Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 691: Trung Châu




Sau khi được Hồng bá kéo lên khỏi tấm lưới rộng giăng ở vách núi, Nguyên Vị chính thức ở lại nhà của Bách Khiếu Thanh.

Cả nửa tháng, tuy Bách Khiếu Thanh vẫn giận hắn, hờ hững với hắn, nhưng Nguyên Vị chẳng thèm để ý, mỗi ngày ra ra vào vào đều tươi vui hớn hở, lúc nào cũng thân thiết bám theo Bách Khiếu Thanh đến tận tối.

Khối ngọc non đủ màu sắc đã đổ được Nguyên Vị xem như thạch may mắn, đến tiệm điêu khắc ngọc ở trấn trên, đưa cho chủ tiệm một số tiền lớn đặt làm bức tượng Hòa Hợp Nhị Tiên tinh xảo, đặt trong nhà ăn trang trí, làm cho trong nhà mỗi người, mỗi ngày đều có thể thấy.

Hòa Hợp Nhị Tiên, tương truyền đó là một đôi tiên linh sinh ra từ trong lá sen, mang lại điềm lành, may mắn cát tường, đồng thời cũng có ý nghĩa “Trăm năm hảo hợp”.

Khối ngọc non sặc sỡ, sau khi được bàn tay khéo léo của danh tượng trạm trổ khảm nạm đã biến thành hai búp bê nam bụ bẫm đáng yêu. Chúng ngồi trên chiếc lá sen xanh biếc, xung quanh là những đóa sen hồng nở rộ, hi hi ha ha cùng nhau vui đùa.

Dung nhan y điệp, thần thái động tác, thậm chí cả chiếc lá đóa sen cũng thực xảo đoạt thiên công[1], sống động vô cùng.

Bách Khiếu Thanh biết ý tứ của Nguyên Vị lại càng thêm buồn bực. Vốn nghĩ muốn đem bức tượng đó ném đi, nhưng thấy A Lưu thích nên cuối cùng phải miễn cưỡng dằn lại.

Sáng sớm hôm nay, mọi người lại cùng nhau ăn điểm tâm.

Nói là ăn cơm, nhưng Nguyên Vị nào có như thế, từ đầu tới đuôi cứ giở trò với Bách Khiếu Thanh, cười đến như mèo tinh ăn vụng.

Hồng bá vốn là người của Nguyên Vị, hiển nhiên không cần nhiều lời. Không biết Nguyên Vị dùng phương pháp nào, nhưng lại làm cho A Lưu  với hắn tăng hảo cảm rất nhiều.

Bách Khiếu Thanh nhìn vẻ mặt của A Lưu cùng Hồng bá, không có vẻ gì là tức giận cả, đành miễn cưỡng nhẫn đến khi cơm nước xong, vén áo đứng lên “Ta no rồi, mọi người cứ ăn thong thả.”

“Ta cũng no rồi.” Nguyên Vị cười hì hì đứng lên, vươn tay kéo Bách Khiếu Thanh lại “Tiềm Chi…”

A Lưu cười ha hả, nói với Hồng bá “Ông nhìn xem, tình cảm hai người con trai thật tốt quá chừng.”

“Ngươi cứ lẽo đa lẽo đẽo như vậy làm cái gì?” Bách Khiếu Thanh không thể nhịn được nữa, gỡ tay Nguyên Vị ra.

Ai ngờ phạm vi động tác quá lớn, khuỷu tay Bách Khiếu Thanh đụng phải ngăn tủ phía sau, bức tượng Hòa Hợp Nhị Tiên lắc lư mấy cái liền rơi xuống đất.

Chỉ nghe “Choang” một tiếng giòn tan, hai tiểu búp bê mũm mĩm đáng yêu, lá sen xanh biếc, hoa sen hồng thắm, tất cả đều vỡ tan tành.

Vẻ mặt Nguyên Vị nhất thời trầm xuống. Hắn không luyên thuyên nói cười nữa, chỉ chậm rãi đi đến trước đống ngọc vỡ, ngồi xổm xuống, tay nhặt từng mảnh một lên, dùng vạt áo phía trước làm túi đựng.

