Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Quyển 6 - Chương 8: Chương ngoại truyện: cuộc đời tìm tới tương lai




Hoàng hậu mang đứa nhỏ đi rồi, Long Y Hoàng cũng không có tâm tư ở lại đây thêm, chỉ đơn giản hàn huyên vài câu với một số người, rồi lấy cớ cả người không khỏe, cùng Phượng Trữ Lan rời khỏi.

Mọi chuyện cũng chưa kết thúc, vào ban đêm, nàng còn chưa nghỉ ngơi, Hoàng hậu đột nhiên đến đây.

Vẻ mặt Long Y Hoàng xem thường che giấu sự hung ác, còn chưa đến trước mặt Hoàng hậu, thì thấy bà ta ném một cái hộp nhỏ xuống chân mình, giận dữ quát lớn: "Đừng tưởng rằng Bổn cung không biết ngươi đang làm gì! Những thủ đoạn nhỏ nhặt đó có thể giấu được Bổn cung sao? Bổn cung không có tố giác ngươi ngay tại đó cũng đã nể mặt ngươi lắm rồi!"

Long Y Hoàng cúi đầu, cái hộp rơi xuống chân đã bị bật nắp, bên trong đó là một con trùng màu trắng hình dáng giống như sợi tơ từ từ bò ra, nếu không nhìn kỹ, sẽ hoàn toàn không thấy được.

Sắc mặt Long Y Hoàng hơi đen lại, nàng đã sớm đoán được Hoàng hậu không hề đơn giản, cổ trùng dạng sợi tơ này quả thật là hôm nay nàng vừa mới thả vào người Hoàng hậu! Hơn nữa cũng chưa đả thương đến cọng lông nào, trước đây bởi vì hơi kiêng dè Hoàng hậu nên nàng luôn nhẫn nhịn, mà bây giờ, đoạt lấy con nàng, nàng không thể nhịn được nữa, cổ trùng trong tay còn lại không nhiều lắm, cổ trùng này cũng được coi là cực phẩm, cho dù dính vào da cũng không có chút cảm giác nào, nhưng Hoàng hậu lại có thể phát hiện ra!

Không phải là người thiện độc, sẽ không có bản lĩnh biết được!

Loại cổ trùng này một khi chui vào da, không đến nửa khắc sẽ phát tác, đầu tiên sẽ làm cho người ta mê man, cho dù có tỉnh thì ý thức cũng mơ hồ, nếu phối hợp với dược thảo thích hợp sẽ kích thích chất độc, có thể lấy mạng trong nháy mắt.

Xem ra bây giờ, từ lúc Hoàng hậu phát hiện đến lúc lấy cổ trùng ra chắc chắn chỉ trong một thời gian ngắn.

Nét mặt Long Y Hoàng lạnh nhạt, gằn từng chữ: "Nhìn không ra, mẫu hậu cũng rất am hiểu về cổ độc."

"Ở trước mặt ngươi, không dám nới đến hai chữ “am hiểu”," Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng: “Hiện tại, Bổn cung đến để cảnh cáo ngươi, từ nay về sau nếu ngươi lại thả những thứ bẩn thỉu này lên người Bổn cung, chắc chắn Bổn cung sẽ cho tiểu hoàng tôn nếm thử mùi vị đó trước!"

Sắc mặt Long Y Hoàng trắng bệch ngẩng đầu, vội la lên: "Người không thể làm như vậy! Kỳ Hàn còn nhỏ!"

"Cho nên ngươi hãy an phận một chút cho Bổn cung! Bây giờ, Bổn cung cũng không có yêu cầu ngươi làm chuyện gì quá đáng, chẳng lẽ để ngươi ở trong thâm cung hoàn thành trách nhiệm của mình cũng là sai sao!" Giọng Hoàng hậu nâng cao hơn bình thường, nét mặt Long Y Hoàng khó coi quay đầu.

