Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Quyển 5 - Chương 2: Xung đột




Long Y Hoàng trực tiếp trở về phòng, cử cung nữ tới, bàn thân ngồi ở án bàn trước mặt nghiên cứu cuốn giấy mà hoàng hậu sống chết phải đưa cho nàng.

Cuốn giấy so với những tờ giấy bình thường không khác là mấy, cuốn thành một cuốn, sau đó dùng sợi tơ màu đỏ đính lại.

Nàng mở nút dây, hai tay từ từ mở cuốn giấy, chữ viết bên trong hiện ra trước mắt Long Y Hoàng.Long Y Hoàng nhìn qua một lần để cơ bản nắm được nội dung bên trong, lập tức thấy không hứng thú, chung quy lại chỉ có vài thứ, cũng không có chiêu mới gì, chỉ đơn giản để các hoàng tử thi đấu với nhau, văn võ, thiên văn địa lý, hơn nữa còn kiểm tra năng lực tham chính, trình độ đàm phán hòa bình, phán đoán khi đứng trước tình thế khó khắn cùng chủ kiến của mình, tài thao lược, khát vọng đối với quốc gia, cộng thêm một vài phương pháp xử lý những tình huống khẩn cấp ngoài ý muốn và phương pháp đề phòng, chán nản, một điểm mới cũng không có.

Nàng bỏ qua đề mục văn thí, nhìn kỹ lại võ thí, hi vọng sẽ nhìn ra điểm gì mới.

Đề mục võ thí, cũng là khảo nghiệm năng lực dùng binh của các hoàng tử, phán đoán, mưu kế dùng trận thích hợp trên chiến trường, phân rõ trung gian, năng lực chỉ huy quân đội, cộng thêm gan dạ sáng suốt trên chiến trường, vân ..vân… và vân ..vân..bao nhiêu thứ linh tinh khác.

Thật đúng là một điểm mới cũng không có.

Long y hoàng bỏ mảnh giấy cuốn sang một bên, thống khổ nhắm mắt lại, bỏ qua mấy thứ này, rốt cuộc tại sao hoàng hậu lại khẩn trương? Chỉ sợ tâm kế của nàng không ai đoán được, văn thí không nói đến trích dẫn của tiền nhân, võ thí cũng chỉ là tài võ của các hoàng tử tương đối kích thích, mặt khác, căn bản cũng không có gì đáng chú ý, hại nàng nhìn mãi không thấy.

Mộ Dung xá nguyệt đi tới bên cạnh Long y hoàng, cầm lấy cuốn giấy lên xem, lập tức nhíu mi: “Cái này thật vớ vẩn, đúng là một trò chơi nhàm chán.”

“Ta cũng thấy rất nhàm chán, chính là có biện pháp gì…những đồ cổ như vậy nhất định, chỉ biết dập khuôn theo tiền nhân đi trước, một ý kiến của bản thân cũng không có, ta nhìn không ra…tiểu Mộ Dung, ngươi thích thì xem đi, thuận tiện giúp ta tìm ra phương án giải quyết.” Long Y Hoàng gục mặt lên bàn, miễn cưỡng quay lại phất tay với Mộ Dung Xá Nguyệt.

“Ta cũng nhìn không được ” Mộ Dung xá nguyệt lập tức cuốn cuốn giấy sang một bên, lại hiếu kỳ nói: “Những thứ này rốt cuộc là gì vậy? Tựa hồ chỉ là nội dung kiểm tra, mới vừa rồi hoàng hậu đưa cho ngươi à?”

“Ân…” Long Y Hoàng phí sức gật đầu.

“Là vi Phượng trữ lan mà chuẩn bị ?” Mộ Dung xá nguyệt tiếp tục hỏi tới.

Long y hoàng lại lần nữa gật đầu.

“Không thể nào, chẳng lẽ Phượng trữ lan thật sự phải dùng những thứ cổ lỗ này để vượt qua lần kiểm tra này ? » Mộ Dung Xá Nguyệt sắc mặt đại biến.

