Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Quyển 9 - Chương 8: Kenshin, Phần Hai (hết)




Nhà quyền pháp, ma đạo học giả.

Tất cả theo dõi từng trận của hai nhân vật này. Người bàn luận chủ yếu vẫn là Lưu Hạo và Hạ Minh, Vương Trạch chỉ có thể chen vào nói một hai câu mỗi khi tay thiện xạ thi đấu. Còn về hai đương sự, chỉ lúc gặp vấn đề mới kêu lại hỏi vài câu, ngoài ra không còn chuyện của hai người nữa.

Cuối cùng, từ đó mọi người nhìn ra được phong cách riêng của hai người này, biết rõ cả hai đều là cao thủ thành thạo. Nhưng nếu muốn biết trình độ cao tới đâu, thì giống như trường hợp của thích khách kia: bởi vì thực lực của đối thủ không đủ, nên không thể nào so sánh. Thắng lợi nghiêng hẳn về một phía, ai biết được có dùng hết sức hay chỉ mới một nửa.

Nói như vậy, thật ra tình huống của bậc thầy pháo súng cũng giống thế. Tuy người này thể hiện rõ thủ pháp và chiến lược trong lúc so đấu, nhưng bởi vì đối thủ không hề chống cự, nên không thể biết thực lực của người này mạnh cỡ nào.

Sau cùng, đám Lưu Hạo biết bên cạnh Diệp Thu còn bốn cao thủ nữa, thực lực cao thấp ra sao vẫn chưa rõ. Bốn người này quá mạnh, hiển nhiên chỉ dựa vào bè phái Trần Dạ Huy thì không đủ. Nhưng bọn Lưu Hạo lại không có cách nào chạy ra tiệm net được.

Tiếp đó, Trần Dạ Huy lại họa vô đơn chí nói thêm một tin dữ: “Những nghề này không thuộc đội phó bản của Diệp Thu ở khu 10. Hắn có một đội cố định ở khu 10, bậc thầy pháo súng trong đó hẳn là Tô Mộc Tranh. Ngoài ra còn mấy nhân vật từng xuất hiện như pháp sư chiến đấu, lưu manh, kiếm khách và quỷ kiếm sĩ, thực lực của người điều khiển rất mạnh.”

Sắc mặt Lưu Hạo lập tức trở nên khó coi hơn. Tính thử thì, kể cả Diệp Thu tự mình điều khiển Quân Mạc Tiếu, tên này thế mà tìm được hẳn tám cao thủ sao? Thằng chả mới rời Gia Thế hai tháng chứ mấy, sao một người có thể tự mình làm được đến vậy?

Ba người Lưu Hạo đang lo lắng, lại e ngại tay sai của Trần Dạ Huy còn ở đây, không thể quá thất thố.

“Có phải hay không, chúng ta cứ thử tiếp xúc đã?” Hạ Minh đề nghị. Nếu muốn thử thực lực những người này, ắt phải cần cao thủ như họ, nhưng họ không chạy ra tiệm net được, chỉ đành lên mạng thôi.

“Tui đang lo tình huống của những người này sẽ tương tự Trục Yên Hà. Những cái tên chúng ta tìm trong trận chưa chắc là đám cao thủ mà chúng ta cần. Tên Diệp Thu này rất xảo quyệt, hắn cố gắng giấu mấy người này nhằm phòng ngừa các câu lạc bộ cướp người, chúng ta biết sự tồn tại của họ nhưng không thể nào tìm ra được họ.” Lưu Hạo nghiến răng nói.

Trần Dạ Huy nghe xong, tâm khẽ động, quay đầu nói với hai người kia: “Hai ông hãy thường xuyên ghé tiệm net Hưng Hân, may ra có thể tìm được mấy cao thủ này, cụ thể như thế nào chắc không cần tui giải thích đâu nhỉ?”

“Biết rồi.” Hai người gật đầu.

“Ừm, nghĩ cách tìm nhiều tư liệu và clip về, như vậy mới có thể thăm dò thực lực của họ.” Lưu Hạo cũng đồng ý với kế hoạch của Trần Dạ Huy.

“Chúng ta cũng có thể thử tiếp xúc trong trò chơi! Tình huống anh bảo chỉ là giả thuyết thôi.” Hạ Minh nói.

Lưu Hạo gật đầu, lại dặn dò Trần Dạ Huy: “Tìm chỗ của mấy nhân vật ấy, sau đó tụi anhtự mình tiếp xúc.”