Nghe được động tĩnh, Phượng Trữ Lan từ trong phòng đi ra, nhìn vẻ mặt Hoàng hậu tức giận cùng Long Y Hoàng uất ức, nhanh chóng đi đến: "Mẫu hậu, ngài tại sao lại đến đây?"

"Không có gì, đến thăm Thái tử phi thôi, hiện giờ nhìn thấy không sao, Bổn cung cũng an tâm, hồi cung!" Hoàng hậu liếc mắt Phượng Trữ Lan, nhanh chóng quay người bước đi.

Hoàng hậu vừa đi khỏi, Long Y Hoàng gần như muốn ngã xuống đất.

Phượng Trữ Lan vội vàng đến cạnh nàng, đỡ lấy nàng, nhíu mày: "Sao thế?"

"Kỳ Hàn... Phượng Trữ Lan, ta nghe được Kỳ Hàn đang khóc..." Long Y Hoàng nhắm mắt lại, gắng sức nắm lấy tay Phượng Trữ Lan tựa như nắm lấy rơm rạ cứu mạng, run rẩy nói: "Thật sự... Kỳ Hàn đang khóc..."

"Khóc?" Phượng Trữ Lan im lặng một chút, lắng tai nghe, quả thật không hề nghe được tiếng khóc bất kỳ của trẻ con nào.

"Làm sao đây... Ta nên làm gì bây giờ..." Nàng gần như thút thít: "Ta nên làm sao mới có thể đưa Kỳ Hàn về... Dù sao ta cũng nghe được tiếng nó đang khóc, không biết nó ở chỗ mẫu hậu ra sao... Ta nhớ nó...rất muốn ôm nó một cái."

"Nàng đừng có gấp, bất kể ra sao, mẫu hậu cũng sẽ không bạc đãi Kỳ Hàn, dù sao nó vẫn còn nhỏ mà... Mẫu hậu sẽ không làm gì với nó." Phượng Trữ Lan thở dài, trở tay ôm lấy Long Y Hoàng, trong đôi mắt đen lay động một chút bất an.

Nửa đêm hôm đó, Long Y Hoàng tỉnh giấc rất nhiều lần, cũng khiến cho Phượng Trữ Lan ngủ bên cạnh cũng không yên, cuối cùng bị điểm huyệt ngủ, nàng mới an an ổn ổn thiếp đi.

Nàng ngủ say, nhưng Phượng Trữ Lan lại không ngủ được, vừa đến giờ tý lập tức đứng lên, tiện tay kéo áo choàng khoác vào rồi đi ra ngoài.

Phía sau Tê Phượng các không xa chính là tẩm cung của Hoàng hậu, mà bên trong tẩm cung lại có nhiều tiểu viện, hắn đoán đứa bé hẳn là đang ở trong tiểu viện thứ nhất.

Khinh công tốt đúng là tiện lợi, bay nhảy trên mái nhà, giở mái ngói, không phát ra tiếng vang nào, chỉ khi có gió đêm thổi qua tay áo mới nghe được vài âm thanh.

Hắn vừa mới hạ xuống trên mái nhà của một tiểu viện đèn đuốc còn sáng trưng, trong chớp mắt, bốn phía đột nhiên có rất nhiều cung nữ vây quanh.

Ngừng lại, đột nhiên Phượng Trữ Lan nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của trẻ con một hồi lại một hồi, Phượng Kỳ Hàn, con trai hắn, hẳn là ở ngay gần đây.

"Thái tử điện hạ đêm khuya đến đây, không biết có chuyện gì quan trọng?" Một cung nữ bước tới trước mặt của hắn, cúi người thỉnh lễ.

"Các ngươi không vất vả sao?" Phượng Trữ Lan nói.

"Điện hạ, nô tỳ hiểu được ý của ngài, hoàng thái tôn hiện đang ở cùng một chỗ với Hoàng hậu nương nương, ngài sẽ không có khả năng thấy được Hoàng thái tôn." Cung nữ đó nói.

"Các ngươi đã hiểu rõ, vẫn còn muốn tiếp tục ngăn cản ta sao?" Phượng Trữ Lan nhướng mày, trong đêm đôi mắt sáng như sao.

