Trùng Sinh Xuyên Việt Đích Ngũ Hảo Gia Đình

Chương 442: Quý phi uy phong (20)




Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại một chút, nụ cười trông lại càng buồn khổ hơn. Cô nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi đằng sau Thủy An Lạc không xa.

Bên cạnh anh có rất nhiều cô gái chỉ đang chực chờ nhào tới, thế nhưng ánh mắt của anh lại chỉ thủy chung khóa chặt trên bóng lưng của một người nào đó.

Cho dù chỉ là một bóng lưng nhưng anh vẫn có thể nhìn cả một thế kỷ.

“Này, quay đầu lại đi.” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.

“Cái gì?” Thủy An Lạc đáp lại một câu rồi quay đầu nhìn lại.

Trong ánh đèn, đôi mắt hơi nhuốm hơi men của cô nhìn thấy bóng dáng thâm tình của anh, đôi mắt chăm chú của anh.

Thủy An Lạc hơi cong môi. Sở Ninh Dực hơi cúi đầu rồi lắc nhẹ ly rượu trong tay mình.

Thủy An Lạc quay đầu lại, Kiều Nhã Nguyễn lúc này đã nằm bò ra quầy: “Lại bị ném cho một bao thức ăn cho chó!”

Thủy An Lạc chống cằm nhìn người đang ghé lên mặt quầy: “Bởi vì anh ta không trả lời, cho nên mày quyết định buông tay sao?”

“Nếu là mày thì mày sẽ làm thế nào?” Kiều Nhã Nguyễn buồn phiền nói, lại gọi thêm một ly rượu mạnh nữa.

“Phong Phong không giống anh Sở. Anh Sở sẽ không cho tao cơ hội để tao tự hỏi phải làm sao bây giờ?” Thủy An Lạc nói.

“Đúng vậy, Sở Ninh Dực luôn luôn quyết đoán! Vậy tại sao tên khốn đó lại chẳng bằng một đứa con gái thế!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói rồi dứt khoát đổ hết ly rượu vào miệng.

“Này, mày uống như thế dễ say lắm đấy!” Thủy An Lạc vội vàng nói.

“Say là tốt, say rồi tao sẽ không cần phải nghĩ về chuyện này nữa!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi lại gọi thêm một ly nữa: “Chẳng phải mày uống với tao sao?”

Thủy An Lạc buông tay không tiếp tục khuyên bảo cô bạn nữa.

Tiếng nhạc ở quán bar hơi lớn, Kiều Nhã Nguyễn uống lại càng hăng hơn.

“Không phải anh ta thì không được sao?” Thủy An Lạc nhíu mày nói.

“Giống như thể tao vốn không chịu liếc mắt nhìn bất kỳ một ai, những ánh mắt đó tao đều tích góp lại! Nhưng mà đến một ngày tao bất ngờ thấy một người, rồi tao đem toàn bộ những ánh mắt tao tích góp bấy lâu đều tặng hết cho người đó. Như vậy tao chẳng còn gì cả, mày có hiểu được cảm giác đó không?”

Thủy An Lạc thành thực lắc đầu, cô không hiểu.

“Cho dù việc anh ta gặp gỡ mày là vì có mục đích khác?” Thủy An Lạc thấp giọng nói.

Kiều Nhã Nguyễn hơi ngẩn ra. Cuối cùng cô nâng ly lên rồi chạm nhẹ vào ly của Thủy An Lạc: “Không nói nữa, uống ly này rồi đi nhảy với tao!”

Thủy An Lạc không từ chối, cho dù cô biết mình uống một ly này vào chắc chắn sẽ say nhưng vẫn chẳng nề hà mà uống hết, bởi vì cô biết ở nơi đây vẫn còn có anh Sở.

Hai người uống hết rượu, Kiều Nhã Nguyễn lôi kéo Thủy An Lạc đã bắt đầu đứng lảo đảo tiến vào sàn nhảy.

Sở Ninh Dực ngồi đằng xa không nhịn được mà đưa tay nhéo nhéo cái trán của mình, cái cô gái này luôn kéo vợ nhỏ nhà anh làm mấy chuyện chẳng ra đâu vào đâu.

Sàn nhảy rất loạn, Thủy An Lạc vốn từng học múa cho nên nhảy tốt hơn Kiều Nhã Nguyễn một chút.

Nhưng mà ở những chỗ thế này mà nhảy đẹp như vậy thì sớm muộn gì cũng có người để mắt tới.

Vậy nên chẳng bao lâu sau trên vai Thủy An Lạc có thêm một hai bàn tay. Thủy An Lạc nhíu mày rồi lắc người vòng ra đằng sau Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn cũng uống không ít, sau khi nghe được Thủy An Lạc nói thầm bên tai thì dứt khoát đạp thằng đàn ông ở đối diện một cái rồi lại tiếp tục nhảy.

Lúc gã đàn ông kia bị đạp xuống thì Sở Ninh Dực cũng vừa vặn buông di động trong tay mình ra. Cho nên anh cứ thản nhiên lướt qua mấy cô gái đang liếc mắt đưa tình với mình mà đứng dậy đi tới bên cạnh gã đàn ông đang định đứng dậy, sau đó vô tình cố ý kiểu gì mà đạp một bước lên đường con cháu của gã ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.