« Tiểu Mộ Dung, trí tưởng tượng của ngươi thật phong phú…nếu hắn thực sự không có tài thì đã sớm bị hoàng thượng phế truất, còn có thể yên bình ở vị trí lâu như vậy ? Ngươi cho là tất cả là nhờ hoàng hậu giúp đỡ mới được như vậy ? Nếu như vậy, nàng cũng không cần thiên tân vạn khổ cố ý tới tìm ta âm thầm trợ giúp Phượng Trữ Lan. » Long Y Hoàng cho hắn mở mang tầm mắt.

“Ngươi muốn giúp hắn sao ? » Đôi mắt sáng của Mộ Dung Xá Nguyệt mở to.

« Đừng làm phiền ta. » Long Y Hoàng nhắm mắt lại.

Mộ Dung xá nguyệt lấy tay gẩy gẩy cuộn giấy trên mặt bàn, nói : « Nếu ta nói những thứ này rất có lợi cho Phượng Ly Uyên, ta và hắn cũng là bạn tốt, hắn hiểu cái gì, ta bất quá cũng rất biết, hắn muốn báo thù, mấy thứ này hắn đã sớm luyện tập rồi. »

“Nhắc ngươi một chút, ta dù không hiểu Phượng Trữ Lan lắm, nhưung đối với hắn mà nói không có việc gì khó…. mà người kích động ở đây chỉ có mình hoàng đế thôi. » Long Y Hoàng suy nghĩ một chút nói.

« Ngươi xem, ngươi cũng rất quan tâm tới hắn. » Mộ Dung Xá Nguyệt đi tới ven bàn, khoe khoang cho mọi người thấy dung nhan diêm dúa lẳng lơ mị hoặc thiên hạ không ra nam cũng chẳng ra nữ của hắn, từ trên cao nhìn xuống Long Y Hoàng.

“Trong tim ta vốn không có hắn, hoàng hậu sẽ lột ra ta, ta có thể không để bụng sao ? » Long Y Hoàng nghiêm mặt nói.

“Không nghĩ tới ngươi cũng có người để sợ sao, không phải chỉ là một cái hoàng hậu thôi sao, cũng có thể khiến ngươi sợ hãi như vậy, thật là không tin nổi. « Mộ Dung Xá Nguyệt than thở nói.

« Câm ! » Sắc mặt Long Y Hoàng trở nên khó coi, nàng vô ý sờ tiwwủ phúc trong bụng, thần sắc ngày càng khó coi.

Nàng làm sao không muốn tiêu diệt hoàng hậu ? Nhưng là vì nhiều nguyên nhân khiến nàng không thể hạ thủ.

Nếu thủ pháp tiêu diệt có một điểm sai lầm, nàng nhất định sẽ bị tố giác, bị mang một loạt tội danh, cuối cùng trở thành tội nhân của lưỡng quốc, hơn nữa, hoàng hậu bây giờ, cũng không có thể làm ra chuyện nghiêm trọng gì nữa, tất cả mọi chuyện đều hợp tình hợp lý, mặc dù bản thân oán giận, nhưng cũng không thể tránh được.

Hơn nữa, thế lưc hoàng hậu lớn như vậy, nếu không diệt trừ nòng cốt của nàng sớm, như vậy cả cục diện sẽ lập tức thay đổi.

Cuối cùng, nguyên nhân quan trọng nhất là, Long Y Hoàng không muốn Phượng Trữ Lan cùng các hunh muội phải mất đi người thân.

Mất đi mẫu thân của mình nàng thôi đã chịu đủ rồi, nàng không muốn người khác lại giẫm lên vết xe đổ của nàng, hơn nữa, người bắt đầu mọi chuyện lại là nàng.

