Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 87: Em thiếu đàn ông đến thế sao! (H)




Dưới nhà vọng lên

-" Du Tiêu Nhu cậu làm gì mà mãi không chịu xuống nhanh không hay lại để tớ lên đó bế cậu xuống??"

-" Đây, xuống đây"

Cô vác xác vào đánh rắng rửa mặt rồi lững thứng đi xuống nhà. Lạc đang ngồi trên chiếc ghế sofa dài, chăn vắt lên bàn uống nước tay khoanh trước ngực

-" Lâu rồi nên cậu càng ngày cáng bướng đấy, ngày trước ngoan ngoãn bảo gì nghe đấy giờ thì bảo gì cãi đấy"

-" Chẳng qua trước đấy là có người u ám thôi"

-" Chẳng phải trước kia có ai chết mê với tớ hay sao"

-" Tớ đâu có chết mê với cậu"

-" Hơ. tớ đã nói tên ai đâu mà cậu nhận, trừ khi nó là sự thật nên cậu mới ngụy biện"

Cô ngại chín người không hiết nói gì nữa

-" Cậu ngồi đi"

Cô ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh

-" Có gì cậu nói nhanh đi, làm mất cả giấc ngủ của người khác"

-" Tối nay 7h có mặt tại quảng trường nhé, không gặp không về"

-" Tớ không đ....."

-" Miễn lí do và tớ không chấp nhận bất cứ lời từ chối nào. Giờ tớ đi làm, cậu ở nhà ngoan và đừng để bị đói đấy. À cìn nữa, từ giờ trở đi thay đổi cách xưng hô thành anh em đi"

Mễ Lạc nháy mắt đứng dậy đút tay vào túi quần đi ra cổng. Còn Tiêu Nhu ngồi đờ nhìn cậu

-" Liệu đây có phải là giấc mơ?? Liệu anh còn làm tổn thương em??? Liệu anh có đẩy em xa khỏi anh thêm lần nữa"

Cô đứng dậy đi lên phòng nằm lại vào giường ngủ

" I, I love you like a love song baby

I, I love you like a love song baby

I, I love you like a love song baby"

Điện thoại cô đổ chuông

-" Alo "

-" Chào cô Tiêu Nhu, tôi Nam Phong đây. Tối nay tôi có buổi triển lãm tranh chân dung của nữ hoàng Alizabet cô có thể đến đây được không????"

Bức tranh này cô muốn được thấy nó từ lâu rồi, giờ là cơ hội ngàn năm có một nên cô đã đồng ý và quên mất cuộc hen với Mễ Lạc.

Tối hôm đó,cô mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trên cổ đeo dây truyền mặt đá quý, tóc màu đen ngắn xoăn ở đuôi. Cô đi đến buổi triển lãm tranh, khi cô bước vào, mọi ánh mắt đều hướng về cô, Hoàng Phong thấy cô đi đến bên cạnh dơ tay cho cô khoác nhưng cô chỉ cúi chào và tự đi vào. Nam Phong cười nhạt

-" Cô được lắm"

Cô đi đến chào các vị khách ở đó thể hiện phép lịch sự, cuối cùng cô đến cạnh chủ của buổi triển lãm

-" Nam Phong, bao giờ tôi được xem bức tranh???"

-" Cô Nhu sao cô vội vã vậy???"

-" Ý anh là????"

Nam Phong vỗ tay, bức tranh chân dung nữ hoàng Alizabet được hiện ra sau tấm khăn che màu trắng. Mọi người ồ lên chiêm ngưỡng nó. Cô không thốt lên lời, nó hết ắc hoàn hảo, từ nét vẽ cho đến cách phối màu nó hết sức hoàn hảo

Nam Phong ghé vào tai cô

-" Nếu cô thích tôi sẽ tặng cô bức tranh này"

Tiêu Nhu quay ra cười

-" Với một điều kiện????"

-" Cô thông minh lắm đấy cô Nhu"

-" Nó là gì??"

-" Nhỏ thôi, làm người yêu tôi"

Nhu cười một cái, tiến lại gần hơn với Phong, kéo cổ áo cậu ta xuống

-" Nhưng xin lỗi là tôi không có thói quen nhận quà của người khác, đặc biệt là người không quen. Xin phép tôi về nhé anh Phong"

Rồi cô bỏ về bỏ cho Nam Phong đang hết sức cay cú ghì chặt tay lại. Về nhà cô cởi bó chiếc váy bó trắng ra và mặc bộ quần áo ngủ màu hồng hình Hello Kitty, tẩy lớp trăng điểm, đi xuống nhà ăn bắp rang bơ xem phim. Giờ là 10h, Lạc khi xong mọi việc thì cậu đã đến quảng trường trước đó nửa tiếng. Giờ cậu vẫn đang đứng chờ Tiêu Nhu mặc kệ cho cái thời tiết buốt giá lạnh thấu xương. Cậu ngồi co lại với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc áo dạ đen, từng cơn gió cứ tạt mạnh vào người của cậu, mội nhợt nhạt dần nhưng cậu không chịu về. 10r Tiêu Nhu mới ngớ ra là cô có hẹn với Mễ Lạc, cô vớ lấy chiếc áo khoác bông mặc vào, chân thì vẫn đi đôi dép bông chạy ra ngoài bắt taxi đến quảng trường. Đến nơi, cô thấy cậu đang ngồi dúm dó, cô chạy tới quát lớn

-" Gì mà ngồi 4 Tiếng đồng hồ vậy? cậu ngốc thật hay ngốc giả vờ thế, ít ra cũng phải biết đường về chứ???"

Mễ Lạc lắp bắp

-" Thì có hẹn là không gặp không về rồi lại còn"

-" Đứng dậy đi về"

Tiêu Nhu quay đi không thấy Lạc đứng lên thì mới đẩy đấy người cậu. Mễ Lạc ngã xuống đất, cô hốt hoảng đỡ cậu dậy

-" Mễ Lạc. Cậu làm sao thế"

Nhu sờ chán Lạc thì nóng ran,cô gọi taxi mang cậu về nhà. Về nhà, cô đỡ cậu nằm xuống giường của mình lấy thuốc hạ sốt rồi đo nhiệt độ

-" 40 độ, sốt cao quá, Mễ Lạc dậy đi tớ đưa cậu đến bệnh viện"

Lạc kéo cô năm xuống ôm lấy cô thật chặt

-" Không. hãy nằm im như này thôi là đủ"

Tiêu Nhu không nói gì cả, cô lại cảm nhận được cái hơi ấm quen thuộc như ngày nào. Cô nằm gọn trong vòng tay đó, hai con người, hai trái tim, một tình yêu, họ đang nghe trái tim mình đập. Rồi họ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, trong căn phòng nhỏ mờ nhạt ánh đèn ngủ, có hai con người đang nở nụ cười hạnh phúc khi ngủ. Cái nụ cười hai năm rồi giờ mới thấy, trước đó họ chỉ biết chú tâm vào công việc để không nhớ nhau, nhưng giờ họ đang hạnh phúc, họ đang ở bên cạnh người mình yêu thương........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.