Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 69




Nghe tiếng hét của sư phụ, Ảnh Ảnh len lén hé mắt nhìn biểu hiện của người phụ nữ kia. Theo lẽ thường, yêu quái gặp phải chân nhân pháp lực cao cường thì sẽ lập tức thay đổi nét mặt, quay lưng chạy đi. Tiếp đó, Vân Hòa sẽ vội đuổi theo, tay quơ kiếm gỗ, miệng lẩm nhẩm đọc khẩu quyết. Trong đầu Ảnh Ảnh hiện ra cảnh tượng thân thể nàng kia vặn vẹo, quần áo hóa trang trên cơ thể biến mất, sau đó biến thành một con rắn lục khổng lồ. Từ miệng con rắn sẽ phát ra tiếng nỉ non cầu xin, kiểu như: “Đạo trưởng, xin tha mạng!” Hay “Ta chừa rồi, sau này ta không như thế nữa!”. Nhưng trong khi Ảnh Ảnh mải mê tưởng tượng suy diễn, thực tế trước mắt lại không diễn ra theo chiều hướng như vậy.

Chỉ thấy “yêu nghiệt” kia không hề tỏ vẻ lo lắng hoảng sợ, khẽ nghiêng đầu dịu dàng ngắm nhìn Vân Hòa chân nhân, khóe mắt như mỉm cười. Nhưng dường như ngay sau đó, tảng đá to ngay cửa động đột ngột “bùm” một tiếng nổ tung, vụn đá lớn nhỏ văng tung tóe khắp bốn phương tám hướng. Vân Hòa nhanh nhẹn nhún người phóng lên cao, dù không khỏi bị vài viên đá đập vào người nhưng cũng tránh được vết thương trí mạng. Ảnh Ảnh đang ngồi cách đó không xa, vừa trơ mắt thấy mấy mẫu đá vụn sắc lẹm văng tới thì đã bị cuốn ngay vào một lồng ngực ấm áp, được kéo ra xa hiện trường.

Ảnh Ảnh nín thở, sửng sốt. Người này, ngực cũng mềm quá đi…

Phía trên đầu Ảnh Ảnh có giọng cười lả lướt, nàng kinh ngạc ngước đầu, phát hiện rắn tinh đã lột vỏ lớp hóa trang nông phụ. Trên cần cổ thon dài trắng nõn của nàng ta còn sót lại chút vảy xanh, nhưng khuôn mặt trái xoan cùng đôi mắt xếch long lanh kia thì thật đúng là tuyệt đẹp. Nàng ta mặc bộ váy rũ màu xanh lá nhạt có chiết eo, thân hình thon thả lung linh như ẩn như hiện sau tầng tầng lớp lớp vải voan, càng nhìn càng quyến rũ chói mắt. Rắn tinh một tay ôm cô bé con áo đỏ, một tay vén mái tóc dài óng mượt, đôi mắt xếch khẽ liếc Vân Hòa đang đứng bất động phía trước, môi mềm nhẹ hé: “Chẳng biết vị đạo sĩ này đến từ phương nào? Bổn yêu không nhớ trước giờ đã từng gặp qua các ngươi.” Giọng nói mềm mại như nước chảy, ngọt ngào tới tận xương cốt.

Vân Hòa trừng mắt nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ đang ôm nhau phía trước, mí mắt giật giật. Chàng bình sinh ghét nhất là màu sắc quá sặc sỡ, trang phục chủ yếu là các màu trắng, đen, tím, xanh. Vậy mà màu áo của hai người phía trước lại kết hợp với nhau mà đập vào mắt chàng, đỏ đi liền với xanh, thật là tra tấn thị giác của nhau mà! Rắn tinh thấy đạo trưởng không nói, đành bĩu bĩu môi, hướng về phía thân hình nhỏ xíu đang bị mình ôm vào ngực, nhẹ giọng hỏi: “Muội muội, ta tên là Thanh Ngọc, muội tên gì?” Dư Ảnh cất giọng non nớt trả lời: “Muội tên là Ảnh Ảnh.” Thanh Ngọc mỉm cười, giơ tay chỉ về phía Vân Hòa: “Kia là sư phụ của muội sao?” Thấy cô bé gật đầu bảo phải, Thanh Ngọc mờ ám nhìn lại phía đạo trưởng, tay không ngừng vân vê môi: “Tuổi tác tuy không được trẻ trung cho lắm, nhưng vóc dáng cũng coi là tráng kiện. Nhìn kỹ, cũng còn chút thần thái anh tuấn lúc trẻ…” Vân Hòa nghe nàng ta lẩm bẩm như thế thì tức đến dậm chân, vội vã la lên: “Câm miệng! Mau thả Ảnh Ảnh kia!” Con rắn dâm tà kia quả là già không buông, trẻ không tha. Vân Hòa trong mộng cảnh này rõ ràng mang dáng vóc trung niên, thế mà lọt vào mắt nàng ta lại trở thành “tráng kiện anh tuấn”, còn bị buông lời trêu chọc. Trêu chọc thì thôi đi, nàng ta lại còn dùng ánh mắt mê đắm kia hau háu nhìn chàng một lượt từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới như con hồ ly nhịn đói lâu ngày đang chăm chăm ngắm con con gà quay mới ra lò là như thế nào?

