Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế

Chương 49: Ẩn Tàng Thiên Phú




Editor: ChieuNinh

Vừa dọc theo con đường động vật giẫm đạp mà đi về phía trước, Lỗ Đạt Mã vừa để lại ký hiệu, nàng cũng không muốn không tìm được lối về “nhà“.

Đi ước chừng khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Lỗ Đạt Mã không lại đi về phía trước nữa, nàng cũng không có thấy con sông, hồ gì cả. Ngược lại nàng phát hiện một mảnh lùm cây thấp, cây cối cũng không phải là rất cao, nàng đứng ở trong bụi rậm nhưng cũng đủ để không bị phát hiện. Lấy vóc dáng tiêu chuẩn phổ biến của sinh vật ở thế giới này mà nói, Lỗ Đạt Mã cảm thấy phiến rừng cây lúc này đây xem ra chỉ giống như lùm cây của thế giới này.

Trên nhánh cây nở ra không ít hoa nhỏ màu trắng, một đám lại một đám, có hoa đã héo tàn, kết thành quả nhỏ màu xanh tím, có chút giống như nho dại Lỗ Đạt Mã đã từng thấy khi đi du lịch cắm trại dã ngoại. Nếu như thực sự là nho dại thì tốt rồi, Lỗ Đạt Mã nhìn chằm chằm quả nhỏ này nuốt một ngụm nước bọt.

Qủa này có thể ăn không? Có thể có độc hay không?

Trong lòng Lỗ Đạt Mã đấu tranh có muốn ăn một thử một chút hay không, cùng lắm là bị độc chết, nàng có thể xong hết mọi chuyện. Nhưng mà, ngộ nhỡ độc không chết, sẽ chơi mình thành nửa chết nửa sống, bán thân bất toại gì đó, chẳng phải là càng khổ sở hơn.

Thời điểm đang nàng do dự, cách đó không xa truyền đến tiếng cỏ bị giẫm đạp, thân thể Lỗ Đạt Mã lập tức nhanh nhẹn ẩn thân vào trong bụi cây, mắt trừng lớn, vễnh tai lên.

Một con vật giống như ngựa vằn có sừng trâu nhảy qua rừng cây đi đến bên này. Đợi nó tới rất gần, Lỗ Đạt Mã phát hiện, đây rõ ràng chính là một con ngựa bị cạo sạch lông, ách...... Nếu như không nói tới cái sừng.

Trong đầu Lỗ Đạt Mã lóe ra phản ứng đầu tiên: “Thảo nê mã hả, đây chính là Thảo nê mã phiên bản biến dị hả, có phải hay không?” (Thảo nê mã: theo nghĩa đen chính là con ngựa to lớn – ngựa bùn, ngoài ra cũng có nghĩa khác là tiếng chửi tục)

Dĩ nhiên, phản ứng đầu tiên chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh liền bị cái ý niệm thứ hai bao trùm: “Nếu có thể bắt được con này, cũng đủ cho nàng và Dã Nhân huynh ăn một tuần lễ.”

Cái con lớn lên giống ngựa sừng trâu kia cũng không có phát hiện sự tồn tại của Lỗ Đạt Mã, nó chỉ nhìn xung quanh khắp mọi nơi một chút, liền đi tới bên cạnh rừng cây đầy quả nhỏ màu xanh tím cúi xuống bắt đầu ăn.

Lỗ Đạt Mã suy nghĩ làm sao bắt đại gia hỏa kia ở đây, chiêu khăn tắm trùm đầu chỉ có thể lấy ra để đối phó với những thứ như châu chấu, châu chấu, dùng để đối phó con này khẳng định là diễn trò.

Có biện pháp gì tốt hay không đây?

Đầu óc Lỗ Đạt Mã suy nghĩ thật nhanh, mắt cũng không còn nhàn rỗi, nhìn xem trái phải.

Ánh mắt của nàng ngừng ở một chỗ, nơi đó có ba gốc cây thấp tương đối cường tráng, cành cây đang giao thoa lẫn nhau, giống như một cái lồng tre hình dáng bất quy tắc. Lỗ Đạt Mã nghĩ, nếu nàng có thể mang con ngựa sừng trâu tiến vào nơi này, cũng rất có thể bắt được nó.

Con ngựa sừng trâu vẫn còn đang liên tục ăn quả màu xanh tím. Mặc dù nó tập trung tinh thần ăn, nhưng cũng không có quên lắng nghe động tĩnh chung quanh, hai lỗ tai to có hơi tròn, dựng thẳng trên đỉnh đầu, không ngừng chuyển động.

