Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu

Chương 8: Red velvet




Lòng bàn tay anh nóng hổi, trong tiết trời hơi lạnh này, nếu ở trong nhà sẽ thêm phần ấm áp, nhưng lúc này đây lại có một sự xấu xa và ám muội anh cố tình tạo ra. Cô không nên tiếng, anh thì cười gian, khẽ véo cô. Nếu cô động đậy, ngay sau đó sẽ lại bị anh giữ chặt. Bình thường cô đã có máu buồn, về điểm này anh biết, thế nên túm chặt lấy điểm yếu không buông. Đôi bên cứ qua lại như vậy, anh chọc ghẹo cô, cô thì dè chừng sợ người ta phát hiện, cuối cùng đành hắng giọng nói, “Được được được, em phát biểu ý kiến cá nhân một chút.”

“Xin rửa tai lắng nghe.” Anh đã tạm dừng màn ‘chân tay lóng ngóng’.

Cố Sơ nhìn vào mắt anh, cố gắng kéo rộng khóe môi ra hai bên, cười tươi mà xấu xa, “Em cảm thấy quyết định của Lục công tử… rất tuyệt. Anh quả là anh minh thông thái, trí tuệ tài ba… À, không phải, là quả quyết dứt khoát!”

Nghe câu trả lời này, Lục Bắc Thần mới hài lòng, cười nói: “Mặc dù thành ngữ cuối cùng dùng chỉ tạm được nhưng anh vẫn phải công nhận Cố tiểu thư là kẻ thức thời.”

Đáng chết!

Cố Sơ rủa thầm trong bụng nhưng vẫn tiếp tục ‘nhe răng’ cười, hạ thấp giọng: “Có thể bỏ ra rồi chứ?”

Người đàn ông này cố tình, ngón tay chốc chốc lại không an phận, khẽ lướt đi giống như guồng quay của bánh xe, nhưng lại vừa đủ khiến cả người cô ngứa ngáy.

Lục Bắc Thần được hời còn tỏ ra vô tội, uể oải nói: “Sưởi ấm mà.”



Nếu cho bạn một buổi chiều, bạn sẽ muốn làm gì?

Cố Sơ từng có không ít những buổi chiều nhàn tản, dạo phố, đọc sách, nghe nhạc, xem triển lãm nghệ thuật… tất cả đều đã từng làm để giết thời gian. Nhưng nếu bên cạnh có một chàng trai ấm áp cùng những con đường đã vào thu thì cho dù không nói gì cũng là hạnh phúc.

Lần đầu tiên cô được thấy lá hòe vàng ruộm, còn cả lá ngân hạnh. Xe đi qua phía Tây Thiên An Môn, ánh nắng hắt qua kẽ lá rơi xuống mặt đất, Cố Sơ nhắm tới văn hóa gốc rễ của Hoàng thành. Tới đây rồi, thấp thoáng có thể nhìn thấy đường chân trời bằng phẳng nơi thành cổ, bình minh sớm, hoàng hôn muộn, nhưng lại vừa đủ điểm xuyết cho Hoàng thành một cảm giác biếng lười của thời gian lúc về chiều. Đường Nam Trường nằm sát bên tường Tây của Cố Cung, cả một con đường rợp bóng cây, yên tĩnh thanh tao.

“Vọng lâu, vọng lâu!” Sau khi xe dừng, Cố Sơ chỉ muốn nhảy lên khỏi mặt đất. Bộ quần áo thể thao màu trắng hồng càng khiến cô thêm mũm mĩm dễ thương. Cô chỉ tay về phía tòa kiến trúc trước mặt, phấn khích hệt như một đứa trẻ, rồi cô lại hỏi Lục Bắc Thần với vẻ không chắc chắn: “Là vọng lâu phải không?”

Lục Bắc Thần bị cô kéo đi, so với sự hưng phấn của cô, phản ứng của anh quả thực rất bình thường. Anh mỉm cười nói với cô: “Là vọng lâu.”