Vân Hòa bị dọa đến nỗi sống lưng cứng đờ, trầm giọng hô: “Đồ đệ, rút đi thôi!” Lần này là nói với Dư Ảnh.

Trần Văn Dự choàng thức giấc khỏi mộng cảnh, vừa mở mắt đã lẩm bẩm: “Thật là giấc mơ lạ lùng.” Sờ sờ vóc dáng nho nhỏ trong vòng tay, chàng lại nói: “Ra ngoài mộng cảnh thấy muội lớn thế này ta lại có chút không quen… Nhưng tính ra, muội còn lâu mới trưởng thành!” Dư Ảnh lúc này mới từ từ mở mắt, chỉ kịp nghe Trần Văn Dự cất một tiếng thở dài. Lúc hai người đi ngủ là buổi chiều, vào trong mộng cảnh chưa tới bốn canh giờ, hiển nhiên bây giờ vẫn còn là ban đêm. Trần Văn Dự đứng dậy mặc áo chỉnh tề, sờ sờ bụng, khẽ than: “Dư Ảnh, ta lại đói bụng rồi.” Dư Ảnh nghe chàng nói vậy thì gật gật đầu, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ khuya rồi, chắc bọn nô tỳ đều đã đi ngủ. Vương gia có muốn muội xuống bếp nấu cái gì đó cho huynh ăn không?” Trần Văn Dự nghe thế thì trong lòng có chút bất ngờ cùng sung sướng, nhưng ngoài mặt chỉ thờ ơ gật đầu: “Cũng được.”

Cảm giác của vị vương gia lần đầu mò mẫm xuống nhà bếp trong đêm thật là khó tả. Trần Văn Dự hờ hững đứng dựa vào bệ cửa, như bâng như quơ nói: “Ở Vân Triều này, thật hiếm có vị tiểu thư nào chịu khó nấu nướng như muội.” Dư Ảnh đang xắn cao tay áo, vừa hì hục nhồi bột vừa khẽ đáp: “Có lẽ vì muội cá biệt chăng? Lúc còn là công chúa, muội vẫn thường nghĩ rằng, thân phận càng cao quý thì càng phải biết nhiều, làm nhiều. Như thế thì con người bên trong mới tương xứng với vẻ hào nhoáng bên ngoài, cuộc sống mới thật sự trọn vẹn.” Nàng nói xong thì ngẩn ra một lúc, thầm than người ngoài kia không nên là đối tượng để nàng kể lể về bản thân. Trần Văn Dự nói: “Ta biết muội là kẻ khác biệt. Từ lần đầu tiên thấy muội ở hoàng cung Long Hà, ta đã biết rồi.” Dư Ảnh hạ mắt, chợt hỏi: “Huynh có vẻ sợ Thanh Ngọc?” Trần Văn Dự nheo mắt đáp: “Thay vì nói sợ, nói ta ghê tởm thì đúng hơn. Ta chưa từng nhìn thấy người đàn bà nào vừa lẳng lơ vừa sỗ sàng như vậy!” Dư Ảnh hỏi tiếp: “Khi quay trở lại mộng cảnh, làm sao huynh cứu được muội đây?” Trần Văn Dự đăm chiêu nhìn màn đêm, không đáp.