Lỗ Đạt Mã lặng lẽ chui ra khỏi chỗ ẩn thân, mặc dù đã hết sức cẩn thận, nhưng vẫn đạp lên một nhánh cây thật nhỏ tạo thành âm thanh “Rắc rắc” một tiếng, mặc dù không lớn, nhưng cũng làm ngựa sừng trâu lập tức cảnh giác.

Nó ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, hai cái lỗ tai trên đỉnh đầu chuyển động qua lại càng thêm nhanh chóng.

Lỗ Đạt Mã dừng động tác lại, nửa ngồi xuống, tận lực ép người xuống, sợ bị ngựa sừng trâu phát hiện.

Ngựa sừng trâu quan sát hồi lâu không thấy có nguy hiểm gì, thì cúi đầu lại tiếp tục ăn không ngừng.

Lỗ Đạt Mã tính toán xong góc độ, cẩn thận di chuyển, để cho mình và con ngựa sừng trâu còn có cái ba cây được thiên nhiên hình thành cái lồng tre thành một đường thẳng, như vậy nàng sẽ thuận tiện xua đuổi con ngựa sừng trâu đi vào.

Lỗ Đạt Mã nghĩ rất tốt đẹp, con ngựa sừng trâu thuộc loại động vât ăn cỏ, mà động vật ăn cỏ bình thường tính tình cũng ôn hòa, lá gan cũng không lớn. Vì vậy nàng đã làm xong tính toán, tay nắm chặt hai cành cây bất ngờ nhảy ra từ chỗ ẩn thân. Nàng muốn hù dọa con ngựa sừng trâu giật mình, bị kinh hoảng, như vậy nó hoảng hốt sẽ chạy bừa, sẽ chạy vào trong cái lồng thiên nhiên, nàng lại dùng cành cây trong tay kết thúc sinh mệnh của nó. Như vậy, nàng và Dã Nhân huynh đã có thể có một tuần lễ không rầu lo vấn đề lương thực rồi.

Đáng tiếc, nàng quên mất một câu người xưa để lại: “Thỏ nóng nảy cũng cắn người.”

Con ngựa sừng trâu giống như nàng nghĩ là bị làm giật mình, nhưng nàng lại gặp phải “loại tình huống thứ hai“. Con ngựa sừng trâu cũng không có hoảng hốt chạy bừa, mà là con ngươi đỏ lên, hai cái sừng to tướng cường tráng nhắm ngay nàng, lỗ mũi phun khí, một cái chân trước đang không ngừng bới đất, tư thế kia rõ ràng chính là một con trâu chọi đang tức giận.

Lỗ Đạt Mã cũng cảm nhận được tình huống không ổn, hai tay nắm chặt khăn tắm miễn cho bị rớt xuống, quay đầu bỏ chạy.

Con ngựa sừng trâu tức giận đuổi theo ở phía sau.

Lúc này Lỗ Đạt Mã vô cùng may mắn, con ngựa sừng trâu không hẳn là chạy, mà là nhảy. Nếu không, nàng đã sớm tán thân ở dưới sừng của nó.

Vừa nghĩ thông suốt và dưới sự hoảng hốt chạy bừa, Lỗ Đạt Mã chui vào bên trong “cái lồng” vốn là chuẩn bị cho con ngựa sừng trâu, vỗ ngực thở phì phò.

Con ngựa sừng trâu vây quanh “cái lồng” vòng vo hai vòng, sau đó phát ra tiếng phì phì trong mũi một cái về phía Lỗ Đạt Mã giống như đang thị uy, rồi quay đầu bỏ đi.

Lỗ Đạt Mã ngồi ở trong “cái lồng” chột dạ không dứt. Cái thế giới này thật không ngờ động vật ăn cỏ lại hung hãn như vậy, thiếu chút nữa cũng mất cái mạng nhỏ.

Đưa mắt nhìn theo ngựa sừng trâu đi rồi, Lỗ Đạt Mã bò ra khỏi “cái lồng”, nắm thật chặt khăn tắm trên người đã có chút nông rộng.

Không có thịt ngựa sừng trâu để ăn, ít nhất cũng biết được nho dại này có thể ăn được. Đúng vậy, Lỗ Đạt Mã đặt tên cho loại quả nhỏ màu xanh tím này gọi là “Nho dại“. Tên quen thuộc như vậy sẽ để cho nàng cảm giác được thế giới cũ cách nàng không tính là xa.

Lỗ Đạt Mã hái xuống một trái bỏ vào trong miệng, không ngọt, có chút chua, lại mang theo chút chát, nhưng thắng ở chỗ có mùi thơm ngát quanh quẩn ở trong miệng. Nhíu mày, Lỗ Đạt Mã tự nói với mình phải thấy đủ, nàng lại có thêm một thứ gì đó có thể no bụng rồi, không phải sao?

Bẻ mấy cành to nho dại vác lên vai đi trở về.

Hết chương 8.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.