Bách Khiếu Thanh nhìn thấy vẻ mặt của Nguyên Vị, trong lòng tuy có chút hối hận, nhưng lại không thể hiện ra, liền buồn thanh nói “Cũng không phải thứ tốt gì, vỡ cũng đã vỡ… Ta đến hậu viện tưới hoa.”

Nói xong, Bách Khiếu Thanh xoay người rời đi, ly khai khỏi nhà ăn.

Nguyên Vị ai cũng không nhìn, chỉ một mực nhặt từng mảnh ngọc trên mặt đất, như lo sợ sẽ bỏ sót bất cứ mảnh nào.

**********

Cầm thùng tưới, Bách Khiếu Thanh đi vào hậu viên.

Nơi này đủ loại hoa cỏ, không phải là giống loài quý hiếm, nhưng có sức sống mãnh liệt, mỗi khi ra hoa đều rất lâu tàn.

Hoa mọc mọi chỗ, từ mùa xuân, có thể nở liên tục đến tận đầu thu.

Như vậy, người kia an nghỉ bên dưới cũng cảm thấy không quá tịch mịch.

Thời gian này là giữa hè, hoa nở rộ khắp nơi, hệt như một tấm thảm ngũ sắc được dệt nên bởi bàn tay tay khéo léo của các thiên nữ. Gió khẽ thổi qua, liền giống như gợn sóng nhấp nhô bồng bềnh.

“Ngài đừng làm Duy thiếu gia buồn lòng nữa.” Hồng bá ở phía sau y, thu hết can đảm mở miệng.

Bách Khiếu Thanh chậm rãi xoay người lại, hốc mắt đỏ hoe, hít vào một tiếng “Hồng bá, ta thật sự không muốn nổi cáu với hắn… Nhưng hắn cứ dây dưa như vậy thì sẽ được gì đây?”

“Ta đã sắp già, thân thể, xương cốt cùng tinh thần đều rệu rã… Nhưng hắn vẫn còn trẻ. Cho dù không còn ở vị trí kia nữa nhưng chắc chắn sẽ có tiền đồ rộng mở, lại đang thanh xuân tuổi trẻ, bất luận thế nào cũng sẽ gặp được một người xứng đáng. Vậy mà cứ quấn lấy một người nửa sống nửa chết như ta mà để làm gì? Không những thế… Nếu xuống dưới rồi, ta làm sao có thể nhìn mặt nương nương đây?”

“Hai người chúng ta, mọi phương diện về hoàn cảnh và điều kiện đều cách nhau một trời một vực, huống chi đều là nam nhân, càng nói càng khiến người ta chê cười… Mà nương nương thì luôn hy vọng con trai của nàng, so với bất kỳ ai khác đều vĩ đại, đều hạnh phúc hơn cả.”

Bách Khiếu Thanh một thân trường bào màu xám, gầy guộc ốm yếu, ánh mắt vẻ mặt thấm đẫm bất đắc dĩ cùng tang thương. Y đứng trước những bông hoa xinh đẹp, lại càng làm cho người ta có loại cảm giác mong manh đến phải thở dài tiếc nuối.

Trong phút chốc, Hồng bá bỗng nhiên hiểu được vì sao Nguyên Vị nhất định không chịu buông tay, vì sao Nguyên Vị gắt gao muốn đem người này ôm vào trong lòng.

Nam nhân này khi còn sống, chưa bao giờ sống vì chính mình, chỉ nỗ lực và hy sinh, lặng yên cùng chờ đợi, tựa hồ đã thành thói quen cùng đương nhiên.

“… Duy thiếu gia hắn, nếu không có ngài, thì tuyệt đối không có hạnh phúc, thậm chí, ngay cả mệnh cũng không dài.” Hồng bá do dự một lát, cuối cùng mở miệng “Hắn một thân bệnh nặng không tiện nói ra, có lẽ cũng chưa từng nhắc qua với ngài đúng không?”

Bách Khiếu Thanh sợ hãi cả kinh, mở to hai mắt nhìn về phía Hồng bá.

**********

Hai trăm bốn mươi sáu mảnh ngọc, to có nhỏ có, không ít cũng chẳng nhiều.