"Điện hạ, chúng nô tỳ đều hiểu được nỗi thống khổ của Thái tử phi và ngài, nhưng ngài càng hiểu rõ tác phong xử lý của Hoàng hậu nương nương, hiện tại cho dù ngài đến, cũng sẽ không có được kết quả gì!" Cung nữ đột nhiên đó quỳ xuống, nói: "Chúng nô tỳ không ngăn cản ngài, sẽ bị Hoàng hậu nương nương xử tử, nếu ngăn cản, cũng không được may mắn gì, xin điện hạ thấu hiểu cho nỗi khó xử của chúng nô tỳ."

"Ta chỉ muốn nhìn con trai của mình." Phượng Trữ Lan lạnh lùng nói.

"Hiện tại không phải là thời cơ, thứ Hoàng hậu nương nương muốn là gì, ngài biết rõ." Cung nữ chỉ chỉ thiếu dập đầu trước mặt hắn: "Điện hạ, Thái tử phi là một người thông minh, cũng xin ngài đi khuyên nhủ người, lúc này nếu hấp tấp vội vàng, kẻ chết đầu tiên sẽ là chúng nô tỳ!" Cung nữ vừa nói xong, các cung nữ khác đều vội vàng quỳ xuống.

"Đứa bé có khỏe không?" Phượng Trữ Lan bình tĩnh hỏi.

"Vâng, do không có chuyện gì xảy ra, Hoàng hậu nương nương quả thật coi Hoàng thái tôn là bảo bối chăm sóc vô cùng cẩn thận." Cung nữ vội vàng nói.

Phượng Trữ Lan không nói thêm gì, xoay người im lặng tiêu sái rời đi, sau đó nhún người nhảy lên, bóng dáng từ từ chìm trong bóng đêm.

Những ngày tiếp theo, bởi không nghỉ ngơi tốt, Long Y Hoàng bắt đầu hối hận mình đã càn quấy, bây giờ bệnh nặng liên tục một tháng không hết, lại bao nhiêu bệnh vặt đến vây quanh, ngay cả chính mình để Phượng Trữ Lan chăm sóc cũng không thẹn thùng.

Thái y đến đây rất nhiều lần, chẩn mạch, nói bệnh của nàng không hết chỉ có vài nguyên nhân đơn giản, một ... gần nhất... là sau khi sinh xong không nghỉ ngơi cẩn thận, lại nhiễm phong hàn, tiếp đó vẫn chưa phục hồi sức khỏe mà chạy đi chịu kích thích, dẫn đến bệnh tình nặng thêm; cái thứ hai là khẩu vị của nàng giảm xuống mạnh, ăn uống còn ít hơn khi mang thai, cũng không có sức khỏe, hiện tại chỉ có thể là dựa vào thuốc để cầm cự; thứ ba chính là vấn đề tâm tình, tâm tình của nàng không tốt, dẫn đến bệnh tình cũng không mấy khả quan.

Những thái y dặn ngoài dặn dò cung nữ và Ngự thiện phòng phải chú ý các thứ khác ra, còn đặc biệt khuyên nàng phải chú ý điều chỉnh tâm trạng, không phải uống nhiều thuốc thì sức khỏe sẽ hồi phục ngay.

Long Y Hoàng nằm trong chăn, bắt đầu sợ lạnh, chịu không nổi gió, sắc mặt cũng không có vẻ dịu đi, đôi môi gần như cùng dung hợp với làn da, trắng bệch, chỉ còn có ánh mắt vẫn sáng ngời như trước.

Hoàng hậu áp dụng chính sách nới lỏng đối với bọn họ, không còn đến quấy rầy, cũng không có phân phó chuyện gì, bà ta cũng không ép Phượng Trữ Lan thường xuyên đến chỗ Liễu Thiên Trừng, nhưng ngẫu nhiên sẽ sai người đến truyền lời yêu cầu qua đó, Phượng Trữ Lan đi chưa tới một canh giờ lại trở về, nhiều lần như thế, khiến cho Liễu Thiên Trừng nản lòng thoái chí, Hoàng hậu cũng lười hỏi tới.

