt hai mí tỉ mĩ run rẩy, đuôi lông mày khóe mắt hiện ra sự khát khao ham muốn, đôi mắt to tròn bao phủ bởi một lớp sương mù, cái bộ dáng này thực sự là… Khiến người ta muốn mạnh mẽ chà đạp.

Tiểu bạch kiểm này da dẻ thật là đẹp, trắng như lòng trắng trứng gà, sạch sành sanh, trắng trẻo non nớt, lỗ chân lông đều không nhìn thấy, cũng không biết là có phải như đàn bà con gái hàng ngày thoa thoa chét chét trang điểm trên mặt không nữa.

“Cậu bình thường cũng trang điểm đúng không?” Dư Duệ ôm hắn, nhấc chân xuống giường.

“Ah ——!” Yến Cẩm Thư hai tay không có chút sức lực nào, trọng lượng cả người hầu như đều dựa vào hai tay của Dư Duệ và côn th*t của hắn ta để chông đỡ thân thể, Dư Duệ di chuyển từ trên giường đến dưới giường, thân thể của Yến Cẩm Thư theo quán tính tầng tầng rơi xuống, côn th*t to dài cực nóng như lửa đột nhiên đâm đến nơi sâu xa nhất, quy đầu mạnh mẽ ma sát vách thịt mẫn cảm non mềm bên trong cúc huyệt, Thân thể của Yến Cẩm Thư như có dòng điện chạy khắp toàn thân, cậu ta ngửa đầu rít gào, mười cái ngón chân run rẩy cuộn mình lên.

“… Tôi đệt!” Cúc huyệt không ngừng co rút từng cơn siết chặt côn th*t bên trong, Dư Duệ suýt chút nữa bị kẹp chặt đến bắn ra, hắn vỗ một cái thật mạnh vào mông của Yến Cẩm Thư, rồi nói: “Thả lỏng một chút!”

Yến Cẩm Thư bị hắn vỗ đến run lên, phía dưới lại siết chặt một chút.

“Ưh…” Hai người đồng thời thở gấp.

“Đệt!” Dư Duệ nhanh chân đi tới, hắn ép Yến Cẩm Thư trên bệ cửa sổ, mở lớn hai chân, mạnh mẽ thao một trận.

dương v*t thô to từng cái từng cái mạnh mẻ đâm xuyên đến đáng sợ, tốc độ cũng nhanh quá mức, Yến Cẩm Thư ngước cổ lên cao, cậu ta bị thao đến hai mắt ướt át, liên tục khóc gọi.

“Sướng hay không sướng? Hả? Còn dám hay không câu dẫn tôi? Nói mau!”

“Ôh ưh! Ah ah! Aha hah —— không… Tôi, ạch ah ưh ah ——” Yến Cẩm Thư bị chơi đến nói cũng không được, “Không dám, ôh ah ưh ah ah… Sướng muốn chết… Cũng bị cậu thao tới chết rồi, Ưh ah, ah ưh ah…”

Dư Duệ không để ý cậu ta kêu gào, dốc hết sức tiếp tục bất chấp làm hắn, chơi cho cái cúc huyệt dâm đãng ướt át kia dâm dịch phải chảy ra ngoài tràn lan.

“Ah! Ah ưh ah ——! Con nhím nhỏ, Aha ah ahah… Chậm một chút, ôh ah… Ưh… Ah… Ah… Nghe lời, tôi, ah ah… Cho cậu tiền…”

Dư Duệ ‘ồ ồ’ thở hổn hển, mồ hôi đổ như mưa, hắn nghe Yến Cẩm Thư nói, trên mông của cậu ta mãnh liệt đâm ‘bùm bụp’ vài lần, dưới eo động tác liên tục, hắn vừa thở vừa nói: “Hôm nay ông đây không cần tiền, miễn phí cho cậu một pháo!”

Yến Cẩm Thư dùng sức đẩy hắn ra, âm thanh khàn giọng nói: “Tạ… Ah! Ah… ah ưh —!”

Dư Duệ vừa chuyển động mông lắc lư mạnh mẽ, vừa đưa tay nhéo dương v*t của Yến Cẩm Thư, hắn nói: “Tiết con mẹ cậu tiết, lúc này mới bao lâu, kìm lại cho ông!”

Yến Cẩm Thư nghẹn ngào nói hết nữa câu còn lại: “… Chủ long ân.”

“Mẹ cậu… Phốc ——” Dư Duệ không kìm nén được cười lớn.

Yến Cẩm Thư nhân cơ hội này, cậu ta mạnh mẽ co rút cúc huyệt kẹp chặt dương v*t của hắn, Dư Duệ nhất thời mất tập trung, tinh quan thất thủ, gần như là chật vật bắn ra.

“Đệt mẹ, cậu dám ám hại ông!” Dư Duệ rút dương v*t ra, không chút khách khí ném tiểu bạch kiểm đang trần như nhộng xuống đất, rồi nói: “Ai kêu cậu giở trò xấu!”

Yến Cẩm Thư gào lên một tiếng đau đớn, bưng phía sau lưng ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt đong đầy nước mắt, dáng dấp điềm đạm đáng yêu cực kỳ, cậu ta nói: “Vỡ rồi.”

Dư Duệ trừng cậu ta, hắn hỏi “Vỡ trứng?”

Yến Cẩm Thư xoay người cho hắn xem phía sau thắt lưng, cậu ta nói: “Nơi này, bị rách da rồi.”

“Đệt!” Dư Duệ đem người nâng lên trên giường, hắn gập người lại cẩn thận xem trên lưng của Yến Cẩm Thư, nhìn làm da trắng nõn hiện tại bị một mảng lớn da bị ma sát, thấm tơ máu, nhìn có vài phần dữ tợn, Dư Duệ nổi giận, hét lên: “Con mẹ nó cậu là người câm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.