Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Quyển 2 - Chương 2: Món ăn vô địch!




Long y hoàng nói đi là đi, một hơi đã đi xuống núi, ở chân núi thật lâu,mới thấy Phượng Trữ Lan chậm rì rì tiêu sái xuống. Hắn đi tới con ngựa trước mặt, lấy tay túm dây cương,sải bước đi,lầm bầm nói : “Chính là vì báo thù cho ngươi,cũng vì duy trì uy nghiêm hoàng thấtt , phụ hoàng đã đem diệt trừ minh võ lâm kia, chính là bộ phận chính – minh chủ võ lâm kia đã chuyển đi khiến ta không thể gặp, tên minh chủ võ lâm kia ở trong bóng tối chỉ huy,ta sẽ đem hắn ra hoặc là trực tiếp lặn xuống bên canh hắn.” “Tánh mạng của hắn lưu cho ta, hắn không ngừng là kẻ thù của ngươi ,cũng là của ta… Chỉ sợ không có người nói cho ngươi biết, ta mãi là người mang thù….” Long Y Hoàng cũng thúc ngựa nói. “Trách nhiệm hiện tại của ngươi là chăm sóc bản thân mình thật tốt để sinh hài tử.” Phượng Ly Uyên giục ngựa, để nó đi thật chậm,Long Y Hoàng đi bên canh hắn “Ngươi đã quan tâm đến đứa bé này.”Nàng nói “Vậy vậy ngươi ít nhất hãy chờ hắn xuất hiện lại đi, cục diện thiên tân vạn khổ này.. hắn nhất định sẽ không dễ dàng xuất hiện, ta không tin trong thời gian một năm, hắn sẽ biến mất không thấy tăm hơi…Ta không hy vọng hài tử mai sau sẽ không có phụ thân, nó cần một gia đình đầy đủ.” “Ngươi đừng quên nguyên nhân ta để ngươi sinh hài tử.” Phượng Trữ Lan đột nhiên để ngựa chạy nhanh hơn, thanh âm cắt gió,cảnh sắc xung quanh nhanh chóng lui về phía sau… nhưng Long Y Hoàng vẫn có thể duy trì khoảng cách với hắn, vô luận tốc độ hắn thế nào, nàng cũng tùy theo mà điều chỉnh, Phượng Trữ Lan nói: “ Ta để cho ngươi sinh con là muốn để ngươi và Phượng Ly Uyên vĩnh viễn có ngăn cách, khiến hắn trở thành cái gai độc trong lòng các ngươi…Cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta.” Long y hoàng trầm mặc một lát, thanh âm tuy nhỏ nhưng Phượng Trữ Lan nghe thấy rất rõ, nàng nói: “Vậy ngươi biết, tại sao ta cũng không thích ngươi nhưng lại nguyện ý giữ lại hài tử của ngươi? Ngươi phải biết rằng…nếu như ta sảy thai, tuyệt đối so với ngươi bắt buộc còn dễ hơn nhiều.” Phượng Trữ Lan không đáp, mắt tràn ngập mây đen. Long Y Hoàng vừa cười vừa nói: “ Vì tình mẫu tử…. Nếu hài tử được sinh ra trong thân thể của ta, ta không có tư cách đoạt lấy cơ hội sinh tồn của nó, nó không chỉ là hài tử của ngươi mà cũng là của ta.” Phượng Trữ Lan cũng không trả lời, thậm chí không dám nhìn thẳng Long Y Hoàng , Long Y Hoàng cắn cắn môi, tiếp tục nói: “Phượng Trữ Lan…những chuyện khác ta không nói đến, ta tin rằng ngươi cũng có cùng cảm nhận với ta…ngươi một mực để Nhan phi trở thành Khuynh Nhan,cho nên lúc Nhan phi có thai, ngươi mới có thể quý trọng thương yêu nàng như vậy..mặc dù lúc đó ngươi đã lấy đi hài tử duy nhất của ta.” Ánh mắt Phượng Trữ Lan đã có điểm phiến hồng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh như băng, mới vừa rồi lúc từ trong hầm băng đi ra, hơi lạnh vẫn còn vờn quanh người hắn, hắn lại lần nữa tăng tốc, vung roi quất ngựa, ngựa bị đau lập tức tăng tốc. Khoảng cách giữa hắn và Long y hoàng ngày càng xa , nàng vội vàng nói: “Phượng Trữ Lan, ta không hy vọng