Trong lòng Long Y Hoàng không thoải mái, trong tiềm thức bắt đầu kháng cự lại nhiều thứ, ví dụ như, tin tức về Phượng Kỳ Hàn, lại ví dụ như, bất luận thứ gì liên quan đến Duệ vương phủ.

Có một lần, có người dùng danh nghĩa Duệ vương phủ đưa thuốc bổ đến cho nàng, kết quả Long Y Hoàng vừa nghe thấy, ngày đó đừng nói ăn cái gì, ngay cả thuốc cũng dứt khoát không uống, không hỏi một tiếng là ai đem đến trực tiếp cho người vứt thuốc bổ đi, còn không cho phép nhắc lại, thậm chí cũng không để bất luận kẻ nào hay thứ gì liên quan đến Duệ vương phủ xuất hiện trước mắt mình, sau đó buồn bực ngủ cả ngày.

Ngày đó đúng lúc Phượng Trữ Lan hao hết lời lẽ khuyên nhủ khiến nàng có chút muốn ăn, đang chuẩn bị ăn cơm, thuốc bổ đó đã được đem tới, lập tức Long Y Hoàng liền cự tuyệt không ăn bất cứ thứ gì, làm Phượng Trữ Lan liên tiếp uể oải sầu não rất nhiều ngày.

Lại là một buổi xế chiều, Long Y Hoàng uống vài hớp canh gà thì không uống nữa, Phượng Trữ Lan ở bên cạnh khuyên nàng ăn nhiều một chút, nàng cũng vẫn lắc đầu.

"Phượng Trữ Lan," Màu da tái nhợt làm nổi bật đôi mắt đen của Long Y Hoàng càng rõ, nàng nửa nằm, vẻ mặt hổ thẹn nhìn hắn, gần một tháng qua hầu như hắn đều canh giữ bên cạnh nàng, mà tất cả mọi thứ ăn, mặc, đi lại của nàng đều tự mình Phượng Trữ Lan làm, áy náy nói: "Căn bệnh này vẫn luôn không dứt, ngươi lại hao tâm tổn trí không quản nhọc nhằn chăm sóc ta, ta cảm thấy thể diện của ta gần như mất sạch, thật sự cảm thấy rất xấu hổ ..."

"Chúng ta là phu thê, có gì phải xấu hổ," Phượng Trữ Lan cúi đầu, trong tay còn cầm bát canh gà nóng hổi, hắn cầm thìa khuấy khuấy, hơi nóng bốc lên, ngẩng đầu nói: "Hôm nay uống nhiều thêm chút nữa đi, mỗi ngày đều uống ít thế này, bệnh sao có thể hết được đây?"

"Thật sự uống không nổi," Long Y Hoàng lắc đầu, vươn tay muốn sờ sờ mặt Phượng Trữ Lan, đến nửa đường lại ngừng lại, chuyển thành nắm vạt áo hắn từ từ ngồi dậy: "Ngược lại là ngươi, ngươi nên ăn nhiều chút, vốn dĩ đã gầy, ngươi xem nhìn ngươi bây giờ cũng không biết dáng vẻ ra sao nữa."

Phượng Trữ Lan cố ý xem nhẹ động tác của nàng, thả thìa lại trong bát, nắm lấy tay nàng, nhìn chăm chú: "Không bằng nàng, nhìn xem, chỉ còn da bọc xương."

"Ta làm sao biết được bệnh lại lâu dứt như vậy chứ..." Long Y Hoàng ngẩng đầu lên, líu ríu, đặt tay lên trán, che đi ánh mắt, che lấp tình cảm.

"Ta đã vất vả vì nàng như thế, cho dù nàng vì ta cũng được, cũng không thể xuống dốc thế này, thuốc có thể chống đỡ được bao lâu, sớm hay muộn gì cơ thể cũng sụp đổ." Khi nói chuyện, giọng điệu Phượng Trữ Lan có phần thống khổ.