Nguyên Vị thật cẩn thận đặt chúng thành một đống lên bàn trong phòng ngủ, rồi mới lấy keo dính, tẩn mẩn tỉ mỉ từng chút từng chút một dán lại.

Ban đầu có phần thuận lợi, sau một nén hương, đã đem mấy miếng ngọc lớn nhất dán dính vào nhau.

Càng về sau lại càng khó, muốn hoàn toàn ráp lại thành nguyên trạng, không bỏ thời gian cùng kiên nhẫn thì chắc chắn không làm được.

Không chỉ là ngọc vỡ, mà với bất kỳ thứ gì khác nếu bị vỡ đi chăng nữa, cũng đều giống nhau cả thôi.

Khi ngươi làm hỏng, vô luận là xuất phát từ nguyên nhân gì, cố tình cũng thế mà vô tình cũng vậy, vỡ tan, chính là vỡ tan.

Tỷ như hắn cùng Bách Khiếu Thanh.

Thế nhưng, hắn có bền lòng cùng nghị lực tuyệt đối.

Hắn phải ra sức gắn lại, tương lai cùng hạnh phúc của chính hắn.

Nguyên Vị khẽ chau mày, ngón tay thuôn dài trắng nõn, giữa đống ngọc vỡ chậm rãi bới tìm, thi thoảng lấy được một mảnh, nhưng lại đặt xuống một lần nữa.

Hắn sẽ không quên, hắn đã phải trải qua bao nhiêu gian nan, bao nhiêu thập tử nhất sinh mới có thể đến bên Bách Khiếu Thanh.

**********

Trong hai tháng, từ ngày nào đó Bách Khiếu Thanh rời đi, Nguyên Vị ở Ngâm Phương cung không ngừng nôn ra máu, kinh động khắp trong ngoài cung, rồi bỗng chốc lại chuyển thành sốt cao, nằm liệt trên giường gần như không dậy nổi.

Căn bệnh không tiện nói ra này của Nguyên Vị, từ năm mười tuổi đã không còn tái phát.

Mùa đông năm ấy, hắn đứng trên nền tuyết một thời gian dài, hơn nữa còn lửa giận công tâm, khơi lại bệnh cũ tạo thành sốt cao cùng nôn ra máu.

Hắn xưa nay thoạt nhìn khác biệt mọi người. Bởi vì từ thuở nhỏ đã tập võ, so với người bình thường càng thêm khỏe mạnh, thân thủ nhanh nhẹn hữu lực. Sau một thời gian bị chứng nôn ta máu năm mười tuổi, ngay cả nhóm thái y cũng cho rằng từ nay về sau sẽ không phát tác nữa.

Ai ngờ sau khi Bách Khiếu Thanh rời khỏi hắn lần thứ hai, hắn liền lần thứ hai liên tiếp bạo bệnh.

Nguyên nhân gốc rễ ngọn nguồn  của căn bệnh này, chung quy là do Bách Khiếu Thanh tạo thành.

Lần nôn ra máu cùng sốt cao này, so với hai lần trước càng thêm nguy kịch.

Hôm nay, Nguyên Vị như trước mơ mơ màng màng nằm trên long sàng rộng lớn, cả người nóng ran như thiêu như đốt.

Chung quanh bóng người lay động, người hầu cung nữ cùng nhóm thái y không ngừng tới lui, nhưng hắn không thể nào nhìn rõ khuôn mặt của những người đấy.

Không chỉ là người, mà ngay cả hiện tại là sáng hay tối hắn cũng không phân biệt được.

Có người ở bên tai hắn cẩn mực mở miệng “Hoàng hậu, chúng phi tần cùng chư vị Vương gia hoàng tử, còn có Lăng thừa tướng, Giản thái úy, quan viên trọng yếu các bộ, bọn họ đều ở ngay đây, đang ở bên ngoài cửa Võ Dao cung, bệ hạ có muốn gặp hay không ạ?”

Nguyên Vị tuy rằng nóng đến kịch liệt, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, nghe người bên tai bẩm báo, liền biết lần này sẽ không qua khỏi.