“Được.” Trần Dạ Huy gật đầu.

Sau khi Trần Dạ Huy mang theo hai tay sai rời đi. Ba người Lưu Hạo nhìn nhau một lúc, rốt cuộc lộ ra vẻ mặt chân thật của mình.

Kinh khủng! Tuyệt đối kinh khủng!

Bên cạnh Diệp Tu chợt xuất hiện một người trợ giúp, cả bọn đã không dám manh động, huống chi giờ có những bốn người. Họ không biết thực lực cả bốn cao siêu đến đâu, nhưng theo ưu thế áp đảo với hai kẻ kia, đám tuyển thủ chuyên nghiệp như họ đã xác định được mức độ. Có bốn người này giúp, lại thêm đại thần Diệp Tu chỉ huy, ba người họ nhất định không chiếm được lợi.

“Tui nhớ lúc tụi mình chạm mặt… Bên chúng không chỉ có hai người, pháp sư chiến đấu cũng đứng cạnh nữa.” Vương Trạch nhớ lại. Cả ba bèn nghĩ đến cao thủ trong đội ngũ khu 10 theo như lời Trần Dạ Huy, đúng là có một pháp sư chiến đấu.

“Pháp sư chiến đấu do Diệp Thu chỉ dạy... Vậy càng đáng sợ hơn rồi...” Hạ Minh nói thầm.

Thật ra, họ không hề quan tâm nhân vật. Vinh Quang không cố định nhân vật, bất kể là ai, chỉ cần có thẻ là có thể đăng nhập nhân vật. Thành thử cả bọn bị Trục Yên Hà khiến cho mơ mơ màng màng. Mấy lần biểu hiện không giống nhau, cuối cùng không biết người đứng sau nhân vật này là ai.

Họ muốn biết, không phải chủ nhân chân chính của nhân vật, mà là người đã từng cầm nhân vật ấy phô diễn là ai và mạnh đến mức nào.

Chốc lát, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, Lưu Hạo nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không biết đang nghĩ gì.

Bên tiệm net Hưng Hân, thời điểm đập tiệm trôi qua chưa bao lâu, người chơi của tiệm đã tập trung vào game giếc của mình. Thoáng náo nhiệt nhanh chóng trở thành quá khứ. Mà bốn cao thủ chẳng biết lúc nào đã rời đi hai, còn xuất hiện ở phòng của Trần Quả và Diệp Tu. Ngoài ra, thêm hai người nữa chính là chính chủ thật sự của bốn nhân vật vừa nãy.

“Làm phiền bốn cậu rồi!” Trần Quả đưa nước cho họ.

“Việc nhỏ thôi mà, chị chủ cũng không cần khách khí.” Bốn người phản đối. Họ quen khá thân với Trần Quả, dù có chút khó hiểu khi Trần Quả nhờ mình, nhưng họ cũng vui vẻ đồng ý. Xong chuyện rồi mới thấy hơi tò mò, họ muốn biết Trần Quả đang định làm gì.

“Giờ chị còn chuyện phải phiền mấy cậu nữa.” Trần Quả hơi khó mở lời.

“Chuyện gì, chị cứ nói đi.” Bốn người ngược lại khá thoải mái.

“Mấy cậu có thể bán tài khoản cho chị không?” Trần Quả nói.

“Hả?” Bốn người nghe xong đều ngẩn ra.

“Cuối cùng chị định làm gì vậy?” Sự khó hiểu trước đó vẫn chưa tan, giờ chị chủ còn yêu cầu như thế. Nếu bảo bán tài khoản, bốn người sẽ không muốn lắm. Họ đều là dân lão làng, nhân vật khổ cực mới luyện được, lại không thiếu tiền, bán tài khoản làm gì.

“Hoặc là đổi… Chị sẽ đưa mấy cậu một nhân vật y chang, tất cả những thứ trên người như trang bị, tiền bạc, vật liệu, nhiệm vụ và chiến tích trong đấu trường sẽ cố gắng làm tương tự. Chị đảm bảo nhân vật ngoài cái tên ra, còn lại giống hệt.” Trần Quả nói.

“Tương tự ư, vậy bạn bè thì sao? Công hội thì sao?” Một người nói.

