Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Quyển 4 - Chương 7: Chụp album ảnh




Editor: Âu Dương Nhược Thần Hoàng hậu thật sự rất coi trọng người gọi là thánh tăng kia, nhìn sự phô trương đó sẽ biết, vốn dĩ trong lòng Long Y Hoàng nhàm chán đột nhiên bừng sáng, không phải là rút thăm để quyết định sao? Vậy thì, nếu tất cả thăm nàng rút ra đều chứng tỏ nàng mang thai nữ nhi, hoàng hậu chẳng phải là bị tức chết sao? Nghĩ đến đây, tâm trạng nàng không khỏi vui lên, đi theo phía sau hoàng hậu, cùng Phượng Trữ Lan đi qua quân đội trùng trùng điệp điệp đang phô trương sức mạnh, đi vào trong phật điện. Hoàng đế không có ở đây, có việc gấp nên đi trước, cho nên toàn quyền đều trong tay Hoàng hậu. Trong phật điện, nghe nói là hoàng hậu sau khi đi vào thì thì hạ lệnh, bên trong hàng năm thờ phụng tượng phật mạ vàng, nhưng không có hòa thượng vào ở, bình thường đều là hoàng hậu một mình tiến vào cầu nguyện cùng làm lễ tạ thần, không có an bài hòa thượng là bởi vì nàng ta không thích ồn ào, phức tạp. Vẻ mặt Hoàng hậu sau khi bước vào điện, một khắc kia trở nên vô cùng thành kính, đầu tiên là chắp tay thi lễ với phật tượng kim sắc thật lớn kia, sau đó lại đi sang một bên, đối với người đưa lưng về phía nàng nói : “Đại sư.” Sau khi giọng của nàng ta vang lên, người kia mặt một thân y phục màu xám chậm rãi xoay người, thoạt nhìn hòa thượng ấy tuổi khoảng ba hay bốn mươi, hắn hoàn lễ với hoàng hậu, lại nhìn Long Y Hoàng, vẻ mặt người đó vẫn luôn không đổi đột nhiên xuất hiện tươi cười từ ái che phủ… Cho dù, thật ra hắn không có cười. Cảm giác như thế, kỳ quái biết bao. Long Y Hoàng chỉ có thể ngây ngốc gật đầu với hắn, hắn đi đến, cúi người nói: “Nói vậy vị này chính là Thái tử phi nương nương, bần tăng tiếp kiến Thái tử phi.” Hắn mang theo lễ tiết khiêm tốn tự nhiên, có một loại ôn hòa uy nghiêm, Long Y Hoàng nhìn ánh mắt hoàng hậu ra hiệu với nàng, nàng nhanh chóng đáp: “Đại sư không cần đa lễ, lúc này, chỉ sợ còn làm phiền đại sư.” “Thế gian đều có trời cao chủ trì, ” hòa thượng nói xong, rồi hướng bên cạnh Phượng Trữ Lan thở dài: “Tiếp kiến Thái tử.” Phượng Trữ Lan hiển nhiên so với Long Y Hoàng càng điềm tĩnh rất nhiều, hắn khoát tay, đáp: “Đại sư miễn lễ.” Hoàng hậu đi tới, thế nhưng vẫn không bỏ cái đánh vẻ kiêu ngạo, nói rằng: “Đại sư, từ khi từ biệt hơn hai mươi năm trước đây cho tới bây giờ, nhân sự biến đổi, Bổn cung cũng đã già không ít, nhưng mà người vẫn không có một chút thay đổi.” “Người làm việc thiện đều có thiện báo.” Hòa thượng nói: “Hoàng hậu nương nương, hơn hai mươi năm trước, ngài vì quyền thế triệu bần tăng bói quẻ, hơn hai mươi năm sau, ngài vẫn là vì quyền thế triệu bần tăng bói quẻ, cho nên tại trong mắt bần tăng, cũng không có thay đổi.” “Đại sư, tình thế ép buộc, Bổn cung chỉ bất đắc dĩ mới làm, bên trong hoàng thất này, chỉ cần một người mềm lòng, lập tức sẽ bị ăn tươi đến thương tích đầy mình.” Hoàng hậu cẩn thận nói. Long Y Hoàng thất kinh, đến tột cùng là hòa thượng như thế nào, cũng dám trực tiếp nói ra điều cấm kỵ của hoàng hậu, mà thậm chí hoàng hậu không dám phản bác hắn một lời nửa chữ? Nàng nhìn Phượng Trữ Lan, rõ ràng Phượng Trữ Lan cũng bị đối thoại trước mắt của hai người này làm cho kinh hoàng, sau khi nhận thấy ánh mắt Long Y Hoàng, chỉ lắc đầu nghi hoặc. Bất quá, tình huống như vậy chỉ có thể nói rõ ràng một chuyện, thì đớ chính là hòa thượng này, đã từng theo lời hoàng hậu mà tiên đoán, đi bói quẻ, mà mỗi một lần lời tiên đoán cùng bói quẻ đều chính xác đến kinh thiên địa quỷ thần khóc (*), cho nên, khôn khéo như thế mới có thể làm hoàng hậu kính cẩn như vậy. (*): đái khái là chính xác đến quỷ khóc thần sầu Long Y Hoàng rùng mình trong lòng, âm thầm đưa tay đặt nhẹ trên bụng, theo mặc niệm bản năng trong lòng nói: nữ nhi… Nhất định phải là nữ nhi! “Không cần lo lắng, loại việc này, đều là dựa vào vận khí.” Phượng Trữ Lan nhìn bộ dáng Long Y Hoàng bất an, tức khắc an ủi. “Ta biết… Chỉ là, cảm giác vẫn rất kỳ quái…” lòng bàn tay Long Y Hoàng toát ra mồ hôi lạnh, tay kia nàng nhẹ nàng xoa bụng, sau đó nắm chặt thành quyền. Không biết Hoàng hậu cùng hòa thượng nói gì đó, Long Y Hoàng không có nghe rõ, sau đó nàng chỉ thấy hòa thượng đi đến trước tượng phật quỳ xuống, trong tay không biết khi nào đã xuất hiện hộp gỗ lim thật lớn, quỳ gối trước tượng phật tựa như đang cầu nguyện cái gì. Từ trong miệng hòa thượng, bắt đầu có tiếng tụng kinh mỹ miều truyền tới, hơn nữa bốn phía yên tĩnh đến bất thường, bao phủ không khí càng quỷ dị thần bí. Long Y Hoàng nhìn tượng phật luôn luôn mỉm cười ở khóe miệng một chút, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm bất an, hai tay cũng tạo thành chữ thập, yên lặng nhắm mắt lại. Cho dù là dựa vào vận khí cũng tốt, nàng không muốn làm cho con mình nhanh như vậy đã bị an bài, còn chưa sinh ra, cũng đã nằm trên danh sách hoàng thất tranh đấu chiếm giữ ngôi vị. Hoàng hậu với cầu nguyện với tượng phật, chỉ có Phượng Trữ Lan luôn luôn đứng trừng mắt cùng tượng phật. “Phật tổ nói, ” hòa thượng chậm rãi đứng lên, trong ngực ôm cái hộp gỗ kia: “Trong cõi xa xăm đều có thiên mệnh.” Long Y Hoàng cũng mở to mắt, đột nhiên thấy buồn cười, mỗi người hầu như đều như vậy không phải sao? Lừa dối như vậy để qua cửa chăng, sau đó lấy ra kết quả quẻ bới vừa xem vừa nhìn nàng là hiểu ngay, lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ gỡ tội cho mình, cuối cùng lại phán một câu phật pháp vô biên. Hoàng hậu cẩn thận một chút, ngay lập tức hòa thượng ôm hộp đến trước mặt Long Y Hoàng: “Đây là bói quẻ đơn giản nhất, thỉnh Thái tử phi nương nương từ trong