Mặc dù quan hệ của hoàng hậu và Phượng TRữ Lan không tốt, nhưng nói gì thì nói họ cũng là mẹ con, tình cảm tất nhiên phải có chút ít.

Nghĩ tới đây, Long Y Hoàng lại bắt đầu thở dài, tựa hồ sầu bi có phun ra cũng không được.

Chính là, nếu như bản thân lại khuất phục hoàng hậu, đến khi hài tử ra đời, nàng lại có thể tìm một sát thủ cho riêng mình, nhưung là hiện tại, không có cách gì chế ngự được nàng ta, hoàng thượng hiện tại một lòng một dạ đều ở bên cạnh Phượng Ly Uyên, coi như hắn cũng có tâ diệt trừ thế lực của hoàng hậu, bất quá cũng chỉ để bản thân và Phượng Trữ Lan trở thành bia đỡ đạn thôi.

Mộ Dung xá nguyệt cúi đầu, quay lại nghiên cứu y phục của mình một hồi, cảm giác nửa bả vai lạnh dần đi, hắn dùng lòng bàn tay đè lại cổ áo sắp trượt xuống, tịnh thả thấy cổ áo thêu hoa của mình, tức giận nói : « Ngươi còn muốn biến ta thành thế nào, ta yêu cầu ngươi trả lại quần áo cho ta. »

« Đừng vội,chờ ta chơi đủ đã, tiểu Mộ Dung…vẻ mặt không cần khó coi như vậy ! Coi chừng sẽ có nếp nhăn đó ! Hơn nữa ngươi mặc như vậy cũng rất đẹp, không ai có thể nhận ra thân phận của ngươi, ngươi gấp cái gì. » Long Y Hoàng lấy cổ tay chống cằm, nghiền ngẫm nói.

“Hừ!” Mộ Dung xá nguyệt sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thở hổn hển quay đầu ra chỗ khác, trơ mắt nhìn mái hiên phòng đối diện.

Long Y Hoàng phát hiện tâm tình mình đột nhiên tốt lên, đang chuẩn bị tìm lí do thoái thác tiếp tục tàn phá Mộ Dung Xá Nguyệt, cửa phòng đột nhiên truyền tới thanh âm cung nữ : « Tham kiến thái tử điện hạ »

Nàng vội vàng đi xem, dưới ánh nắng, Phượng Trữ Lan bước qua cánh cửa, bước thẳng vào phòng.

Long Y Hoàng đứng lên, định lấy cuộn giấy vẫn chưa cất kia : « Sao, phụ hoàng gọi các ngươi tới làm gì ? »

« Không có gì, nhất định muốn kiểm tra năng lực một lần, có có tuyên bố nửa tháng sau sẽ kiểm tra. » Phượng Trữ Lan đi vào trng gian phòng, nhìn một chút vẻ mặt không thoải mái của Mộ Dung Xá Nguyệt bên cạnh,vẻ mặt nhàn nhã đi qua.

“Ngươi nghĩ thắng sao?” Long y hoàng hỏi.

“Ngươi cứ nói đi?” Phượng trữ lan ngồi xuống trước mặt bàn, thuận mắt nhìn qua cuốn giấy chưa cất, thậm chí lười cầm lên, nói : « Mẫu hậu đưa cho ngươi ? »

« Ân. »Long Y Hoàng gật đầu : « Nàng nói, đây là toàn bộ những nội dung kiểm tra, trừ ra thí luyện cuối cùng của phụ hoàng thì đây là tất cả. »

“Không nhìn.” Phượng trữ lan lại lần nữa ném cuốn giấy đến mặt bàn.

« Có xem hay không cũng giống nhua, dù sao cũng chỉ là mấy vấn đề cũ thôi. » Long Y Hoàng thở dài : « Vậy còn ngươi ? Phượng Trữ Lan, ngươi nghĩ ngươi thắng sao ? »

« Ngươi hy vọng ta thắng sao ? » Phượng Trữ Lan rất nghiêm túc hỏi ngược lại : « Ngươi cũng hy vọng Phượng Ly Uyên thắng ? »

“Phiền chết! Đừng hỏi ta vấn đề này nữa ! » Long Y Hoàng ném cuốn giấy trên bàn về phía Phượng Trữ Lan, bị hắn tránh được.