Sau khi đã đánh chén mấy dĩa đồ ăn được Dư Ảnh dọn lên, Trần Văn Dự mới cười nửa miệng nói: “Đồ đệ ngoan, thật ra vi sư tạm thời không lo lắng cho tính mạng đồ đệ đâu. Vi sư không thích tiếp xúc với con rắn trong mộng cảnh của đồ đệ lắm, nếu nó lỡ tay làm hại đồ đệ thì vi sư tự vẫn đi theo thôi!” Nói rồi chàng nghênh ngang rời khỏi phòng bếp, bỏ lại Dư Ảnh hai tay run rẩy, suýt nữa đánh rơi luôn chiếc đĩa đang cầm.

Người này đợi đến lúc đã được Dư Ảnh tận tụy phục vụ no nê mới đi đả kích nàng, thật là quá thâm hiểm mà!

Một canh giờ trôi qua, Dư Ảnh sau một hồi lẽo đẽo đi theo hầu hạ Trần Văn Dự lão gia đi dạo trong vườn cho tiêu thực xong, lại được nhận lệnh đưa chàng vào mộng cảnh. Lúc mới nhập mộng, nàng phát hiện bản thân đã được Thanh Ngọc buông ra, giọng yểu điệu của nàng kia vang lên đầy dụ hoặc: “Này đạo sĩ, hay là lão ở lại đây đi? Bổn yêu nhận lão làm chồng, cô bé con này thì làm con gái chúng ta. Lão thấy thế nào?” Vân Hòa nghe xong thì không thèm nhiều lời, lập tức xông vào tấn công rắn tinh. Thanh Ngọc cũng không hề yếu thế, linh hoạt tránh né, thoát chốc hai bóng dáng đã bay vọt lên cao. Ảnh Ảnh ngước mặt nhìn theo, chỉ thấy sư phụ nhà mình đằng đằng sát khí, rất không thương hoa tiếc ngọc mà đánh cho vị rắn tinh kia càng ngày càng chật vật. Đến lúc Ảnh Ảnh nhận ra cổ mình có hơi mỏi, thân hình xanh lá của nàng kia mới yểu điệu rơi “ầm” xuống đống đá sỏi trước mặt. Thanh Ngọc như trở thành một người khác, vừa ôm mặt hu hu khóc lóc vừa cất giọng hờn tủi mắng nhiếc: “Khốn kiếp! Bổn yêu thật là xui xẻo tận mạng mà! Chẳng qua bổn yêu bị thương, chỉ muốn tìm một chút dương khí bồi bổ, nào có hại ai? Thế mà hết lần này tới lần khác bị người ta đuổi đánh! Đuổi đánh cái đầu các ngươi! Bổn yêu mà chết, chẳng phải chỉ được lợi cái tên thụ yêu đáng ghét kia sao?” Vân Hòa chân nhân lúc này đang thủng thẳng đi lại, hừ nhẹ: “Ngươi nói năng lỗ mãng, chửi bới lộn xộn gì đó?”

Thanh Ngọc giơ khuôn mặt lem luốc về phía Vân Hòa, vừa kinh sợ vừa ai oán nói: “Đạo sĩ ơi đạo sĩ, pháp lực người cao cường, bổn yêu có mắt không tròng nên mới đi trêu chọc ngài! Nhưng mà ngài cũng nên biết, con yêu quái đáng chết nhất Thuận Thanh trấn này vốn không phải bổn yêu! Bổn yêu chỉ độc mồm một chút, vô sỉ một chút, nhưng chẳng lẽ ngài không nhận ra bổn yêu là kẻ tu hành chính đạo, chưa từng hại người?” Vân Hòa vuốt vuốt râu thưa, gật gù nói: “Chính vì ngươi không hại người nên ta mới không diệt trừ ngươi.” Giọng chàng chợt đanh lại: “Bây giờ ngươi mau khai báo rõ ràng, con yêu làm hại thủy mạch trần Thuận Thanh có phải là ngươi?” Thanh Ngọc lắc đầu nguầy nguậy: “Dĩ nhiên không phải bổn yêu! Nhưng mà bổn yêu biết việc động trời kia do ai làm!” Nàng ta hít một hơi dài, sau đó rành mạch kể hết đầu đuôi câu chuyện.

