Trùng Sinh Xuyên Việt Đích Ngũ Hảo Gia Đình

Chương 405: Nữ phụ không may ở mạt thế (44)




Thủy An Lạc đếm xong rồi thì thấy Sở Ninh Dực vẫn nhìn chằm chằm ngón tay của cô, vì thế Thủy An Lạc đành cúi đầu nhìn lại, đúng là bốn ngón tay mà?

Sau đó cô lập tức chột dạ mà âm thầm đếm lại trong lòng...

...

Đó là năm chữ!

Thủy An Lạc lập tức rút tay của mình về, thật là mất mặt quá đi!

“Không phải, đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là có một người đàn ông thực sự thích anh!” Thủy An Lạc lập tức nhấn mạnh mà nói, hoàn toàn không cho Sở Ninh Dực cơ hội cười nhạo sự mất mặt của cô.

“Nhưng mà hiện tại người cậu ta thích đâu phải là anh, em có thể vĩ đại mà đem tình địch của em biến thành fan hâm mộ của em thế cơ mà.” Sở Ninh Dực bình tĩnh mở miệng giải thích: “Đến, chúng ta nói chuyện một chút về vấn đề đào hoa của em!”

Ớ...

Hình như tình tiết không đúng lắm.

“Tối hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm, em đi ngủ trước đây, ngủ một lát đã!” Thủy An Lạc cười ha ha rồi lập tức nhắm mắt đi ngủ, nếu không chỉ sợ tối không có sức mà chạy trốn mất.

Sở Ninh Dực nhướng mày, cái cô ngốc gan bé xíu này, sao nhanh thế đã trốn rồi?

Cơ mà quả thật là tối nay bọn họ có chuyện quan trọng phải làm, vậy nên anh không chấp nhặt với cô nữa.

Sở Ninh Dực lắng nghe tiếng những cơn gió rít gào bên ngoài của sổ, người mà Long Nhược Sơ muốn tìm rốt cuộc là ai?

Tầm mười giờ tối, Thủy An Lạc bị những tiếng động bên ngoài đánh thức. Sở Ninh Dực thấy cô đã tỉnh thì đỡ cô đứng lên: “Em thu dọn một chút đi, chúng ta cần phải đi.”

Thủy An Lạc lập tức tỉnh táo bật dậy, sau đó bò qua Sở Ninh Dực xuống giường.

Nhưng khi Thủy An Lạc vừa mới trèo xuống thì lại thấy Sở Ninh Dực dùng một tay chộp vào vết thương của mình, cô lập tức quay đầu lại rồi kinh hãi hô lên một tiếng: “Anh làm cái gì thế hả?”

Sở Ninh Dực đưa tay bịt miệng cô lại, trong lòng bàn tay còn mang theo mùi máu tanh nồng.

Sở Ninh Dực ý bảo cô không cần lên tiếng, khóe mắt của anh liếc qua cánh cửa phòng bị người khác bật mở rồi buông Thủy An Lạc ra mà đổi thành bám lấy bả vai của cô, lúc đứng dậy thì lại khụy xuống quỳ một gối trên đất vì vết thương quá đau.

“Sở Ninh Dực!” Thủy An Lạc khẽ hô lên một tiếng rồi vội vàng ngồi xổm người xuống đỡ lấy cánh tay của anh. Cô nhìn bắp đùi lại ứa máu thì đôi mắt trở nên hồng hồng: “Lại vỡ ra rồi!"

Sở Ninh Dực nắm lấy cổ tay của Thủy An Lạc rồi ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở cửa: “Long phu nhân đã xong việc rồi sao?”

Phía sau lưng Thủy An Lạc lập tức cảm thấy rét run, là do gió lạnh thổi vào từ cửa.

“Chẳng phải đã bôi thuốc rồi sao? Tại sao miệng vết thương mãi không đỡ thế này?” Thủy An Lạc sốt ruột nói.

Long Nhược Sơ nheo mắt nhìn hai người bọn họ, dường như bà ta đang quan sát xem bọn họ có đang diễn trò hay không.

“Không sao cả, em đừng khóc!” Sở Ninh Dực dịu dàng an ủi.

“Thu dọn một chút đi, cần phải đi ngay đấy!” Long Nhược Sơ xác định không thấy có sơ hở gì, lại nghĩ rằng Thủy An Lạc đúng là dùng thuốc mà bà ta đưa. Như vậy thì vết thương của Sở Ninh Dực chỉ ngày càng nghiêm trọng hơn chứ chẳng có cách nào khép lại.

Sở Ninh Dực thấy Long Nhược Sơ đã rời khỏi mới đỡ Thủy An Lạc đứng dậy: “Túi thuốc cuối cùng đâu rồi?”

“Ở chỗ này!” Thủy An Lạc nói rồi vội vàng lật áo của mình ra, sau đó lấy một bao thuốc giấu trong áo ngực của mình: “Bao cuối rồi đó!”

“Đồ ngốc, giữ lại là để dùng lúc này đấy!” Sở Ninh Dực nói rồi nhận lấy, sau đó rắc lên vết thương trên đùi mình, ít nhất là nó có thể cầm cự được khoảng ba tiếng, đủ để anh mang theo Thủy An Lạc chạy trốn.

“Nhưng mà sao em cứ cảm thấy là lạ. Tại sao bà ngoại lại có thể dễ dàng để hai chúng ta ở cùng một chỗ như vậy chứ? Bà ta hẳn là người không bất cẩn như vậy mới đúng!” Thủy An Lạc có chút bất an nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.