« Ta là nói nghiêm túc, nếu ngươi hy vọng ta thắng, ta sẽ nghiêm túc một chút nhưng ngươi hy vọng Phượng Ly Uyên thắng ta sẽ qua loa mà thi. » Phượng Trữ Lan đột nhiên nắm chặt cổ tay Long Y Hoàng, rất nghiêm túc nói.

“Ta cũng rất nghiêm túc, không cần hỏi lại ta vấn đề này nữa ! Phượng Trữ Lan nói thật ra, không phải mẫu hậu một mực bức ta trợ giúp ngươi thắng trong lần khảo hạch này, chỉ cần xác định được vị trí của ngươi trong lòng hoàng thượng, ta thì không sao, ngươi đần độn qua coi như xong, ta và ngươi đều bị hạ thấp ta cũng không nói gì, nhưng bây giờ, ngươi không cần hỏi ta mấy vấn đề này ! Ta ghét nhấ người khác chọn điểm khó xử của ta mà hạ thủ ! Ta mặc kệ, ngươi làm thế nào ! Dù sao bị phế truất, ta và ngươi cũng cùng nhau bị phế ! Tùy ngươi ! » Long Y Hoàng bắt đầu cảm thấy phiền toái, muốn tránh né đề tài khó trả lời này, dùng sức lôi cổ tay mình ra khỏi tay Phượng Trữ Lan, sau đó quay lại ngồi lên ghế.

Nếu là Phượng trữ lan thật sự theo đuổi câu hỏi đó, nàng nhất định sẽ trốn đi.

Nàng phải trả lời sao mới phải, nếu là vừa mới bắt đầu, nàng rất nhanh có thể nói ra tên PHượng Ly Uyên, nhưng bây giờ, nàng không thể nói ra cái tên đã quá quen thuộc kia nữa. Phượng Trữ Lan đã thay đổi, hắn đã thay đổi, tựa hồ là thay đổi hẳn lập trường, khiến nàng cảm thấy khó xử.

“Có phải , nếu ta thua rất thảm, mẫu hậu sẽ tận lực làm khó dễ ngươi ? » Phượng Trữ Lan hỏi.

« Không lo, Phượng Trữ Lan, ngươi không cần nghĩ tới những điều này, ngươi thích làm thế nào cũng được, ta không ép ngươi…còn về phía mẫu hậu, nàng có thể làm gì ta ?Hơn nữa…ta cần phải liều chết không đáp ứng nàng mới đúng, Phượng Trữ Lan, ngươi thích thế nào thì cứ làm thế, đừng lo cho ta. » Long Y Hoàng nhụt chí nửa ngồi nửa nằm lên ghế, có chút bất đắc dĩ nói.

“Ta… sẽ làm hết sức, lần trước mẫu hậu như vậy ngươi cũng đã nhìn thấy, nàng bây giờ nhẫn tâm như vậy, một khi phát điên lên, ta không dám tưởng tượng ngươi sẽ bị nàng chỉnh đến thế nào… » Phượng Trữ Lan đột nhiên cười lạnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn : « Nhưng là, Y Hoàng, muốn ta trực tiếp đối đầu với Phượng Ly Uyên, ta hy vọng ngươi không cần đến xem, chỉ lẳng lặng ở đây chờ kết quả thôi là được. »

“Tại sao ?Sợ thua thảm hai thật mất mặt, nên không dám cho ta đến xem ? » Long Y Hoàng cười lạnh một tiếng.

« Ta chỉ là không muốn làm cho ngươi khó xử. » Phượng Trữ Lan liếc mắt nhìn nàng, đột nhiên thu tay, xoay người về phía cửa.