xa vời gì, chỉ là muốn để hài tử sinh ra an toàn…coi như ngươi lợi dụng nó trả thù ta và Phượng Ly Uyên cũng được, nhưng ta hy vọng ngươi có thể lấy thái độ của một phụ thân chân chính yêu thương nó, đối với nó tốt một chút…đó cũng là yêu cầu duy nhất của ta…” Phượng trữ lan không nói gì,vẫn để ngựa chạy như bay, Long Y Hoàng vẫn một mực đuổi theo, dần dần mới giảm tốc độ kinh hoàng xuống …nàng không muốn làm hài tử tổn thương , đây cũng là lý do duy nhất. Long Y Hoàng trở lại hoàng cung sau Phượng Trữ Lan rất lâu,tự nhiên cảm thấy mệt không chịu nổi, lay lắt trở lại tẩm cung tìm giường nghỉ ngơi, toàn thân cơ hồ đều là mệt mỏi. Ngày trước cho dù bản thân có như thế nào di nữa cũng không mệt đến thế này..ai có hài tử thật phiền phức. Một thời gian sau, Long Y Hoàng bởi vì hoàng hậy nên thời gian ở hoàng cung cũng tương đối an toàn và thoải mái, lý do thật sự ở lại hoàng cung liên quan tới Phượng Trữ Lan, lúc nàng đi hắn cũng không giữ lại. Kỳ thật ở hoàng cung cũng không có gì không tốt, so với phủ thái tử thì lớn hơn rất nhiều , hơn nữa trong nhiều khía cạnh đều tốt hơn, nhưng Long Y Hoàng vẫn cảm thấy không thoải mái..vì chờ phủ Duệ vương hoàn thiện mà Phượng Ly Uyên cũng ở trong hoàng cung, hoàng cung nói nhỏ cũng không nhỏ nhưng đối với nàng và Phượng Ly Uyên thì thật cũng quá nhỏ…nhỏ đến mức đi đâu cũng gặp, sau đó Long Y Hoàng quyết định nhốt mình trong phòng trong một thời gian dài. Nghe nói, có rất nhiều quan viên vì nịnh bợ lấy lòng Phượng ly uyên, đã mang đến không ít ngọc ngà châu báu, cũng đem đến không ít nữ nhân, nghe nói Phượng Ly Uyên từ chối tất cả số châu báu đó, chỉ giữ lại mỗi nữ nhân bên cạnh,mỗi ngày thay đổi một người, tựa hồ tinh lực tràn đầy khác hắn với dân thường, Long Y Hoàng mỗi lần gặp hắn, mỗi lần lại là những nữ nhân khác nhau, nhưng đều giống ở điểm hắn không bao giờ nhìn nàng,dù đi qua trước mặt nàng, hắn thà rằng xoay người hôn nữ nhân bên cạnh. Vì vậy, phía sau hoàng cung những con người nhàm chán bắt đầu đem hắn cùng Phượng Trữ Lan so sánh, nói là phong lưu không kiềm chế được, một người thì vô cùng si tình mê luyến, hai người hoàn toàn trái ngược, tất nhiên là người thích Phương Trữ Lan nhiều hơn. Nhưng nghĩ lại, sự ích kỉ trong lòng mỗi nữ nhân đó chỉ hi vọng nam nhân yêu các nàng một chút bất quá , chuyên này thật sự là khó có khả năng, nhưng cũng vì thế, sự si tình giả tạo của Phượng trữ Lan càng khiến nữ nhân dễ dàng mê muội. Phượng Ly Uyên không nạp sườn phi nữa, người ngoài còn đồn đãi hắn đang đợi vị tân nương mới của mình, hiện tại tìm nữ nhân thực chất chỉ là trò tiêu khiển, trong lòng hắn ngay từ ban đầu đã sớm có người yêu , hoặc là vị tân nương chưa gặp mặt kia, nhất định tương lai sẽ là chính phi của hắn. Thời gian ở hoàng cung này thât sự rất nặng nề, thât lâu sau, Long Y Hoàng lại càng kinh ngạc bản thân khi có thể tỉnh táo một thời gian dài như vậy, trước kia bản thân thật sự không dám nghĩ đến chuyện gì. Phượng trữ lan cũng giống nhau ban đầu nhàn nhã vui chơi tùy ý, nhưng thuộc hạ của hắn thì liên tục ra vào cung , thường cùng một mình cùng hắn trò chuyện trong thư phòng,Long Y Hoàng