Ngoại hình nổi bật của hai người thu hút không ít ánh nhìn. Cô gái thì tinh nghịch, chàng trai thì trầm ổn bình thản, ánh mắt vẫn mải miết nhìn theo cô nãy giờ.

“Em từng đọc trên sách, là biểu tượng quan trọng nhất của Bắc Kinh cổ.” Cố Sơ bé nhỏ nhưng lại giống như chú chim với đôi cánh, chỉ muốn bay ngay lên vọng lâu để ngắm toàn cảnh Bắc Kinh.

Gió thổi qua mang theo lá ngân hạnh, vượt qua những đỉnh chóp với viên gạch lưu ly màu vàng cùng những mái ngói mạ vàng, giống như đang phát sáng, lạc vào mắt Cố Sơ một vẻ lấp lánh huy hoàng. Xe đi qua bảo tàng mỹ thuật, mặt Cố Sơ gần như dính chặt lên cửa kính, khi được tận mắt nhìn thấy những nóc nhà với gạch lưu ly, lòng cô rạo rực không thôi. Phía Nam cũng có kiến trúc cổ nhưng Nam Bắc luôn có sự khác biệt. Phía Nam nghiêng về uyển chuyển, phía Bắc thiên về hùng vĩ, mỗi nơi một vẻ. Khoảng thời gian trước khi Cố Sơ còn đang ôn tập, lúc rảnh rỗi có lén xem mấy bộ phim xuyên không thời nhà Thanh, cô xem mà máu nóng hừng hực. Bây giờ được đứng trong thành Bắc Kinh, nhìn thấy rường hoa xà chạm, cảm xúc dĩ nhiên sẽ khác biệt.

Tài xế là người của cục cảnh sát cử đến, lúc đi qua vọng lâu thì nhận được một cuộc điện thoại, hình như gia đình có chuyện gì. Việc này lại thuận với ý của Lục Bắc Thần, hiếm khi có một buổi chiều, anh tình nguyện lái xe đưa Cố Sơ đi đây đi đó, bên cạnh có thêm người chung quy vẫn cứ khó xử. Thế nên hành trình tới bảo tàng mỹ thuật anh làm tài xế toàn bộ, thấy vẻ đáng thương của Cố Sơ, anh dừng xe, giọng dịu dàng: “Xuống chơi đi.”

Cố Sơ nhận lệnh, cửa xe vừa mở là lao ra, lời của Lục Bắc Thần còn chưa kịp nguội, ngước mắt đã thấy cô nhóc kia chạy ra xa, anh không nhịn được cười.

Nếu để ngắm cảnh thu thì đưa tới bảo tàng mỹ thuật là tuyệt đẹp. Cố Sơ tò mò, nhìn tòa nhà chính cao vút, xung quanh là mái hiên bao bọc. Sau Lục Bắc Thần khi bước tới, Cố Sơ thở dài một hơi: “Em cảm thấy đứng ở một nơi thế này, cả em người em như được nghệ thuật thăng hoa vậy. Em tới từ viện nghệ thuật trung ương đấy, anh biết không?”

Trước nay cô vẫn thích vẽ tranh, dĩ nhiên không thể bỏ qua những nơi thế này. Nghe xong, Lục Bắc Thần nói: “Yên tâm đi, em trước giờ vẫn ‘thanh cao thuần khiết’.”

“Trước thì là vậy.” Cố Sơ không chút khiêm tốn, quay đầu nhìn anh, bổ sung thêm một câu: “Sau khi quen anh thì nhuốm bụi hồng trần rồi.” Dứt lời, cô cố tình ra vẻ tiếc nuối, thở dài rồi lắc đầu bỏ đi.

Lục Bắc Thần không biết nên khóc hay cười.