đó rút ngọc bội ra ba lần, xem thiên mệnh.” Long Y Hoàng chần chờ rất lâu cũng không động tay: “Là quy củ gì?” “Phân biệt giữa ngọc bội long phượng, Thái tử phi hẳn là hiểu được.” Long Y Hoàng gật gật đầu, chầm chập đưa tay vào, ở bên trong quả thực chạm vào gần như có một nửa ngọc bội nhỏ, tay nàng lục lọi ở bên trong, bốc lên, cuối cùng tiện tay nắm lấy một khối, lại lấy ra, mở bàn tay ra… Phỉ thủy có tính chất màu xanh biếc hơi đen đen, chính giữa ngọc bội có khắc rồng… Là ngọc long văn! Vẻ mặt Hoàng hậu vui sướng, hòa thượng bất vi sở động(*), Long Y Hoàng mồ hôi lạnh chảy đầm dìa. (*): không động đậy Bên cạnh có cung nữ bưng đĩa đến, Long Y Hoàng đem ngọc bội kia đặt trong đĩa, lại một lần nữa đưa tay vào, mãi lâu sau mới bốc lên. Phượng Trữ Lan cúi đầu, chuyên tâm nhìn nhất cử nhất động của nàng, tiếp lấy, lại thấy nàng rút ra một khối ngọc long văn từ bên trong. Giữa mày của hắn dần dần nhăn lại . Hoàng hậu càng thêm cao hứng, thời điểm lần thứ ba Long Y Hoàng đưa tay vào, tâm đã như tro tàn, tuy rằng bị lạnh lẽo chiếm lấy, nhưng nàng vẫn vẫn luôn không ngừng nói với mình… Đây bất quá là một thủ thuật che mắt, trong bụng mình đến tột cùng là nam hay là nữ, không đến lúc sinh, ai biết được? Lần thứ ba, vẫn là ngọc long văn. Hoàng hậu vui vẻ ra mặt, hòa thượng bình tĩnh nói: “Xem ra, thiên mệnh đã có quyết định, chúc mừng Thái tử phi nương nương, lần này mang thai tất nhiên là hoàng trưởng tôn.” Long Y Hoàng không tin ma quỷ, nàng đoạt lại chiếc hộp, đem toàn bộ ngọc bội bên trong toàn bộ trút trên bàn, vừa thấy, đích thật là miếng ngọc bội, long văn phượng văn đều có một nửa, vậy tại sao, mình cố tình chọn trúng lại là long văn? Quái lạ! “Năm đó Bổn cung cũng chọn ngọc bội như vậy, khi đó đang mang thai Thái tử, bốc hai lần đều là Long Nhất phượng, đại sư lúc ấy có nói, có lẽ là một nữ nhi, hiện giờ ngươi lien tiếp rút ra ba miếng ngọc long văn, sau này ngươi phải chiếu cố mình cho tốt nha, Bổn cung đem tin tức tốt này báo cho Hoàng Thượng.” Long Y Hoàng đem toàn bộ ngọc bội nhét lại trong hộp, mình liên tục rút vài lần, toàn bộ đều quái lạ! Thời điểm biết mình rút ra liên tiếp hơn mười miếng ngọc long văn, sắc mặt đã trắng bệch, cho dù là trò đùa, cũng không cần quá trớn như vậy chứ! Phượng Trữ Lan nhìn ánh mắt của nàng càng không bình thường, lập tức đi đến trước bàn, dùng ngón tay đẩy ra những đống ngọc bội kia,, gạt ra từng cái, thế nhưng không hề ngoại lệ đều là hình dáng long văn. “Phượng Trữ Lan… Gặp ma sao!” Long Y Hoàng bắt được tay Phượng Trữ Lan, tuy luôn luôn an ủi mình bất quá chỉ là trùng hợp, nhưng vẫn cảm thấy rất sợ hãi. Phượng Trữ Lan chậm rãi nắm chặt tay nàng đang toát mồ hôi lạnh: “Không cần tin những thứ này, chưa sinh ra, ai biết là nam hay là nữ?” “Đế vương gia rất khổ… Ta không