"Được rồi," Long Y Hoàng dời tay, cười với Phượng Trữ Lan, như mặt trời chói chan đánh bại mây đen: "Được rồi, coi như ta đây sẽ khỏe mạnh vì ngươi, yên tâm, ta sẽ không suy sụp nhanh thế đâu, còn có nhiều chuyện ta phải quan tâm."

"Vậy lại uống thêm một ít đi," Đôi mắt Phượng Trữ Lan lấp lánh sáng: "Xem ra hôm nay tâm trạng của nàng rất tốt, uống nhiều một chút, khôi phục thể lực thì mới có năng lực làm những thứ khác chứ."

Đột nhiên Long Y Hoàng cảm thấy toàn thân vô lực, hai mắt đảo nhanh —— nãy giờ nói nhiều như thế lại quay một vòng điểm ban đầu, lại tình cảm nữa chứ, lúc đầu hắn nói dài dòng như vậy cũng chỉ làm nền cho những lời này thôi.

Nhưng mà, nàng lại không đành lòng phá hỏng thành quả Phượng Trữ Lan tân tân khổ khổ đạt được, đành phải gật đầu: "Được rồi."

Phượng Trữ Lan vui mừng, khi đang chuẩn bị tiếp tục đút nàng ăn canh thì tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, lực chú ý của Long Y Hoàng bị phân tán, Phượng Trữ Lan lại giả vờ như không nghe thấy: "Đừng để ý đến ả, trước tiên nàng uống hết đi, chuyện còn lại lát nữa giải quyết cũng không muộn."

"Để cho nàng đi vào đi, thời tiết bên ngoài rất lạnh, đừng để người ta bị đông lạnh." Long Y Hoàng nói.

Động tác của Phượng Trữ Lan cứng đờ, chỉ lạnh lùng phân phó một câu: "Cho ả vào."

Cửa mở ra, một nữ nhân khoác gió tuyết đi vào, sau đó cửa nhanh chóng được đóng lại.

Nàng ta bỏ áo choàng, dung mạo thanh lệ, đúng là Liễu Thiên Trừng không thể nghi ngờ.

"Có chuyện gì không?" Long Y Hoàng cười hỏi.

Liễu Thiên Trừng vỗ vỗ tuyết rơi trên người, ngẩng đầu, hai má bị đông lạnh mà ửng hồng: "Thầy tướng số nói, hơn một canh giờ nửa tuyết sẽ ngừng, phụ hoàng và mẫu hậu đã quyết định tiếp tục yến tiệc, mẫu hậu cho thiếp tới thông báo một tiếng..."

"Câm miệng!" Phượng Trữ Lan giận dữ, nhanh chóng cắt đứt lời Liễu Thiên Trừng, vì thế nàng ta sợ tới mức không dám nói nữa.

"Tiệc gì vậy?" Long Y Hoàng cười cười, nhìn Phượng Trữ Lan.

"Không có gì, người nàng không khỏe, không đi cũng không sao..." Phượng Trữ Lan đáp qua loa.

"Ta đoán được không? Có phải là đầy tháng của Kỳ Hàn?" Long Y Hoàng cười giống khóc.

Phượng Trữ Lan cả kinh: "Nàng cũng biết."

"Ta nhớ rõ lắm, ngày hôm nay, là đầy tháng của Kỳ Hàn... Phượng Trữ Lan, ta biết ngươi không muốn ta lại chịu thêm kích thích gì, nhưng ngày đầy tháng của Kỳ Hàn, ta làm sao có thể vắng mặt? Cho dù không thể nhìn thấy nó... Không thể ôm nó, tốt xấu gì, ta cũng muốn để toàn bộ mọi người biết, ta là mẹ đẻ của Kỳ Hàn." Long Y Hoàng cười cười, đôi mắt sáng trong đột nhiên u tối, lại cố gắng cười.