Trong lúc hắn ngã bệnh, những người này luôn túc trực bên cạnh hắn, nhưng một lần đến nhiều như thế, trừ bỏ muốn nghe di chiếu của hắn, tuyệt đối không có nguyên nhân thứ hai.

Thế nên, Nguyên Vị mấp máy, theo miệng đi ra chỉ gỏn gọn một chữ “Tuyên.”

Rất nhanh, đám người liền nối đuôi nhau mà vào, quỳ thành một vòng lớn trước giường Nguyên Vị. Nguyên Vị ánh mắt khép hờ, vẫn như cũ không thấy rõ mặt ai, bên tai lại nghe không ít tiếng người thấp giọng nghẹn ngào bật khóc.

Chuyện phía sau, lúc này đây, hắn không muốn nghĩ tới.

Nguyên Vị thân là hoàng đế, những việc trọng đại, tự nhiên sẽ đến tay hoàng đế kế thừa suy tính.

Nếu trước kia chưa từng quen biết Bách Khiếu Thanh, vô luận như thế nào hắn cũng muốn sống sót, muốn để cho đứa con thân sinh của chính mình kế vị sự nghiệp xây dựng đất nước. Nhưng mà hiện tại, đã hoàn toàn khác rồi.

Hoàng tử lớn nhất của hắn là Chu Quân Tiêu chỉ mới bốn tuổi. Ấu đế đăng cơ, đối với thiên hạ mà nói, không phải là chuyện may mắn.

Mà điều hắn có thể cho Bách Khiếu Thanh, duy nhất chỉ là để cho y được an cư lạc nghiệp trong một đất nước thái bình thịnh thế.

Nguyên Vị tuyên Lăng Trục Lưu tiến lên, từng câu từng chữ bắt đầu đọc di chiếu.

Nguyên Vị hối hận khôn cùng, trong lời nói là đan xen những tự oán tự trách, thậm chí không chút kiêng kỵ nói ra cảm tình với Bách Khiếu Thanh, Lăng Trục Lưu một bên viết, một bên toát mồ hôi lạnh.

Bất hiếu, bất trung, bất lễ, bất nghĩa, bất nhân, bất quân…

Nguyên Vị dùng non nửa canh giờ, sau khi nói ra chín tội không thể xá của chính mình, Lăng Trục Lưu lại nghe Nguyên Vị nói “Trẫm làm tổn hại đạo đức không có đức hạnh, không thể tu chỉnh thiên hạ, truyền ngôi cho An Bình vương, nhi tử của trẫm, vĩnh viễn không được kế tục đế vị.”

Lăng Trục Lưu khiếp sợ quá độ, tuột tay làm bút rơi xuống mặt đất. May mắn bên cạnh có thái giám hầu hạ bút mực, nhanh nhẹn đổi cho hắn một cây bút mới, mới có thể viết nốt.

Việc đã nói, chuyện phía sau tất cả đã định.

Nguyên Vị chỉ cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, phất tay lệnh mọi người lui ra.

Lúc này, hắn nghe được tiếng của hoàng hậu từ trong đám người truyền đến “Ta muốn cùng Tiêu nhi ở lại… bồi bệ hạ, không biết bệ hạ có thể ân chuẩn không ạ?”

Nguyên Vị suy nghĩ một lát, tự cảm thấy chuyện này đã khiến hai mẫu tử các nàng thua thiệt nhiều lắm, liền mềm lòng, khép mắt gật gật đầu.

Nhóm thần tử cùng cung nhân hầu hạ xung quanh đều lui ra bên ngoài, chỉ để lại một mình hoàng hậu cùng Quân Tiêu.

“Phụ hoàng! Phụ hoàng!” Quân Tiêu vốn vẫn nhỏ thanh nghẹn ngào, giờ phút này thấy chỉ có một nhà bọn họ, liền kiềm chế không được, bổ nhào đến bên giường Nguyên Vị, ôm Nguyên Vị bật khóc thành tiếng.

Lăng hoàng hậu thấy Nguyên Vị sắc mặt trắng bệch, đôi môi không chút huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền, hai gò má hóp sâu lại ửng hồng, sâu kín thở dài “Bệ hạ bệnh nặng đến nỗi không thể dậy nổi, rốt cuộc cũng là vì người kia.”