Vừa lúc ánh nắng đang ấm áp, Cố Sơ ầm ĩ đòi đi xem hẻm. Đối với hẻm của Bắc Kinh cổ, Lục Bắc Thần không có quá nhiều cảm xúc, có lẽ đối với một người yêu ẩm thực như anh bỗng mất đi bản năng tìm kiếm một số danh lam thắng cảnh. Anh cho rằng hẻm Bắc Kinh không có quá nhiều khác biệt với ngõ ở Thượng Hải, chỉ là phong cách kiến trúc của nhà ở có sự khác biệt mà thôi. Đương nhiên, những lời này anh tuyệt đối không thể nói trước mặt Cố Sơ, nếu không cái mặt nhỏ của cô lại sưng lên, bực bội đáp trả: Vậy được, anh bận gì thì bận đi. Dọc đường anh từng lĩnh giáo một lần nên đã học được cách ngậm miệng.

Có lẽ vì cô nhỏ tuổi nên năng lượng tràn trề, đi khắp cả khu thành phố mà tinh thần vẫn hăng hái. Ban đầu Cố Sơ vẫn còn ‘tôn trọng’ người tài xế là anh, còn hỏi ý kiến của anh, về sau biết được anh cũng chẳng phải là một người thông thạo Bắc Kinh, cô bèn bắt đầu mạnh mẽ khởi động bản lĩnh hỏi đường.

“Bà ơi, con muốn vào thăm hẻm, hẻm ở đâu đẹp ạ?”

“Chào chú, chú có biết ngắm lá ngân hạnh ở đâu đẹp không ạ?”

Lục Bắc Thần nghe mà da đầu sắp bùng nổ, giơ tay túm cô trở lại xe như chim ưng bắt gà con. Cứ như vậy, anh chở cô mà lái xe bừa phứa, chỉ cần không vi phạm luật giao thông, cô muốn dừng ở đâu là anh phanh ở đó. Xe đi ra cửa trước, cô múa may quay cuồng: “Đại Sách Lan, Đại Sách Lan!”

Tới đường nghiêng Dương Mai Trúc, anh thở phào: “Hẻm Bát Đại trong truyền thuyết, đi đi.”

Cố Sơ chỉ vào anh cười: “Anh giỏi lắm, vừa bảo đi chơi hẻm là anh tới hẻm Bát Đại, suy nghĩ đen tối.*”

*Nơi đây khi xưa là nơi tập trung của những kỹ viện hàng đầu.

“Có đi hay không đây?” Giờ đâu còn nổi danh như ngày xưa nữa?

Cố Sơ vung vẩy hai tay áo, “Đương nhiên, bổn tiểu thư phải đi ngắm hẻm Bát Đại nổi tiếng gần xa, đi dạo kỹ viện nào~ Đi thôi, Tiểu Lục Tử~”

Một câu ‘đi dạo kỹ viện nào’ suýt nữa khiến Lục Bắc Thần đổ mồ hôi lạnh khắp đầu, nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô. Anh bật cười, Tiểu Lục Tử? Nha đầu này càng ngày càng to gan rồi.

Hoàng hôn ở Tây Hải là đẹp nhất, có một phần đường xe không thể vòng qua nên phải đi bộ. Nhưng từ lúc Cố Sơ từ Cung Vương phủ chui ra đã học được một số câu tiếng Bắc Kinh. Cô ra sức nói âm cong lưỡi, Lục Bắc Thần nghe mà cứ muốn cười mãi không thôi. Chuyện này cũng khó trách cô, tài xế là người gốc Bắc Kinh, trước khi vất xe lại, thi thoảng lại bật ra một hai câu khiến Cố Sơ kinh ngạc. Cô thì thầm hỏi anh: Có phải người Bắc Kinh sinh ra đã có chất giọng đẹp như vậy không? Nói âm cuốn lưỡi thú vị quá. Rồi cô lại hỏi tài xế: Anh biết hát kinh kịch không?