“Chuyện này... E rằng phải phiền mấy cậu đi giải quyết, nói chung, những gì có thể làm chị sẽ cố làm thật tốt.” Trần Quả nói.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu ý đồ của Trần Quả. Một người lắc đầu nói: “Chị chủ Trần, tụi tui chơi ở tiệm này cũng lâu rồi, quan hệ thân thiết như bạn bè. Tụi tui có thể giúp chị chuyện nhỏ như ban nãy mà không cần giải thích, không để trong lòng. Nhưng chuyện này hơi bất ngờ, chị không nói nguyên nhân, tụi tui sẽ thấy xoắn xuýt.”

“Chuẩn!” Người còn lại gật đầu phụ họa.

Trần Quả sớm biết chuyện này sẽ không thuận lợi, vì vậy quay đầu nhìn Diệp Tu, bắt đầu phóng sát khí.

Bốn người là khách quen, hai tháng qua cũng quen thuộc anh quản lý này. Nhìn tên đó ngồi cạnh Trần Quả trông càng giống chủ tiệm hơn, họ đã rất chi khó hiểu. Lúc này phát hiện ngay thời điểm mấu chốt, Trần Quả lại nhìn về phía hắn, cả bốn chả hiểu mô tê gì. Không hẹn mà cùng nghi ngờ thằng chả có phải rù quến được chị chủ hay không, tương lai sẽ thành chủ mới của tiệm net Hưng Hân.

Kết quả, thằng chả vừa mở miệng, phát ngôn còn đáng sợ hơn vụ trở thành chủ mới của Hưng Hân.

“Thật ra tui là Diệp Thu.” Tên kia nói.

“Gì?” Bốn người đều tưởng mình nghe nhầm.

“Diệp Thu! Lẽ nào mấy cậu chưa từng nghe qua sao?” Trần Quả nói.

“Diệp Thu nào?” Bốn người chập mạch.

Nếu là bình thường, Trần Quả chắn chắn sẽ thích cảnh tượng kích động này. Nhưng hôm nay phải nói chính sự, Trần Quả cũng biết nặng nhẹ, không tí tởn ở đây. Cô không nói lời nào, để mạch của bốn người tự mình chữa khỏi.

“Đại thần Diệp Thu, sao lại ở đây…” Một người đã sửa xong.

“Thì giải nghệ rồi tui tới đây làm công.” Diệp Tu thành thật khai báo, ngờ đâu bốn người khôi phục bình thường xong thì hiện rõ vẻ mặt đách tin.

“Tui định tranh thủ nghỉ ngơi trong một năm, thuận tiện tìm cơ hội tạo một chiến đội cho bản thân.” Diệp Tu nói.

“A! Tin đồn kia là thật!” Một người kích động.

Tên còn lại càng kích động: “Ông nhìn trúng nhân vật của tụi tui, muốn gom vào Liên minh phải không?”

“Ông bạn nghĩ nhiều quá rồi...” Diệp Tu dở khóc dở cười.

Người nọ hiển nhiên ngầm hiểu, mặt đỏ cả lên.

“Thực sự là Diệp Thu sao?” Có người vẫn còn nghi ngờ.

“Thật mà, tui có thể lừa mấy ông ư!” Trần Quả nói.

“Vấn đề là, ông cũng chưa từng thấy mặt Diệp Thu, coi chừng bị lừa ấy.” Người nọ nói.

“Vậy phải làm sao mấy ông mới tin?” Diệp Tu hỏi.

Bốn người vò đầu, bọn họ chưa từng gặp Diệp Thu thật sự, không biết người thế nào mới là Diệp Thu chính hãng.

“Biểu diễn Rồng Ngẩng Đầu?” Một người đề nghị.

“Lỡ ổng làm được thì sao?”

“Vậy mày lỡ làm được cho tao xem.”

“Không sợ mấy điều hay xảy ra, chỉ sợ lỡ như thôi.”

Bốn người liền tranh chấp.

“Không bằng tui đi tìm người mấy ông biết gọi video sang, cho mấy người đó chứng minh há?” Diệp Tu nói.

“Người tụi tui biết? Ai chứ?” Bốn người buồn bực.

“Tuyển thủ chuyên nghiệp, ai có QQ đều có thể.” Diệp Tu nói.

“Vương Kiệt Hi!”

“Lý Tấn!”

“Từ Hối Liễu!”

“Tô Mộc Tranh!”

Nghề không giống dẫn đến thần tượng không giống, lúc này, đáp án cực kỳ không giống nhau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.