biết được nhất định là hắn đang tìm tin tức minh võ lâm. Nửa tháng sau khi trở về từ hầm băng, phản ứng có thai của Long Y Hoàng ngày càng kịch liệt mà rõ ràng, thường cảm thấy mệt mỏi hơn người thường, khí hậu cuối thu khiến nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lúc buồn ngủ lúc lại buồn nôn, không thì lên giường rồi nhưng không ngủ được. Ngọc Long Tuyết Lan cũng chỉ có thể trấn áp nhất thời, mãi đến khi nàng nhìn vào trong hộp chỉ còn lại một đóa , không thể uống được nữa, nàng lại phân phó thái y mỗi ngày mang đến môt thang thuốc an thai, sau khi uống xong như người không có việc gì, ở trong phòng ăn ô mai, lúc nào buồn nôn liền ăn ngay..tóm lại chỗ Ngọc Long Tuyết Lan còn lại thực sự rất quý giá, dù bản thân có thế nào nàng cũng không dám dùng tới, hoặc là nói…uống xong Ngọc Long Tuyết Lan so với ít thuốc đông y khổ sở kia thực sự khổ hơn rất nhiều,là khổ ở trong lòng. Một thời gian sau mọi mọi việc thực sự rất yên bình,Long Y Hoàng bình tĩnh làm mọi việc, dần dần mới hiểu ra, nhiệm vụ lúc này của nàng là bảo vệ thân mình và hài tử, chờ đợi thời gian sinh nó ra, bất quá, bây giờ hoàng cung thật sự là bình tĩnh quá mức, nàng cũng không phải lo nghĩ gì nhiều. Phượng trữ laị trái ngược hoàn toàn với nàng, ngày nào cũng phiền toái, có thể là vì không có tin tức gì của minh võ lâm, khiến hắn ngày càng phẫn nộ cùng bất an. Mỗi lần thấy hắn ở trong phòng mình vô cớ tức giận,Long Y Hoàng chỉ là lắc đầu rời đi…nàng hiểu, lâu như vậy không có tin tức gì cuả minh võ lâm, chắc chắn là đang ở một chỗ chờ cơ hội…dợi nàng phản bội Phượng trữ Lan, sau đó nhân cơ hôi mà chia rẽ, bây giờ nàng cùng Phượng trữ Lan coi như không có chuyện gì, bọn họ cũng không có khả năng động thủ. Kỳ thật, nếu Phượng trữ lan và nàng cãi nhau kịch liệt, nhất đinh sẽ có không ít người nhịn không đươc mà ra mặt…nhưng bây giờ, tình huống minh võ lâm nghĩ đến là nàng mang thai, Phượng Trữ Lan nhất định không muốn động đến nàng, kế hoạch của bọn họ thiếu chút nữa thất bại trong phút chốc, càng không nghĩ đến Phượng Trữ Lan nhanh như vậy đã bình tĩnh lại, bọn họ không ngờ rằng gậy ông đập lưng ông, trăm phương ngàn kế tự bức mình. Thế sự trêu người,lúc bọn họ lo lắng mọi chuyện, cũng không nghĩ đến những việc ngoài ý muốn. Phượng Trữ Lan một mực là một người tiêu cực, cho nên sau khi Khuynh Nhan mất hắn rất nhanh tỉnh táo lại, nhưng lúc Khuynh Nhan còn sống hắn một mực sống trong mông lung, thà rằng một lần vĩnh viễn không mơ mộng nữa. Mà hiện tại, người hắn thương yêu nhất chính là Nhan phi bởi vì nàng gần như giống hệt Khuynh Nhan. Mang thai hơn hai tháng, phản ứng cũng đã đỡ hơn rất nhiều, chắc không lâu nữa sẽ biến mất hoàn toàn,Long Y Hoàng nhìn Phượng Trữ Lan đang tựa vào vách đá, trong lòng cũng rối rắm, nàng nghĩ cách giúp hắn…cho dù bằng phương pháp cực đoan nhất. Phượng trữ lan còn làm như vậy chỉ sợ sẽ bị người của minh võ lâm bức điên mất..cần phải làm gì kích thích hắn thanh tỉnh phấn chấn lại. Long Y Hoàng cầm bạch lược Nguyệt nha, chải lại tóc mình thật thẳng, cúi đầu nhìn bũng, cũng không có động tĩnh gì nhiều, mới hai tháng thôi, cần gì nóng