‘Các anh em’ được coi là câu đầu tiên Cố Sơ học được, nhưng phát âm ra khỏi miệng cô, chữ ‘anh’ và đuôi uốn lưỡi lại phân biệt quá rõ ràng. Lục Bắc Thần tiếp xúc lâu với các đồng nghiệp Bắc Kinh, đương nhiên nói âm uốn lưỡi tốt hơn Cố Sơ. Anh sửa cho cô mấy lần, cuối cùng thứ bật ra khỏi miệng cô lại là: Các ‘ánh’ em.

Dọc đường đi tìm đồ ăn, Cố Sơ ngồi trong xe uốn lưỡi không ngừng, học được mấy câu tiếng Bắc Kinh, cuối cùng cô nói ra toàn thành trò cười. Sau cùng, cô kéo gương tự nhìn lưỡi của mình, rồi ủ dột nói: “Có phải vì lưỡi em bị khiếm khuyết không?”

Lục Bắc Thần đánh tay lái, xe rẽ sang bên phải, “Cái câu ‘Tiểu Lục Tử’ em nói tròn vành rõ chữ, chứng tỏ lưỡi không có vấn đề.”

“Tiểu Lục Tử…” Cố Sơ tự ngồi lẩm bẩm: “Tiểu Nhi Lục Tử… Tiểu Lục Nhi Tử… Tiểu Lục Tử Nhi…”

**Âm uốn lưỡi trong tiếng Trung còn có nghĩa là Nhi.

Lần này Lục Bắc Thần cảm thấy mồ hôi lạnh đổ ra thật, anh vội vã sửa lại: “Ba chữ Tiểu Lục Tử không mang âm uốn lưỡi, có phải câu Bắc Kinh nào cũng uốn lưỡi cả đâu.”

“Vâng.” Cố Sơ lĩnh hội, cao hứng vỗ vai anh, “Cảm ơn nhé, người ‘ánh’ em!”

Lục Bắc Thần thở dài: “Nói âm uốn lưỡi thái quá rồi.”

Cố Sơ sướng rơn, trong từ điển của cô không có thành ngữ ‘chín quá hóa nẫu’. Quá kiểu gì cũng tốt hơn chưa đạt tới.

Trời vừa nhập nhèm tối, Lục Bắc Thần chở cô đi xuyên qua đường lớn Cổ Lâu Cựu, tới con hẻm Ngũ Đạo Doanh. Bên trong là những cửa hàng xinh đẹp, còn cả những nhà hàng đặc biệt, mặc dù chỉ có đôi ba chỗ miễn cưỡng hợp khẩu vị Lục Bắc Thần, nhưng anh tin rằng so với đường Nam La Cổ người đông như kiến, Cố Sơ sẽ thích dạo trên con đường nhỏ thanh tịnh này hơn. À nói theo cách của cô thì đây là ‘hẻm’.

Có điều lúc mua trà sữa, Cố Sơ lại dùng thứ tiếng Bắc Kinh nửa mùa của mình hỏi bà chủ: Một cốc trà sữa ‘hương cá nhĩ’.

Bà chủ ngây ra không hiểu, đờ đẫn hồi lâu, “Gì cơ?”

“Một cốc…” Cố Sơ cố gắng ngẫm nghĩ rồi nói: “Hương cá nhĩ.”

Bà chủ sắp khóc tới nơi: “Cô bé à, quán tôi không có ‘mồi câu cá’.”

Cố Sơ đang định tranh luận thì Lục Bắc Thần đã rút ví ra, nhẹ nhàng nói với bà chủ: “Một cốc trà sữa phật thủ.” Dứt lời anh đặt một tờ tiền lên quầy hàng. Anh thực sự chịu không nổi nữa, hai bên còn giằng co, bà chủ sẽ ép cô thành điên mất.

Trở về xe, Cố Sơ vừa uống trà sữa vừa nhàn nhã nói: “Cái bà chủ quán kia vừa nhìn là biết người ngoại tỉnh, chẳng nghe hiểu tiếng Bắc Kinh gì cả. Em không nên nói chuẩn quá.”

Lục Bắc Thần suýt nữa hộc máu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.