Nguyên Vị nghe nàng nói, chậm rãi mở hai mắt, thấy nàng một thân xiêm y trắng thuần, thân hình nhỏ nhắn, ngồi ở đầu giường, thấp giọng nói “… Trẫm, thực xin lỗi mẫu tử các nàng.”

Lăng hoàng hậu nhìn hắn một lát, nước mắt lăn dài trên má, bỗng nhiên cắn chặt răng, túm lấy vạt áo Nguyên Vị, vung tay giáng cho hắn một cái tát “Hỗn trướng!”

Nguyên Vị bị đánh đến lệch đầu, nhưng chỉ khẽ cười khổ một chút, không phản bác.

Trong trí nhớ, người  kia cũng từng mắng mình như vậy.

Chu Nguyên Vị, vừa không thể toàn tâm làm một người xứng đáng với ngôi vị quân vương, lại vừa không thể bảo hộ người mình yêu, quả nhiên hỗn trướng.

“Chiếu thư kể tội mà bệ hạ vừa mới lập kia, thần thiếp cho rằng tuyệt không oan uổng chút nào.” Lăng hoàng hậu buông hắn ra, buồn bã nói “Bệ hạ… ra đi cũng tốt. Dù sao, bệ hạ cũng không còn tư cách trở thành đế vương nữa rồi.”

“Mẫu hậu, mẫu hậu đừng đánh phụ hoàng.” Quân Tiêu thấy một màn như vậy, ngược lại ngưng khóc, nức nở nói.

“Ngoan, lại đây.” Lăng hoàng hậu ôm lấy Quân Tiêu, bế  lên trên đùi, ôn nhu an ủi “Phụ hoàng của ngươi sẽ đi đến một nơi rất xa, sẽ không bao giờ… trở về nữa. Mẫu hậu đánh hắn một cái này, là muốn hắn vĩnh viễn nhớ rõ mẫu hậu, nhớ rõ Quân Tiêu.”

“Dạ.” Quân Tiêu cái hiểu cái không, lên tiếng.

“Tiêu nhi, lại đây.”

Sau một lúc lâu, Nguyên Vị vươn tay về phía Quân Tiêu, Quân Tiêu vội vàng trượt từ trên người nương xuống, đi đến bên cạnh Nguyên Vị.

“Tiêu nhi, từ nay về sau… ngươi sẽ không là vị hoàng tử được kế tục đế vị. Nhưng ngươi là con của trẫm, tương lai khó tránh khỏi khó xử bất tiện.” Nguyên Vị xoa đầu nó, ho khan vài tiếng “Cho nên, sau này mọi chuyện ngươi phải nghe hoàng thúc, phải biết thận trọng khiêm tốn, đừng tranh giành với những đứa con của hoàng thúc… Như vậy, mới có thể bình an sống cả đời.”

“… Vâng.” Quân Tiêu ngây ngốc đáp.

Nguyên Vị lấy ngón tay lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nhẹ nhàng mỉm cười.

Quân Tiêu lớn lên rất giống mẫu hậu của mình, mặt mày ngũ quan nhu hòa ôn thuận, xinh đẹp như nữ hài tử.

Tính tình lại ngoan ngoãn vâng lời, làm việc thì phi thường nghiêm túc, thậm chí có phần cứng nhắc không linh hoạt, hoàn toàn không có vẻ hoạt bát thông minh như Nguyên Vị hồi còn bé, cũng không có nửa điểm tâm tư kín đáo như nương của nó, không biết giống ai.

Có thể bình an sống cả đời, đối với đứa nhỏ như Quân Tiêu mà nói, không hẳn là điều không tốt.

“Tiêu nhi đã có thần thiếp săn sóc, bệ hạ cứ yên tâm.” Vẻ mặt Lăng hoàng hậu dần bình tĩnh trở lại, nhìn thoáng qua Quân Tiêu “Tiêu nhi, ngươi ra ngoài trước đi. Mẫu hậu còn có đôi lời muốn nói với phụ hoàng.”

Quân Tiêu vẫn khóc thút thít, khom người lạy Nguyên Vị hai lạy rồi nghe lời mẫu thân, đi ra đại môn tẩm cung.