lòng như vậy? Nàng đột nhiên nghĩ đến người đã ở lãnh cung hơn một tháng- Nhan phi, mặc dù che dấu, nhưng nàng sao lại không biết, Phượng Trữ Lan đêm nào cũng tới lãnh cung…chính hắn khi nhìn thấy dung mạo đó cũng không thể tự kiềm chế. Nhưng có chút không đúng..Phượng Trữ Lan đã từng nói, chính hắn có thể phân biệt được sự khác nhau giữ Khuynh Nhan và Nhan phi, nhưng lần cuối cùng hắn tới lãnh cung thì càng ngày càng thường xuyên, có khi ở đó cả ngày không rời, bên trong có những thanh âm kỳ quái của người khác, chuyện này bất quá cũng rất kỳ quái. Long Y Hoàng quay gương cười…Nhan phi, Phượng trữ Lan bây giờ đang bị kích thích, chỉ động đưa mình vào bẫy. Phượng Trữ Lan quả thật là ngày càng sa sút, mấy ngày nay tin tức thuộc hạ đưa đến hắn cũng mặc kệ, chỉ nhốt mình trong thư phòng, lại nhìn thấy phượng loan ngọc của Khuynh Nhan, lúc này mới bắt đầu phiền toái, thận chí còn phát hỏa nhiều hơn trước. Cung nữ từ ngoài cửa đi tới cạnh Long Y Hoàng cung kính nói: “Khởi bẩm thái tử phi nương nướng, thái tử đã rời cung.” “Hắn đã đi đâu?” Long Y Hoàng tiếp tục chải đầu. “Việc này …nô tì nghe nói, trong phủ thái tử xảy ra chuyện” cung nữ đáp. “Sao… Vậy cũng tốt, ” nàng để quả hồng xuống, ngón tay đột nhiên dừng lại giữa không trung,Long Y Hoàng đột nhiên động môi, cuối cùng cũng không nói gì, chuyển ánh mắt về phía hộp gỗ trên bàn trang điểm dừng lại một chút, lại thu hồi lại, đứng lên: “Các ngươi theo ta tới lãnh cung một chuyến.” “Vâng thưa thái tử phi.” Ngõ ngách hoàng cung hẻo lánh, càh lá khắp nơi, trên nhánh cây trụi lủi chỉ còn vài cái la khô vàng phiêu lãng theo gió, đã là hoàng hôn, tự hồ còn nghe được thanh âm khiếu hảm cùng phác sí tới, khiến người khác phát lạnh… Đây là lãnh cung, không biết đã có bao nhiêu oan hồn du đãng bốn phía, ô ô thấp minh. Long y hoàng giẫm lên lá khô trước mặt, phát ra tiếng vỡ vụn, một tầng lá cây đã lâu không có người quét dọn thật giống như nơi không có người ở. Long Y Hoàng hướng tới tiểu viện xa xa kia, thị vệ vội vàng hành lễ với nàng…nàng phất tay tỏ vẻ không cần. “Đây là nơi Nhan phi ở sao?” Long Y Hoàng khẽ cười nói, tại đình viện hoang vu này chỉ có mấy phòng ốc cũ kỹ, trước phòng chỉ có cổ tỉnh, bên cạnh là biết bao hoa dại, xuyên qua cửa sổ là ánh nến chập chờn. Nhan phi không nghĩ tới ba… Ban đầu tại đông cung, nàng đối với mình khoe khoang diễu võ dương uy , đắc ý bao nhiêu, nhưng hiện tại , chỉ vì một câu nói lập tức bị nhốt vào lãnh cung. Long Y Hoàng đi vào sân, nghe thấy một mùi thơm thối nát, lâu rồi không gặp, nghe được tâm sinh yếm ác của nàng không khỏi bước đi nhanh hơn, đẩy cửa gỗ sơn loang lổ kia ra, người đang ngồi trước bàn kia không khỏi cả kình. “Không ngờ thái tử phi nương nương lại tới nơi này.” Ánh mắt sáng lạnh của Nhan phi hiện lên, nhưng không quỳ xuống hành lễ. “Thiếp thân tham kiến thái tử phi.” Khẩu khí là không phục cùng ngạo mạn, xem ra mấy ngày qua Phượng Trữ Lan đã không rời khỏi nơi này, lại càng khiến nàng ta kiêu ngạo hơn. Long y hoàng không để ý tới nàng, một mình đi tới cái bàn , trên bàn, rõ ràng vẫn còn đặt một lô đồng, khói bốc lên từ bên trong mùi thơm nhất