hy vọng có một ngày ta cùng nó, biến thành bộ dáng của ngươi và mẫu hậu bây giờ.” Long Y Hoàng vẻ mặt hoảng hốt, đi đến quỳ gối lần nữa trước phật tượng bên cạnh hòa thượng, ổn định lại cảm xúc: “Đại sư, xin quấy rầy người một chút?” “Thái tử phi có lệnh, bần tăng không dám từ chối.” Hòa thượng vừa nói xong, từ trên bồ đoàn (**)đứng lên, dùng tay xin mời, Long Y Hoàng gật đầu một cái, lập tức cùng hắn đi ra hướng hậu viện. (**): cái gối mà hòa thượng quỳ trên đó “Phượng Trữ Lan… Lát nữa ta sẽ quay lại.” Nàng nói: “Ngươi không cần lại đây, ta muốn một mình hỏi thánh tăng một số việc.” Phượng Trữ Lan gật đầu. Long Y Hoàng rời đi. Long Y Hoàng rời đi theo hòa thượng, mới đi không bao lâu, nàng nhịn không được lập tức hỏi: “Đại sư, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?” “Thiên mệnh.” Hòa thượng ngừng lại, vẫn là bộ dáng an tĩnh lạnh lùng. “Ta cũng không tin thiên mệnh cái gì, có phải hay không người đã động tay chân!” Long Y Hoàng kích động. “Thái tử phi nương nương khôn khéo như vậy, như thế nào lại nhìn không ra có động tay chân hay không? Thiên mệnh thị phi, kết quả chỉ là được xác nhận lại thôi.” Hòa thượng đáp. “Ha ha… Vạn nhất là nữ nhi?” Long Y Hoàng cười lạnh. “Bần tăng bói quẻ, bất luận là điều gì chưa bao giờ có thất thủ một lần.” Hòa thượng nói. Long Y Hoàng thật muốn cho hắn một bàn tay: “Vì sao hoàng hậu tin vào lời gièm pha của người như vậy, năm đó người ngoài việc bói toán cho nàng còn nói điều gì nữa?” “Năm đó, chính là bần tăng khẳng định với nàng nếu như sinh nhi tử, nhất định sẽ một bước lên trời, nhưng, tất nhiên có điều phải trả giá.” Hòa thượng thẳng thắn nói. “A? Trả giá cái gì?” Long Y Hoàng hỏi. Hòa thượng này đúng là cái gì cũng không kiêng dè, trực tiếp nói: “Ngoại trừ quyền lực tất cả những thứ khác đều mất đi tất cả.” Long Y Hoàng toàn thân run lên, nghĩ nghĩ, lập tức hỏi: “Như vậy, ngài cũng đoán số mệnh cho ta ra sao?” ” Vận mệnh của thái tử phi, trong ánh mắt đầu tiên bần tăng cũng đã nhìn thấu.” Hòa thượng đáp. Long Y Hoàng đầu đầy mồ hôi lạnh, sẽ không là nàng đoản mệnh, khiến người tùy tiện liếc mắt một cái liền nhìn ra, thuận tiện ám chỉ nàng sống không lâu nữa? “Vận mệnh đó …?” Long Y Hoàng hỏi. “Không cách nào nói rõ.” Long Y Hoàng đổ mồ hôi, nàng khinh thường nói: “Người ngay cả hoàng hậu cũng dám thẳng thắn, tại sao làm bộ khổ giả mù sa mưa kiêng kị ta?” “Nếu bần tăng nhìn thấu, chắc chắn nói cho Thái tử phi, nhưng con đường tương lai của Thái tử phi không giống người khác một mảnh rõ ràng, mà là tầng tầng sương mù, cho nên bần tăng nhìn không thấu, xem ra, sau này mọi việc của Thái tử phi có nhiều kiếp số lắm, nhiều biến cố lắm, mấy ngày liền cũng không làm gì được.” Hòa thượng lắc đầu nói. “Thật không, nguyên lai thánh tăng, cũng không hơn gì cái này…” Long Y