Lăng hoàng hậu ghé lại gần Nguyên Vị, bỗng nhiên giọng căm hận nói “Bệ hạ muốn cùng người nọ chung một chỗ, thần thiếp có thể thành toàn.”

Nguyên Vị nhìn nàng, nhưng làm thế nào cũng không thể thấy rõ biểu bình của nàng.

“Thần thiếp có một lọ độc dược, uống vào, sẽ lập tức tử vong.” Lăng hoàng hậu đặt vào trong tay hắn một bình sứ nho nhỏ được bọc lại cẩn thận “Nếu bệ hạ uống độc này, thì chỉ còn thần thiếp và Tiêu nhi… Thần thiếp nhất định, sẽ an táng bệ hạ ở nơi có thể nhìn thấy người kia.”

Đôi mắt Nguyên Vị mờ mịt vô thần, bỗng nhiên lóe lên hào quang khác thường. Hắn run rẩy nhấc tay, mở vải quấn bọc chiếc bình sứ nho nhỏ ra, nâng lên để sát vào môi của chính mình, một hơi uống cạn.

Hương vị của độc, ấy thế mà thơm thơm ngọt ngọt, thấm vào tận ruột gan.

Nguyên Vị hơi kinh ngạc “Đây…”

“… Bách hoa lộ, là thuốc bổ mà bình thường thần thiếp vẫn uống, có tác dụng tu bổ nhan sắc.” Lăng hoàng hậu đứng lên, thanh âm cùng vẻ mặt dần lạnh băng “Nếu bệ hạ đã uống… như vậy, bắt đầu từ ngày hôm nay, hoàng đế Chu Nguyên Vị của Thiên Triều, trượng phu của ta, sẽ không còn tồn tại trên thế gian này nữa.”

Nguyên Vị nợ nàng rất nhiều, rất nhiều.

Nhưng nếu Nguyên Vị ngay cả tính mạng cũng buông bỏ, như vậy nàng cũng không cần dây dưa nữa, thả cho hồn phách của hắn tự do, thả hắn đến bên người mà hắn luôn tâm niệm.

Đây cũng là, lựa chọn duy nhất mà nàng, Lăng Trục Lưu cùng Giản Tùng có thể làm.

Nói xong, Lăng hoàng hậu hơi hạ thấp người với Nguyên Vị đang nằm trên giường, dáng vẻ đoan đoan chính chính rời đi.

Nguyên Vị khép hai mắt lại, khóe môi cong lên ý cười.

Một tháng sau, hoàng đế băng hà, thụy hào Võ Thương.

*********

Chu Nguyên Vị thân là đế vương, đã là người chết.

Đến bên cạnh Bách Khiếu Thanh, bỏ lại tất thảy tôn vinh, không được bất luận người nào thừa nhận, trở thành một người không chốn nương thân.

Bí mật đón Bách Khiếu Thanh hồi cung, không phải không được.

Nhưng Nguyên Vị thà chết, cũng không thể đành lòng làm như thế.

Cũng giống như Bách Khiếu Thanh tình nguyện chết, tình nguyện thân bại danh liệt nhưng nhất định phải bảo vệ bí mật của Khương nương nương vậy.

Mà làm vua của một nước, ngoại trừ băng hà, Nguyên Vị không thể có cách gì để lấy ngang hàng, cùng Bách Khiếu Thanh đứng chung một chỗ.

Bách Khiếu Thanh đứng trong biển hoa nở rộ rực rỡ, bất tri bất giác, thùng tưới hoa đang cầm trong tay bỗng nhiên rơi cạch xuống đất.

Nước bên trong theo miệng vòi chầm chậm chảy ra, thấm ướt cả khoảng đất vàng nâu dưới chân y.

Hồng bá nói đến câu cuối cùng, đã thành nghẹn ngào nức nở “Duy thiếu gia là từ quỷ môn quan dạo một vòng rồi trở về. Nếu ngài không chịu nhận hắn, hắn cuối cùng chỉ có một tử lộ duy nhất mà thôi…”

Bách Khiếu Thanh liền nhớ lại, vẻ mặt Nguyên Vị khi bức tượng Hòa Hợp Nhị Tiên bị vỡ, lòng không khỏi run lên.