định bay lên từ đó. Mùi thơm này đối với Long Y Hoàng mà nói, quá mức quen thuộc. Nàng đột nhiên cau mày, phất tay, đàu ngón tay xẹt qua mặt bàn, lô đồng rơi xuống, bùm bùm, hương liệu bên trong tản mát đi ra. “Nguyên lai ngươi đã dùng thứ gì để câu dẫn Phượng Trữ Lan,hắn cần gì phải chạy chốn tới nơi này cũng ngươi, thiếu chút nữa đã tự làm hại mình.” Long Y Hoàng cười nói, lúc này mới thấy mặt Nhan phi trăng bệch: “ Tử mạch quy trần, nếu chỉ đốt, thì mùi hương cũng như hương liệu bình thường, nhưng nếu uống cùng với thanh đan bách lộ, hai thứ trên lại vô cùng hiệu quả, giống như mê huyễn hương,tình dục cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là ảo giác xuất phát phát từ đáy lòng, bộ dáng người trước mặt biến thành người mình yêu thương nhất… Nhan phi, thủ đoạn của ngươi cũng thật cao minh, không ngờ lại có thể lợi dụng sự ngu ngốc của Oanh nhi dùng Vân Long Ngạo thiên hại ta bây giờ ta đã biết thì ra Phượng Trữ Lan mới là quan trọng.” “Thái tử phi nương nương đang nói cái gì? Thiếp thân không hiểu, chỉ là lúc trước huynh trưởng sợ thiếp nhàm chán mới đưa tới chút hương liệu nói là có tác dụng an thần.” Nhan phi không chút hoang mang nói, nhưng sắc mặt cũng sớm phản bội ả, đầu nàng cúi thấp xuống, lập tức thấy môt bàn tay trắng nõn mảnh khảnh linh hoạt hướng tới mình….nắm lấy cằm nàng, dùng lực đạo đông cứng nâng đầu đang cúi của nàng lên…Long Y Hoàng đang đốt cháy hai mắt diễm. “Chính xác, nếu như chỉ là mỗi hương đó thôi, thì có thể an thần nhưng nếu dùng cùng với đan bạch lộ thì lập tức trở thành xuân dược cực mạnh, sao…khiến tên Trữ Lan kia cảm thấy dễ chịu ngươi đã bắt đầu quên đi thân phận mình sao? Chẳng lẽ ngươi không biết nếu dùng loại dược này liên tục có thể khiến người ta bị nghiện, cuối cùng sẽ tới Tây thiên sao!” Long Y Hoàng cười lạnh nói: “Nghe ta nói đây, đây là lần cuối cùng Phượng Trữ Lan có thể tới chỗ của ngươi, sợ là nếu ta tới muộn chút nữa, hắn đã biến thành một cái xác khô rồi, Nhan phi….a..Nhan phi …Ngươi thiếu chút nữa đã hại chết hắn rồi ngươi biết không!” Nhan phi không nói lời nào, chỉ một mực nhìn Long Y Hoàng. “Ngươi nghĩ sau khi trở lại cuộc sống cẩm y ngọc thực, lại có thể tới tìm ta, thuyết phục ta thả ngươi ra sao? Ngươi vọng tưởng dùng thủ đoạn như vậy mê hoặc Phượng Trữ Lan, sau đó lại muốn một bước lên trời? Nhan phi…ngươi ích kỷ như vậy…suýt nữa đã phá hỏng kế hoạch của hắn!” Long Y Hoàng nghiến răng nói: “Ngươi biết không, ngươi chỉ là thế thân cho người yêu trong lòng hắn thôi, hôm nay người hắn yêu đã chết, hắn muốn tìm cách báo thù, chính ngươi… ngươi đã dùng thủ đoạn hạ lưu ngăn cản hắn..còn muốn hại chết hắn..nếu hắn thật sự u mê ảo ảnh về ngươi không thể tự kiềm chế như vậy, hắn sẽ trở thành kẻ háo sắc, hoàng trừ sẽ khiến người trong thiên hạ phỉ nhổ! Ngươi hãy nói đi, ta phải xử lí ngươi thế nào mới phải!” “Thái tử phi nương nương, xin đừng vu oan thiếp thân, thiếp thân là trong sạch!” Nhan phi nói, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. “Oanh nhi đã chết ” Khẩu khí Long y hoàng đột nhiên chậm lại, thản nhiên nói: “Ngươi biết nàng chết như thế nào không? Nàng