Hoàng cười nhạo nói. “Nhưng bần tăng vẫn có một câu khuyên bảo, đó cũng là duy nhất cho đến nay bần tăng có thể nhìn trên người thấy tương lai Thái tử phi nương nương.” Hòa thượng đối với châm chọc của nàng mặt không đổi sắc, tựa hồ giống như không nghe thấy. “Nói đi.” Long Y Hoàng bắt đầu có chút miễn cưỡng. “Thỉnh Thái tử phi nương nương sau này làm bất cứ chuyện gì đều phải nghĩ kỹ rồi sau đó mới thực hiện, không cần chờ đến ly biệt trước mắt mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đến lúc đó, tất cả kiếp số, lại là không biết.” Hòa thượng nói. “A, như vậy đa tạ ngài đã nhắc nhở, hiện giờ không còn chuyện gì, ta cũng muốn trở về phòng nghỉ ngơi, đại sư, ngài thỉnh tự nhiên.” Long Y Hoàng đáp. Hòa thượng hướng nàng hành lễ, nói rằng: “Thái tử phi nương nương cát nhân đều có thiên tướng, sâu xa bên trong, đều có vận may làm bạn.” Vận may? Nàng đều quên nhân sinh còn có từ này. “Đa tạ đại sư tặng lời khen.” Long Y Hoàng nói rằng. Hòa thượng hoàn lễ với nàng, sau đó quay đầu hướng về đại điện, Long Y Hoàng giật mình đứng tại chỗ hồi lâu, cũng đi ra ngoài, nhưng trở lại chính sảnh, chỉ thấy một mình Phượng Trữ Lan . “Thánh tăng đâu? Tại sao chỉ có một mình ngươi?” Long Y Hoàng đi đến trước mặt hắn hỏi: “Mới vừa rồi ta rõ ràng thấy hắn đi ra.” “Cái gì? Hắn có đi ra sao?” Phượng Trữ Lan kỳ quái nhìn Long Y Hoàng: “Ta còn thấy kỳ lạ, tại sao chỉ có một mình ngươi quay lại.” Long Y Hoàng sửng sốt, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng. Phượng Trữ Lan mơ hồ cũng cảm giác sự tình không đơn giản, hắn nói: “Mẫu hậu đã đi đến chỗ phụ hoàng, nếu thánh tăng cũng không ở đây, chúng ta cũng trở về đi.” “Ừ.” Long Y Hoàng gật đầu, sau đó cùng Phượng Trữ Lan chậm rãi đi ra ngoài. Ra phật điện, bên ngoài ánh nắng chói chang rất nhiều, cuối cùng Long Y Hoàng quay đầu nhìn phật tượng kim sắc kia liếc mắt một cái, đột nhiên cảm giác phật tượng hơi hơi gợi lên khóe miệng, gian trá như hồ ly. “U ám a… Ngay cả thần tiên đều không thể tránh được sao?” Long Y Hoàng thương xót. Hai người sóng vai đi được nửa đường, phong cảnh từ từ thay đổi, có chút thê lương không sức sống. Long Y Hoàng sờ sờ bụng mình, “Phượng Trữ Lan, ta cảm thấy thật sự mọi chuyện càng ngày càng không bình thường, nếu lời người kia nói đều là sự thật, mẫu hậu sẽ lấy đứa nhỏ làm gì? Quang minh chính đại lợi dụng nó viện cớ mà uy hiếp ta sao?” “Ngươi mang thai mới năm tháng, đều nói mang thai mười tháng, nghĩ sớm như vậy làm gì? Đừng để ảnh hưởng tới tâm trạng, không phải nói được rồi sẽ không quan tâm đến chuyện này sao?” Phượng Trữ Lan dời đi lực chú ý của nàng rất nhanh: “Mấy ngày nay càng ngày càng lạnh, phải nhớ mặt y phục nhiều một chút, không cần để bị bệnh.” “Phượng Trữ Lan, ta biết ngươi muốn ta quên chuyện này, nhưng làm thế nào