« Ngươi đi đâu vậy ? » Long Y Hoàng đề cao thanh âm.

« Ta tìm mẫu hậu « tâm sự », ngươi ở trong phòng đợi ta là được. »Phượng Trữ Lan bỏ lại một câu , cũng không quay đầu lại liền biến mất trước cửa.

“Thiên…” Long y hoàng cảm thấy đau đầu, che cái trán, thống khổ rên rỉ.

Chuện ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng.

Mộ Dung xá nguyệt ở bên cạnh giống như cái bóng đèn thật lâu, hắn nhìn giá sách tinh sảo phía sau Long Y Hoàng nói : « Long Y Hoàng, chuyện của ngươi có thể giải quyết rõ ràng, không bằng trước hết nên cho ta về, ngươi cũng đỡ một chút phiền não. »

“Thả ngươi trở về? Tiểu Mộ Dung, ngươi nghĩ thù hận trong chúng ta nhẹ nhàng như vậy, nếu là ta thả ngươi, ngươi lại như trước hơi một tí lấy ta ra uy hiếp, ta lại có mấy cái mạng cho ngươi chơi đùa như vậy ? » Long Y Hoàng xoay người nói : « Hơn nữa, ta nếu giải độc trên người ngươi, ngươi lập tức sẽ quay lại giết ta, ta chẳng phải là thả hổ về rừng tự làm tự chịu sao ? »

“Sẽ không có chuyện đó. » Mộ Dung Xá Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn trền nhà, một chút vẻ mặt cũng không có : « Ta trước đây đã làm nhiều chuyện quá đáng với ngươi, bây giờ ngươi trả thù ta, ta cũng không có gì để nói, muốn ngươi bây giờ giải độc cho ta, để ta rời đi, ta nhất định sẽ không lặp lại những chuyện trước đây, Long Y Hoàng mặc dù ta không phải chính nhân quân tử, nhưng nói là làm, chưa bao giờ không giữ lời hữa, ta đáp ứng ngươi, tự nhiên sẽ làm được, đến lúc đó, ta và ngươi, nước sông không phạm nước giếng, mãi mãi không bao giờ quấy nhiễu đối phương. »

“Tiểu Mộ Dung, đây là lời thực lòng của ngươi sao ? »Long Y Hoàng vẻ mặt vạn phần nghi hoặc.

« Nếu ngươi không tin, ngươi có thể quay lai nhìn ta đây. » Đôi mắt sáng trong của Mộ Dung Xá Nguyệt thật câu hồn đoạt phách người đối diện.

« Tiểu Mộ Dung…ta và ngươi..thù sâu như biển, không nói đến sự giằng co của Minh Võ Lâm và Hoàng thất, tư oán của ta và ngươi cũng cần giải quyết, ngươi nói ta sẽ khinh địch như vậy mà để ngươi rời đi sao ? » Long Y Hoàng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không bị ảnh hưởng chút nào.

“Ngươi để ta bình an vô sự rời đi, ân oán của ta và ngươi cũng xóa bỏ. » Mộ Dung Xá Nguyệt gằn từng tiếng hết sức rõ ràng, tựa hồ muốn đem cả những câu chữ này khắc sâu trong lòng.

Long y hoàng không nói, tránh ánh mắt Mộ Dung xá nguyệt .

Nàng cúi đầu, suy nghĩ thật lâu, đột nhiên không nói gì đứng lên, đi tới bên bàn trang điểm, lấy từ trong một cái hộp to ra một cái hộp nhỏ , mở ra, bên trong nằng một quả nước tiểu tinh sáng lóng lánh.

“Tiểu Mộ Dung, ngươi lại đây.” Nàng ngoắc ngoắc ngón tay về hướng Mộ Dung xá nguyệt, mặt không chút thay đổi nói.

