Trùng Sinh Xuyên Việt Đích Ngũ Hảo Gia Đình

Chương 472: Quý phi uy phong (50)




Ánh mắt Phong Phong nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn. Không biết có phải bởi vì cô đang ốm hay không mà hôm nay, dáng vẻ cô khiến người ta thương xót vô cùng.

“Tiểu Phong, con xem đứa con gái này có thái độ gì thế hả, con nhìn đi.”

“Mẹ, ai cho mẹ nghe trộm điện thoại của con?” Phong Phong đột nhiên nói.

Chuyện Kiều Nhã Nguyễn bị ốm nằm viện là Sở Đại vừa mới gọi điện thoại nói cho anh ta biết. Anh ta chỉ vì đi mua đồ mà Kiều Nhã Nguyễn thích ăn nên tới chậm một chút thôi, không ngờ mẹ anh ta đã tới trước rồi.

Phong phu nhân bởi vì chuyện nghe lén bị con trai mình nói toạc ra nên vẻ mặt có chút khó coi.

“Mẹ... mẹ chỉ sợ con bị con đàn bà này lừa.” Phong phu nhân tức giận nói.

“Mẹ, mẹ thôi đi.” Phong Phong tức giận nói.

Giọng nói của Phong Phong quá lớn, Thủy An Lạc cũng không nhịn được run một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn.

“Cút ra ngoài, cút hết ra ngoài.” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói, “Phong Phong tôi cảnh cáo anh, mau đưa mẹ anh cút đi, tôi không có quan hệ gì với anh hết, không việc gì phải nghe mẹ anh chửi rủa thế này cả.”

Phong Phong cầm hộp đồ ăn trong tay, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Thủy An Lạc vẫn cúi đầu quan sát tâm trạng của anh ta, nhưng lại không hề thấy đồng cảm với anh ta, người như thế, đáng đời!

Phong Phong bước qua đặt chiếc hộp trong tay lên bàn, “Em hãy nghỉ ngơi đi, tôi... “

“Cút...” Kiều Nhã Nguyễn nói, cầm chiếc hộp trên bàn quăng ra ngoài.

Cháo bên trong hất ra đầy đất.

Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, kim truyền dịch trên tay Kiều Nhã Nguyễn đã tuột mất, giờ máu đã theo mu bàn tay chảy ra.

Trong phòng nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn trên đất.

Thủy An Lạc cúi đầu xử lý vết thương trên mu bàn tay cho cô ấy, trong lòng càng đau xót.

“Đồ đê tiện, mày nói ai đấy?” Phong phu nhân thấy con trai mình bị đối đãi như vậy, bước tới định đánh Kiều Nhã Nguyễn.

Thủy An Lạc bị kéo mạnh ra. Nhưng trong nháy mắt khi trở mình, vào lúc Phong phu nhân túm lấy tóc Kiều Nhã Nguyễn, cô đã vung một cái tát đánh vào mặt bà ta.

Bốp...

Sau cái tát vang dội đó là sự yên lặng chết chóc.

Thủy An Lạc tuy đã cho Phong phu nhân một cái tát, nhưng cũng bị Phong phu nhân đẩy ngã ra đất, bởi vì ngã sấp xuống nên cổ tay cô bị đè trên đất, đau nhức nhối.

“Lạc Lạc...” Kiều Nhã Nguyễn kinh hãi hô lên một tiếng.

Bà Phong bị đánh, nhất thời nổi giận, bước tới túm lấy tóc Kiều Nhã Nguyễn, “Tiện nhân, con tiện nhân này, mày... “

“Mẹ...”

Toàn thân Kiều Nhã Nguyễn không có chút sức lực nào, chỉ biết dùng chút hơi sức cuối cùng đẩy bà Phong ngã xuống đất, sau đó gần như là lăn từ trên giường xuống.

“Lạc Lạc, không sao chứ?” Kiều Nhã Nguyễn đỏ mắt lo lắng mở miệng hỏi.

Thủy An Lạc lắc đầu, chỉ là cổ tay bị trật mà thôi, giờ đang đau nhức dữ dội.

Phong Phong bước qua đỡ mẹ mình dậy, quay đầu lại đang định đỡ Kiều Nhã Nguyễn, lại bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi.

Ánh mắt cô đỏ bừng, thế nhưng hận ý bên trong lại nhắn nhủ rõ ràng.

“Con dám đỡ cô ta thử xem?” Bà Phong đột nhiên kêu lên the thé.

“Làm gì vậy?”

Sở Ninh Dực chỉ quay về đón bà xã mà thôi, không ngờ tới lại thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế này.

Phong Phong sững người, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, “Sở Đại?”

“Ma ma...” Tiểu Bảo Bối thấy mẹ đang ngồi trên mặt đất, nhỏ giọng kêu lên, còn đầy đau lòng, giống như đang nói: Mẹ bị làm sao thế?

Sở Ninh Dực bước nhanh qua, vội vàng cúi người đỡ Thủy An Lạc lên. Thủy An Lạc vươn tay kéo Kiều Nhã Nguyễn cùng nhau đứng lên, nhìn Sở Ninh Dực mắt đỏ ngầu.

“Phong Tứ, cậu giỏi lắm rồi, đây là chị dâu của cậu.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, rõ ràng đã nổi giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.