ta cũng không có cách nào chuyển sự chú ý sang việc khác, ngươi càng lảng tránh vấn đề này, ta lại càng lo lắng.” Long Y Hoàng bất an. Phượng Trữ Lan im lặng nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của nàng, chỉ chỉ rừng hoa mai dày đặc ở phía trước, còn chưa đến mùa, cho nên trên cành trụi lủi: “Sau khi tuyết rơi, hoa mai này sẽ nở, như thế chắc chắn rất đẹp, đến lúc đó, ta cùng ngươi mỗi ngày đến đây xem được không?” Nhắc đến hoa mai, thật đúng là làm Long Y Hoàng nhớ tới một vài chuyện khác. Tuy lòng vẫn tràn đầy phiền muộn, nàng theo bản năng tiếp lời: “Hoa mai sao… Nói về hoàng cung huyền quốc, còn có trong hoa viên sau Dực Vương phủ nhà ta, đều có đủ loại hoa mai, mẫu thân thích nhất hoa mai, mỗi khi đến thời tiết hoa mai nở nàng đều cùng phụ thân ở trong đình mà thưởng thức, bằng không thì chính là cùng Cảnh Lân thúc thúc hai người chuẩn bị gia yến, lúc đó , thật sự rất cực kỳ náo nhiệt…” “Mẫu thân nàng thích hoa mai, vậy còn nàng?” Phượng Trữ Lan cười. “ “Tàm tạm, có lẽ bị mẫu thân ảnh hưởng, ta đối với hoa đó cảm giác không tồi, trước kia đều cùng mẫu thân thưởng thức, hiện tại lại nhìn vật nhớ ngừoi, ai, vĩnh viễn đều không quay lại được.” Long Y Hoàng thở dài than vãn. “Đợi sau khi đứa nhỏ được sinh ra đầy tháng, ta và nàng, cả hai chúng ta sẽ đi một chuyến về Huyền quốc được không?” Phượng Trữ Lan nhìn nàng, dịu dàng hóa thành xuân thủy ở trong đôi mắt dập dờn, chứa ý cười xuyên thấu vào nội tâm nàng: “Đi nhìn quốc gia nàng sinh sống, vùng đất nàng lớn lên, còn có người thân và bằng hữu của nàng, lúc đó sẽ đến trước mộ phụ mẫu của nàng bái lạy, xem như ta đây làm con rể không có thất lễ chứ?.” Long Y Hoàng cúi đầu cười thầm: “Mẫu thân lúc còn sống, nguyện vọng lớn nhất của người chính là ta tìm một người mình thích và gả cho người đó, nhưng, ta thích người, người lại không thích ta, Phượng Trữ Lan, đưa ngươi đến, một người thật giả lẫn lộn như thế, ít nhất đừng để mẫu thân dưới cửu tuyền cũng lo lắng cho con gái mình chứ.” Phượng Trữ Lan nhíu mày: “Ta thật sự rất kém cỏi sao? Không để lại cho nàng một ấn tượng tốt, chỉ là thật giả lẫn lộn?” “Ừ, ngươi không kém, nhưng là…” Nàng vẫn cúi đầu, nhìn trên eo Phượng Trữ Lan mãi mãi đeo phượng loan ngọc — mặt trên phỉ thúy mơ mơ hồ hồ có một chút đỏ sậm, là máu rửa không sạch: “Nhưng, ngươi dám nói, ngươi bây giờ có thể quên được Khuynh Nhan sao?” Phượng Trữ Lan sửng sờ, lập tức cũng nhìn ngọc bội của mình, thản nhiên nói: “Không thể, ta Phượng Trữ Lan không phải loại người bạc tình, nếu không phải hắn chết, ta có thể di tình biệt luyến ngay lập tức sao.” di tình biệt luyến : thay lòng đổi dạ (mình nghĩ nếu để thay lòng đổi dạ thì câu sẽ giảm nhẹ sự chung tình của Lan huynh) Long Y Hoàng vô cùng chăm chú nhìn hắn: “Ta cũng không phải, cho nên, chúng