“Giải dược sao?” Mộ Dung xá nguyệt vội vã đi tới, không thể chờ đợi được hỏi.

“Ăn đi.” Long y hoàng bới bới trong cái hộp, lấy một cái hộp nhỏ mở ra, nhìn Mộ Dung Xá Nguyêt, bên trong hiện ra một tấm lục vàng óng, ở giữa là một lọ nước lóng lánh trong sáng, với màu vàng tỏa ra ở xung quanh.

Mộ Dung xá nguyệt cầm lấy lên, chuẩn bị đưa đến khóe miệng, đột nhiên lại chần chờ : “Long y hoàng, cái này không phải độc dược đấy chứ. »

« Cơ hội sẽ không đến lần thứ hai. » Long Y Hoàng vừa nói sẽ lấy lại ,Mộ Dung Xá Nguyệt nhanh hơn một bước, ăn hết trước.

« Cổ độc sẽ được giải sao… » Hắn mừng rỡ nâng cánh tay của mình, tựa hồ là đã không còn cảm giác đau.

“Sau nửa canh giờ, ngươi tìm một người hiểu cổ độc, bảo hắn mang hết cổ độc ra ngoài là khỏi. » Long Y Hoàng lại mang một cái hộp khác ra, để vào tay Mộ Dung Xá Nguyệt : « Như vậy có thể trừ tận gốc. »

“Cái…này…” Mộ Dung xá nguyệt xem qua cái hộp, sau đó mở ra, Long y hoàng vội vàng ngăn lại : ” Đừng có mở ra, nếu cổ mẫu chạy đến, ta cũng không thể đưa cổ trên người ngươi ra được. »

Mộ Dung Xá Nguyệt lập tức không dám lộn xộn nữa, hắn nắm chặt cái hộp, cũng có chút không yên lòng : « Long Y Hoàng ngươi thật tốt như vậy ? »

“Ngươi đừng nói thế, ta hiện tại thật sự không có tư tình xen vào chuẹn của ngươi nữa, ngươi ở lại bên cạnh ta, bất quả chỉ thêm phiền phức. » nàng vỗ tay, gọi cung nữ, nhỏ giọng phân phó vài câu, sau khi cung nữ lui ra, nàng lại tiếp tục noi : « Nhưng là ta không muốn gặp lại ngươi, tiểu Mộ Dung, hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hữa, sau này, chúng ta không cần gặp lại, tất cả ân oán liền xóa bỏ. »

Cung nữ bắt đầu quay lại, hai tay cầm một bộ nam trang mới tinh, cúi người trước mặt Mộ Dung Xá Nguyệt.

« Ngươi… » Mộ Dung Xá Nguyệt lấy tay nhận bộ y phục, đột nhiên có chút nghi hoặc không giải thích được.

“Nói về thật sự rất châm chọc, bắt ngươi một ngày không được để lại ngươi, tối hôm qua ta đã suy nghĩ rất lâu, ngươi rơi vào trong tay ta, trừ phi ngươi chết, nếu không vĩnh viễn đừng nghĩ chạy trốn, chính là hiện tại ta yên lặng thả ngươi, ngươi thật sự rất may mắn đó, ta đã cố tình trêu trọc ngươi…nhưng là, tiểu Mộ Dung, nếu sau này ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ giết ngươi, bây giờ, ngươi đi đi. » Long Y Hoàng phất tay lui ccung nữ, cố ta xoay người, đưa lưng về phía Mộ Dung Xá Nguyệt.