ta đẫ chết trong tay Vân Long Ngạo Thiên, đã chết thê thảm không nỡ nhìn, mà người đã hại nàng chết thống khổ như vậy, là ta… Ngươi cùng Oanh nhi âm mưu chẳng lẽ ta không biết? Khi đó ta nhìn ngươi cũng không có vừa mắt, nhưng không muốn nói với Phượng Trữ Lan, ta một mực nhẫn nại, bất quá bây giờ, không thể nhịn đươc nữa.” “ Ngươi…ngươi muốn làm gì!” Nhan phi hoảng sợ trợn to hai mắt. “Người đâu!” Long y hoàng vỗ tay, lập tức hai tên thị vệ chạy vào, nàng cười nói: “Mang chậu than lại đây.” Nhan phi đột nhiên như hiểu ra điều gì, lại càng trở nên sợ hãi, nắm chặt váy Long Y Hoàng, cầu xin : “Thái tử phi nương nương, thiếp không dám nữa! Ngài hãy bỏ qua cho thiếp đi! Thiếp sau này nhất định không dám lại gần thái tử nữa!” “Sợ cái gì , ta không giết ngươi, chỉ là, ngươi ngày thường thật đẹp, ta ghen ghét , dung mạo này sớm muộn cũng sẽ trở thành tai họa, không bằng hãy sớm hủy nó đi…ta là đang giúp ngươi.” Long Y Hoàng cười, mang theo vài tia lạnh giá. Rất nhanh, thị vệ đã bưng vào một chậu than vẫn còn lửa cháy rực,Long Y Hoàng nói thêm: “ Các ngươi hãy hầu hạ Nhan phi cho tốt, nhớ kỹ, không được để lại một chỗ lành, dung mạo được hủy hoàn toàn càng tốt, ta sẽ có trọng thưởng.” Nói xong Long Y Hoàng bước nhanh tới gian phòng ngoài, trong chốc lát, bên trong lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết của Nhan phi. Nhan phi bị phá hủy dung mạo, đoạt đi ảo ảnh duy nhất trong lòng Phượng Trữ Lan. Nếu nàng không thể ngăn cản âm mưu báo thù cho Khuynh Nhan của Phượng trữ lan, như vậy,hãy để nàng giả làm người dẫn đường, khiến hắn tạm dừng lại việc báo thù của mình….Nếu hắn thật sự rơi vào tay Nhan phi, Khuynh Nhan chết sẽ là vô ích! Long y hoàng rất hiểu, nàng hiểu hơn bất kì kẻ nào, khi Phượng Trữ Lan trở về, thấy Nhan phi bị hủy dung, nàng nhất định sẽ mãi mãi đối đầu với hắn…nhưng là chỉ có như vậy, mới có thể diệt trừ bớt đi những thuộc hạ này, bọn họ vì thế mới lộ mặt, sau đó dụ dỗ bọn họ lần nữa quyết liệt. Long Y Hoàng mục đích chính là vậy, thích việc của mình… chuẩn bị một cái hố thật tốt, sau đó chuẩn bị một bộ dáng đa mưu quỷ kế, nhìn người của địch từng người nhảy xuống, còn mình thì nắm giữ toàn cục, nhìn thấy trong hố mỗi người một vẻ, đầu xuôi đuôi lọt. Nếu nàng không ngăn cản được, thì chỉ có thể sử dụng phương pháp mê hoặc địch thủ bức người của minh võ lâm lộ mặt, ít nhất không cần phải nhìn hắn bi thảm mà nhảy xuống khỏi vách đá, lửa giận tràn đầy mà thiêu đi lý trí của mình , một mực oán trách chính mình, mà lại không động được nửa phần người của địch. Ha hả… người của minh võ lâm chắc không ai nghĩ đến… ở thế cục này..Long Y Hoàng là đã tình nguyện hi sinh đi môt người..hơn nữa…lộng giả thành chân..hiên tại chỉ còn chờ bọn họ tự mình nhảy xuống hố đó thôi. —— Phượng trữ lan, ta đã chính thức cắt đứt tia ảo tưởng duy nhất này của ngươi, hy vọng ngươi có thể tỉnh ngộ, hiểu được đâu mới là sự thật, việc gì mới là chân chính..hãy nhớ, Khuynh Nhan mãi mãi bên cạnh ngươi…nhưng ngươi không bao giờ để ý…Long Y Hoàng dần dần bước về phía tà dương…trong lòng âm thầm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.