"Nàng chịu lạnh không được, chứ đừng nói chi đến thời tiết đầy tuyết thế này, chẳng may bệnh tình lại chuyển biến xấu thì làm sao?" Phượng Trữ Lan trách.

Long Y Hoàng nhìn nhìn hắn: "Chẳng lẽ bệnh tình của ta chuyển biến xấu, chàng cũng không muốn ta sao?"

Những lời này, lực sát thương đủ mạnh...

Phượng Trữ Lan sửng sốt một hồi, mới lại mở miệng, giọng điệu đã mềm mại như nước: "Không phải..."

"Vậy nha, dù sao ta cũng sẽ không vì bệnh nặng mà chết ở trên đường, ta cũng không lo lắng, chàng lại lo lắng vớ vẩn cái gì chứ," Long Y Hoàng dựa sát vào hắn, đặt cằm trên vai Phượng Trữ Lan, cách bức rèm che nhìn sang, thấy Liễu Thiên Trừng còn đang đứng ngơ ngác tại chỗ, cúi đầu, không biết suy nghĩ điều gì, Long Y Hoàng cười: "Ta sẽ chờ gió tuyết ngừng thổi sẽ đi, như vậy chàng yên tâm rồi chứ?"

"Vậy có thể miễn cưỡng cho phép..." Phượng Trữ Lan vuốt ve lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ: "Được rồi, đừng làm loạn, đứng lên, trước tiên uống bát canh này đi, rồi uống thêm thuốc này, biết chưa?"

"Được rồi." Long Y Hoàng dời cằm, nhìn nhìn canh gà, nói: "Phượng Trữ Lan, chàng đút cho ta đi."

Phượng Trữ Lan giống như oán phụ nhìn nàng: "Có thứ nào không phải do ta đút nàng chứ." Dứt lời, cười khổ một phen, lại rất sủng nịch, sau đó lại bắt đầu quá trình đút nàng ăn vô cùng ám muội.

Liễu Thiên Trừng nhìn hai người đó cách mình không xa đang thân mật trước mặt mình, tâm tình có chút không thoải mái, nhưng cũng không có cách nào, đành phải nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp đi ra ngoài trước."

Đợi một lúc lâu, cũng không có tiếng đáp lại, nàng ta mạnh mẽ ngẩng đầu, đôi mắt đột nhiên đỏ, giống như chịu rất nhiều ủy khuất, lảo đảo chạy ra cửa, dùng sức mở cửa ra, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Điều mà Long Y Hoàng muốn chính là hiệu quả này, vừa nhìn thấy cửa mở ra, lập tức dừng ăn canh, nói: "Được rồi, ta no rồi, thật sự là không uống nổi nữa."

"Uống không nổi cũng phải uống." Ngữ khí Phượng Trữ Lan cứng rắn đầy kiên quyết, xem ra thật sự là hận không thể mở miệng nàng rộng ra lại cầm những loại thuốc đã nấu đổ hết vào miệng nàng, trực tiếp đi thẳng đến dạ dày.

"Ta thật sự rất no rồi..." Long Y Hoàng nhanh chóng làm dáng vẻ đáng thương, hy vọng dùng đôi mắt to thuần kiết vô tội mà mê hoặc Phượng Trữ Lan.

Phượng Trữ Lan không mắc mưu, vì thế được một tấc lại muốn tiến một thước, giọng điệu lại lạnh lùng cứng như đá: "Không uống không cho phép ra ngoài."

"Hừ hừ..." Long Y Hoàng than nhẹ vài tiếng, dùng tay kéo kéo y phục của hắn, nói: "Phượng Trữ Lan, ngươi căn bản là quan báo tư thù [*]..."

[*]quan báo tư thù: lợi dụng việc công để trả thù cá nhân

"Ta nào có quan báo tư thù, ta chỉ là luận sự."

"Ngươi rõ ràng..." Lời chưa nói hết, nghênh đón nàng là khí tức khiến Long Y Hoàng bỗng dưng trong phút chốc hít thở không thông.