Y phục cùng cổ mẫu đã ở trong tay, Mộ Dung Xá Nguyệt cũng không động tới : « Long Y Hoàng….sao ngươi không trực tiếp giết ta. »

« Giết ngươi…ta…có thể ham muốn nhất thời cực nhanh, không ai có lợi cả..ngươi chết đi, minh võ lâm sẽ lấy có đó chính diện chống lại hoàng thất, hiện tại nội loạn còn chưa trừ, thật sự là không muốn có thêm sóng gió gì nữa, giết ngươi ? người trong minh võ lâm nhất định hận ta thấu xương, không đuổi giết ta tới chân trời góc bể mới lạ, ta đã hại một minh chủ, lại muốn hủy thêm nữa, ta nghĩ, ta đây còn chưa kịp chuẩn bị. » Long Y Hoàng cười khổ nói : « Tiểu Mộ Dung, nếu như ta nói, ta thật sự rất nhàm chán, ngươi nguyện ý lưu lai với ta sao ? »

“Không cần.” Mộ Dung xá nguyệt lại lần nữa trả lời ,rất kiên quyết.

“Cho nên nói…” Long y hoàng cúi đầu, sờ sờ tiểu phúc, cười nói: “Tiểu Mộ Dung, ngươi đi đi, nhưng là, vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt ta, vĩnh viễn. »

“…” Mộ Dung xá nguyệt đột nhiên có chút phiền toái, hắn trút bỏ bộ y phục phiền toái không vừa mắt trên người, mang bộ trang phục nam nhân vừa nhận được kia mặc lên,từ từ lấy đai lưng, đột nhiên hắn phát hiện quần áo bay giờ thật sự rất quen mắt, mặc dù không phải là quần áo của mình, nhưng là một trang phục trắng thuần sắc, đai lưng trúc diệp..còn có cột tóc cũng màu xanh..hắn thích nhất là trúc diệp.

Không khỏi có chút nghi hoặc, hắn giương mắt nhìn Long y hoàng, chính là không đợi mở miệng, Long y hoàng đã nói: “Tiểu Mộ Dung, ngươi mặc đồ trắng sắc phối trúc diệp thanh nhìn rất đẹp, ta hy vọng chủ ý của mình sẽ không làm ngươi phiền phức. »

« Không ! » Trầm ngâm hồi lâu, hắn thấp giọng trả lời, kéo trâm cài tóc trên đầu, từ từ cột lại tóc bằng cột tóc màu xanh.

Trong lúc nhất thời, lồng ngực của hắn có chút khó khắn.

“Tiểu Mộ Dung, hãy quý trọng những gì ngươi đang có, đừng như ta, đừng như Ly Uyên, nếu không ngươi sẽ hối hận cả đời. » Long Y Hoàng nhìn phong cảnh ngoài cửa mơ màng nói.

« Sẽ không. » Mộ Dung Xá Nguyệt cũng đứng nhìn, hắn chỉ là nhìn bóng lưng Long Y Hoàng.

“Đi thôi, cẩn thận ta đổi ý.” Long y hoàng giang hai tay ra, dường như có chút ảm đạm sáng rỡ rơi trên mặt.

Mộ Dung Xá Nguyệt âm thầm nắm chặt chưởng, phát hiện lại có nội lực, mới vừa rồi miếng thủy tinh nhưu viên thuốc, chắc là dược giải nội lực.

Long y hoàng lại nhiều lần hạ lệnh đuổi khách, cũng không muốn lưu lại, bước nhanh ra cửa phòng, nhún người nhảy, thoải mái thoát ra khỏi các cung điện, đạp lên mái mà đi.

Lúc hắn quay đầu lại, Long Y Hoàng đã quay vào phòng, giờ đã không thấy ai.

Hắn không rõ tại sao vừa rồi lại chần chừ, hiên tai càng cảm thấy khó chịu.

Lắc đầu, rũ bỏ phiền não, Mộ Dung Xá Nguyệt tiếp tục bay lên đỉnh cung điện, cẩn thận né tránh sự tuần tra của quân đội , đi thẳng ra ngoài cung.

Dây cột tóc màu xanh tung bay trong không trung, vẽ ra những đường cong, khiến tim đập thật nhanh.

Là ai từng nói với hắn..hắn không phải trời sinh lãnh huyết..chỉ là chưa bao giờ biết yêu là gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.