“Ngày đó bổn yêu đánh nhau với kẻ thù, bị trọng thương nên định dừng lại ở trấn Thuận Thanh tịnh dưỡng. Không ngờ vừa đến đây đã vô tình bắt gặp thụ yêu ngàn năm đang lén lút cắm rễ xuống thủy mạch, lại còn ức hiếp lão thổ địa, bèn can ngăn vài tiếng. Yêu quái xâm phạm đến thần tiên chẳng phải là tự làm khó tiền đồ của mình sao? Khốn kiếp! Tên đó chẳng những không nghe lời bổn yêu khuyên bảo, còn vung rễ đánh làm cho vết thương bổn yêu nặng thêm. Bổn yêu nóng lòng chữa thương, mới tìm đến dân làng nhờ vả chút công sức. Chẳng qua chỉ nhờ họ cho mượn một người đàn ông mỗi tháng, họ đã kinh hoảng như thể bổn yêu đòi giết cha giết mẹ ai chẳng bằng! Bổn yêu đã nói rõ ràng là không làm hại sinh mệnh, bọn người phàm mắt thịt keo kiệt vừa thôi chứ! Đã vậy tên thụ yêu đáng ghét còn biến hình giả dạng đạo sĩ, kéo dân làng đến chỉnh bổn yêu! Bổn yêu đành chạy đến chỗ hẻo lánh này hấp thụ khí trời dưỡng thương, kết cục vẫn bi đát như thế nào thì hai người thấy rồi đó!”

Vân Hòa nghe xong, khẽ nói: “Như vậy, ở trấn Thuận Thanh chịu hạn hán hai năm nay là do thụ yêu che giấu thủy mạch mà thành?” Rắn tinh xinh đẹp nằm trên đất vừa gật đầu vừa sụt sùi nói: “Đúng vậy! Bổn yêu còn mấy lần bị hắn hãm hại, ức hiếp. Thật là khổ không kể xiết mà!” Nhìn thấy cảnh nàng ta vẫn nằm dài trên đất khóc lóc thê thảm, Ảnh Ảnh ngập ngừng bình luận: “Thanh Ngọc tỷ tỷ này… cũng quá xui xẻo đi.” Còn Vân Hòa thì cười lạnh: “Trị thương có thiếu gì cách, ngươi lại chọn cách ngủ với đàn ông. Người dân vô tội lại chất phác, dĩ nhiên không thể nào đồng ý với ngươi. Tự mình vô sỉ mà còn tỏ vẻ đáng thương sao?” Thanh Ngọc nghe thấy lời này, vội vàng ngừng khóc, đứng bật dậy chỉ vào mặt chàng: “Này đạo sĩ thúi, ngươi rốt cục có phải là đàn ông không vậy? Bổn yêu tốn công khóc lóc kể lể lâu như thế, ngươi không hề có chút xíu xiu động lòng nào sao?” Mặt Vân Hòa lập tức đen lại, nếu không phải Ảnh Ảnh vội vàng nhảy vào can ngăn, nàng ta chắc chắn chỉ có thê thảm hơn.

Lúc hai thầy trò về tới nhà của Trần Dự Liên, bầu trời đã chuyển sang màu đỏ tía. Dư Ảnh nhảy chân sáo vào tới cổng, chợt thấy một cậu thiếu niên tuấn tú chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang đứng ở bệ cửa trông ra. Vừa thấy nàng, cậu thiếu niên liền tức tốc chạy tới, vui mừng hỏi: “Muội là Ảnh Ảnh sao?” Ảnh Ảnh ngơ ngác gật đầu, cậu ta mới nhận ra mình thất lễ, ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: “Xin lỗi muội, vì huynh mới từ xa về, nghe nói nhà có khách quý nên quá hào hứng mà thôi. Huynh là con trai của trưởng trấn, tên là Trần Dự Văn.” Vân Hòa lúc này mới vừa chậm rãi đi tới, tay phải xách một cái lồng to bịt vải đen, tay trái tiện đà búng vào gò má phúng phính của Ảnh Ảnh một cái, nhịn cười nói: “Này đồ đệ, con thấy cái tên của cậu nhóc này có chút quen tai nào không?”

Ảnh Ảnh mím môi không đáp. Trần Dự Văn cung kính hành lễ với Vân Hòa, trong đầu có chút mờ mịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.