Suy nghĩ trống rỗng, lúc này nàng mới phát hiện, xúc cảm dịu dàng ấm nhuận trên môi mình không phải giả, đầu óc ngẩn ra, một lúc sau mới kịp phản ứng —— mình bị cưỡng hôn! Cũng vẫn là thằng nhãi tiểu nhân Phượng Trữ Lan này!

"Ngươi làm gì!" Nàng đẩy người đang đè trên người ra, tạo ra khoảng cách giữa hai người.

Phù phù, không thể tưởng được mình bị bệnh lâu như vậy mà sức lực cũng còn mạnh.

"Lúc này cuối cùng cũng ăn được hàng thật giá thật." Phượng Trữ Lan nhìn nàng, cười đến vô cùng gian xảo, cắn cắn môi, dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn: "Tuy đều là vị thuốc đông y, nhưng vẫn rất thơm."

Long Y Hoàng giận, một bàn tay vung lên, trực tiếp đánh vào mặt Phượng Trữ Lan, mà Phượng Trữ Lan không hề né tránh, chỉ nhìn nàng, vẫn ôn nhu dịu dàng như nước.

Kết quả nàng thả nhẹ lực đạo, bàn tay không phải đánh vào, căn bản là dán vào! Nhẹ nhàng, cũng không có một chút tiếng động nào.

Long Y Hoàng hung hăng nghiến răng, cảm thấy tính cách mình thật đúng là tồi tệ, bất quá cảm thấy nghiện, dứt khoát nhéo nhéo mặt Phượng Trữ Lan, hung dữ nói: "Lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ăn vụng đậu hũ của ta a..."

"Hôn một cái, cũng chẳng là gì." Phượng Trữ Lan cười rạng rỡ, nhưng trong mắt lại toát ra bi thương, bi thương rất đậm.

Long Y Hoàng cảm thấy giống như lòng nàng bị nhéo mạnh, nhanh chóng buông tay.

Nàng chính là ăn mềm không ăn cứng! Nhưng mà bao nhiêu năm qua, cũng không thay đổi được tính cách chết tiệt này! Hiện tại lại chịu thua!

"Ăn canh đi, ta không quấy rối nàng nữa." Nhìn Long Y Hoàng thật sự tức giận, Phượng Trữ Lan vội vàng nói.

Long Y Hoàng thở dài một hơi, nội tâm gào thét điểm yếu của mình lại bị thằng nhãi Phượng Trữ Lan nắm được, lần nào cũng hiệu nghiệm, làm nàng thảm hại vô cùng không còn mặt mũi nào nhìn người.

Vừa thấy thìa được đưa đến bên miệng, nàng chỉ máy móc mở miệng, cố gắng uống vào.

Thìa canh mới uống được một nửa, Phượng Trữ Lan tiếp tục phát huy tinh thần bất khuất không sợ hãi, chết cũng không từ bỏ, thình lình nói thêm một câu như sét giữa trời quang.

Hắn cười, vô cùng vừa lòng khi thấy Long Y Hoàng ngoan ngoãn nghe lời, nên tâm tình rất tốt, có lẽ nhất thời không kiềm nén được nên thốt ra, cũng có thể đã ấp ủ rất lâu rồi, hôm nay mới có dũng khí nói ra, thế nhưng, thôi nói chung hắn đã nói điều đó ra rồi: "Y Hoàng, Nghĩa Dương và mẫu hậu đều nói đúng, sau này chúng ta có lẽ không chỉ có một mình Kỳ Hàn, cho nên..."

Long Y Hoàng chết lặng, không có phản ứng gì, mãi cho đến khi Phượng Trữ Lan nói một câu thâm thúy trúng đích: "Cho nên, chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa đi."

"Phụt —— "

Này, được lắm hay lắm, canh chưa kịp nuốt xuống đã bị phun ra, chẳng những dính vào chăn, ngay cả y phục của Phượng Trữ Lan cũng không tránh khỏi tai ương...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.