Trùng Sinh Xuyên Việt Đích Ngũ Hảo Gia Đình

Chương 471: Quý phi uy phong (49)




“Nhóc con, sao đột nhiên lại có hứng thú với chuyện này?” Chú Hạng mở miệng cười hỏi.

“Đâu ạ, vì chú từng nhắc tới, cho nên mới kể lại với chú thôi.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

“Đã biết sư phụ có hứng thú, sao không hái mấy cây về cho sư phụ?”

“Sư phụ, lúc đấy cháu sắp chết rồi đấy ạ?” Thủy An Lạc kinh hô một tiếng, giống như chuyện này rất nghiêm trọng.

“Ha ha...” chú Hạng cười to, “May mà, người gặp phải bọn chúng là cháu, nếu không e là đã xảy ra chuyện.”

Thủy An Lạc ha hả cười, đã xảy ra chuyện rồi, người gặp được đâu chỉ có mình cô.

“Chú vừa xem tin tức, ba thằng nhóc kia hôm qua đánh nhau ở quán bar?” Chú Hạng hiếm khi buôn dưa lê nói.

“Vâng ạ.” Thủy An Lạc vươn tay gãi đầu của mình, “Phong Ảnh đế vênh váo quen rồi, đáng bị đánh.”

Thủy An Lạc và chú Hạng hàn huyên một lúc liền đi.

Bởi vì biết Phong Phong sẽ đến, cho nên Thủy An Lạc lòng vòng ở bên ngoài một lúc mới quay về phòng bệnh của Kiều Nhã Nguyễn.

Cô vừa đi tới cửa đã thấy bầu không khí có gì đó sai sai. Ngoài cửa có mấy cô y tá trẻ đang xì xào bàn tán.

Bởi vì Phong Ảnh đế đã tới à?

Thủy An Lạc bước qua, cô y tá đứng cuối cùng vội vàng quay đầu lại: “Bác... bác sĩ Thủy.”

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn vào trong, sắc mặt biến đổi, nhanh chóng đẩy người trước mặt ra đi vào.

“Kiều tiểu thư, cái chiêu sinh bệnh thắt cổ đã cũ quá rồi, muốn quyến rũ đàn ông thì cô nên đổi bài khác đi.” Giọng nói lanh lảnh của Phong phu nhân chứa đầy sự trào phúng bên trong.

Kiều Nhã Nguyễn bởi vì sốt cao, sắc mặt lúc này vẫn còn ửng đỏ.

Cánh môi tái nhợt hơi cong lên trước câu nói của bà Phong.

“Vậy phiền Phong phu nhân quay về nói với con trai của bà, bảo anh ta đừng tiếp tục xuất hiện trong vòng một nghìn mét xung quanh tôi nữa.” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói, bởi vì bị bệnh mà khàn cả giọng.

“Con tôi xuất hiện ở trước mặt cô, nếu không phải cô cứ quấn lấy nó, xung quanh nó làm sao có thể xuất hiện nhiều tin tức không tốt như vậy. Giờ đến cả anh em tốt của nó cũng bị đồ đê tiện là cô làm cho ảnh hưởng mà tan rã rồi!”

“Phong phu nhân, bà có nói gì thì cũng nên chú ý một chút.” Thủy An Lạc tức giận nói, bước đến bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn.

Phong phu nhân thấy Thủy An Lạc, sắc mặt vẫn khó coi như trước, “Thì ra là cô tiểu thư phá sản, phải quấn lấy Ninh Dực, cuối cùng mới sống sót được...”

“Bà...” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.

Thủy An Lạc vươn tay cầm lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn, ngẩng đầu nhìn Phong phu nhân, “Phong phu nhân, tuổi bà cũng không nhỏ, đừng làm những chuyện trẻ con khiến bản thân phải mất mặt thế này nữa.”

“Cô nói gì?”

“Tôi nói cách sống của bà không tương xứng với số tuổi gì cả, không hiểu tiếng người à?” Thủy An Lạc đã nổi đóa, “Đúng rồi, sống uổng phí bao nhiêu năm như vậy, làm sao nghe hiểu được tiếng người.”

“Thủy An Lạc!”

Thủy An Lạc vừa dứt câu, tiếng hô tức giận của Phong Phong đã vang lên.

Thân thể Thủy An Lạc theo bản năng run lên một cái, được Kiều Nhã Nguyễn vươn tay giữ lại.

“Thủy An Lạc, cô vừa mới nói gì?” Sắc mặt Phong Phong âm trầm nói.

“Cô ấy nói gì, không bằng anh hỏi xem mẹ anh vừa mới nói gì?”

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, ánh mắt càng thêm băng lãnh.

Cô lần này đột nhiên phát bệnh, lại bệnh rất nghiêm trọng.

Phong Phong đối diện với ánh mắt của cô ấy, bàn tay đang duỗi thẳng bên người bỗng nhiên siết chặt.

“Bà ấy là trưởng bối, sự lễ phép căn bản của hai người đâu?” Phong Phong trầm giọng nói.

“Ngại quá, trước khi tôn kính trưởng bối thì phải với điều kiện tiên quyết là người đó xứng đáng.” Thủy An Lạc gân cổ nhìn Phong Phong, khóe miệng mang theo vài phần trào phúng, “Nếu Phong Ảnh Đế hiếu thuận như thế thì xin mời anh nhanh chóng cắt đứt sạch sẽ với Lão Phật Gia nhà tôi, đừng để cái người gọi là trưởng bối kia tới tận cửa chỉ vào mũi cô ấy mà mắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.