ta duy trì hướng như vậy là tốt rồi, có lẽ có một ngày thật sự sẽ nảy sinh tình cảm, nhưng hiện tại, vẫn thản nhiên không cần làm chuyện trái lương tâm chính mình, như vậy đối với ai đều tốt.” Phượng Trữ Lan cười, hai người tiếp tục đi tới, cung nữ phía cũng một hàng đi theo. Long Y Hoàng nghĩ nghĩ, hỏi: “Đặt tên cho hài tử đi, nữ nhi, ta muốn tên của nữ nhi.” Mặt Phượng Trữ Lan lộ vẻ khó xử, nói quanh co nửa ngày: “Ta sẽ không đặt tên tự.” Hắn đối với việc đặt tên không thế nào cảm thấy hứng thú, lại nói tiếp, cũng chỉ có lúc trước khi đặt tên tự cho Khuynh Nhan mới bỏ ra một chút bản lĩnh. “Đặt một cái đi, chưa thấy qua phụ thân nào như ngươi vậy, ngay cả tên đứa nhỏ của mình cũng không đặt.” Long Y Hoàng cũng cười trộm, không khỏi đả kích lòng tự trọng của hắn. Phượng Trữ Lan tiếp tục ảo não suy nghĩ, một hồi lâu, lại một lúc lâu, đột nhiên trước mắt một rừng hoa mai hiện ra cứu vãn tư tưởng của hắn, hắn chỉ về rừng hoa mai kia, trước tiên ngẩn ngơ phun ra ba chữ mình nghĩ đến: “Phượng Hoa Mai.” Long Y Hoàng ngã xuống đất. “Phượng Trữ Lan, ngươi một người cao nhã như vậy nhưng lại đặt một cái tên đầy tầm thường như thế, thật sự là… Thật sự là…” ngón tay Long Y Hoàng đều run rẩy, khóe miệng cười đáp đến mức co giật, thiếu chút nữa sẽ không để ý hình tượng lăn trên mặt đất cười ha hả. Phượng Trữ Lan nhìn bộ dáng nàng vui vẻ, khóe miệng của mình cũng từ từ mà tách ra, xuất hiện nụ cười tuyệt mỹ, bên trong đôi mắt sâu sắc ấy hiện lên một đường ánh sáng, hắn nói: “Cho nên ta nói ta sẽ không đặt tên, huống chi là tên nữ nhi? Hay là người tự mình nghĩ một cái tên đi.” ” Tên Khuynh Nhan này cũng rất tốt, không cần lãng phí, đã kêu Phượng Khuynh Nhan, ” Long Y Hoàng bỏ qua vẻ buồn phiền vừa rồi, khoan khoái nói: “Hơn nữa, cho dù là đặt tên này, cũng không có ý nghĩa gì, ngươi không cần đối với con gái của mình sinh ra bất luân chi luyến(*), như vậy sẽ bị thế nhân phỉ nhổ, Phượng Trữ Lan, ngươi vốn không nên thích người đó…” (*): tình yêu không phù hợp với đạo lý. Tóm lại là cấm kỵ chi luyến đó. Phượng Trữ Lan luôn luôn cười, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua phượng loan ngọc: “Được, gọi phượng Khuynh Nhan, Khuynh Nhan, khuynh thiên chi nhan, là một tên rất hay, tương lai nó nhất định sẽ rất đẹp, cùng mẫu thân của mình xinh đẹp giống nhau.” Long Y Hoàng được khen đắc ý không thôi, cái mũi bay nhanh đến thiên bầu trời, tựa hồ, chuyền buồn phiền vừa rồi cũng không nhớ tới. Thật lâu thật lâu về sau, đợi cho nàng nhớ lại mọi việc của thời điểm này, mới phát hiện mình thật sự là ngu đến hết thuốc chữa, dĩ nhiên bị hắn dắt mũi, lại dễ dàng trúng bẫy, vậy mà cũng không suy nghĩ thêm về hoàng hậu cùng chuyền của hài tử… Thật sự, bản thân mình… Rất ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.