Ngay lập tức, y gần như còn chưa suy nghĩ được bất cứ điều gì, vội vã lao ra ngoài sân.

Cửa phòng Nguyên Vị chỉ khép hờ, Bách Khiếu Thanh hốt hoảng đẩy ra, nhìn thấy Nguyên Vị ngồi ở bên bàn, vẻ mặt chuyên chú mà dán từng mảnh vỡ lại.

Thấy cảnh này, Bách Khiếu Thanh bỗng đứng sựng tại chỗ, nhất thời không biết nên nói điều gì.

“Tiềm Chi!”

Nhưng trái lại, Nguyên Vị thấy Bách Khiếu Thanh thì kinh hỉ vô cùng, vội vàng đứng lên, đi đến trước mặt y.

“Tiểu… Tiểu Vị.”

Bách Khiếu Thanh lần đầu tiên chủ động gọi hắn, có chút không tự nhiên, ánh mắt hơi né tránh, không nhìn thẳng vào hắn “Chuyện ban nãy, là ta không đúng…”

Nói tới đây, Bách Khiếu Thanh lại tiếp tục không biết nói gì thêm.

Qua một lúc thật lâu, mới mở miệng lần thứ hai “Ta đã nghe Hồng bá nói cả rồi… Ngươi không thể lại xảy ra chuyện gì nữa. Nếu không, ta, ta…”

“Ta biết mà… Tiềm Chi, ngươi không cần phải nói, ta biết rõ mà.”

Nguyên Vị nhìn nước mắt dần ậng lên trong đôi mắt Bách Khiếu Thanh, khóe môi loan loan ý cười. Hắn ôm chặt bả vai Bách Khiếu Thanh, hôn lên đôi môi ngày đêm mong nhớ.

Bách Khiếu Thanh khẽ tránh, nhưng rồi cũng cùng hắn trao môi.

Y không thể làm Nguyên Vị tổn thương thêm được nữa.

Trừ lần đó ra, tuy rằng không muốn thừa nhận… nhưng kỳ thật, cũng có chút ý loạn tình mê.

Đôi mắt của Nguyên Vị, đen láy như thế, xinh đẹp như thế, chân mày còn tà tà chếch cao. Khắp cả thiên hạ, chẳng thể tìm đâu một đôi mắt thứ hai câu nhân đến vậy.

Chợt nhớ lại nữ tử kiều diễm ở ven hồ băng, châu mạo hồng y, đáng yêu như búp bê.

Rồi cả lần gặp chuyện ở yến tiệc năm ấy, tâm bỗng mềm nhũn rung động khi nhìn bộ dáng Nguyên Vị sặc rượu…

Tình cảm chân tình cả đời của Bách Khiếu Thanh, mê luyến cả đời, đều đã dâng hiến tất thảy cho chủ nhân của đôi mắt xinh đẹp này.

Ai là ai, yêu ai thương ai nhiều hơn, có lẽ đã sớm chẳng thể cắt ra, chẳng thể phân rõ.

Chỉ biết từ nay về sau, y sẽ một lòng bù đắp cho Nguyên Vị.

Cho đến khi Nguyên Vị gặp được người tốt nhất, đến khi Nguyên Vị chán ghét y thì thôi.

Khi đó, y mới xuống hoàng tuyền, mới đến tạ tội với nương nương, mặc cho nàng trách phạt.

Tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ của y, Nguyên Vị ở bên tai thấp giọng khẽ khàng “Tiềm Chi… Ta cả đời sẽ ở bên ngươi, cùng ngươi một chỗ.”

Cả đời… Cả một đời……

Bách Khiếu Thanh mơ  mơ hồ hồ cảm thấy, trái tim đã gần như hóa thành tro tàn nguội lạnh, thế nhưng bắt đầu ấm nóng xốn xang trở lại.

Phảng phất, như đang mong chờ tương lai phía trước.

—————————

[1] Xảo đoạt thiên công: Ý nói những thứ cực kỳ tinh xảo khéo léo, tuyệt hảo đến độ có thể sánh với trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.