Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

Chương 8: Mùi nước hoa trên người anh là của ai?




Edit: Dờ

Thời tiết Vân Nam mùa này vô cùng kỳ cục, ban ngày nóng như Trùng Khánh, đêm xuống thì nhiệt độ hạ thấp, lại còn bất chợt đổ mưa.

Tần Sấm xuống xe, Thu Thu cũng đi theo. Hai người đều bị mưa ướt sũng, tầm này mà ở trên xe cả đêm có lẽ vật ra ốm mất. Tần Sấm nhìn khách sạn cách đó không xa, tấm biển gắn đèn neon đang sáng nhấp nháy.

Nếu chỉ có mình anh thì Tần Sấm tuyệt đối không tới khách sạn, anh cúi đầu nhìn Thu Thu đứng bên cạnh, bọn họ đã đi hai ngày một đêm rồi, cũng phải tắm rửa một chút đi? Anh thì chẳng sao, chủ yếu là nhìn Thu Thu mong manh quá.

Tần Sấm lấy túi cho mấy bộ quần áo vào, đóng cửa xe rồi nói với Thu Thu: "Hôm nay không ngủ trong xe."

Thu Thu không hiểu, thấy Tần Sấm lấy đồ thì giúp anh một tay.

Mưa tầm tã như thể muốn tắm một trận cho người ta luôn, Tần Sấm ôm cậu vào ngực, cùng nhau đi tới khách sạn.

Tới nơi, Tần Sấm đến quầy lễ tân đặt một phòng đôi. Sau khi nhận phòng, anh đẩy Thu Thu đi vào phòng tắm, "Đi tắm đi."

Phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy róc rách, Tần Sấm cố gắng lờ đi, giả vờ giả vịt đánh giá nội thất và trần phòng.

Phòng khách sạn tiêu chuẩn, hai cái giường, một TV màn hình phẳng, một cái máy tính để bàn. Ngoài cửa sổ còn đang mưa như trút, đêm nay anh và Thu Thu sẽ cùng nhau ở đây, cô nam quả nam vượt qua đêm dài.

Mấy từ ngữ kiều diễm ủy mị gì thế này, Tần Sấm không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Sấm ca..." Đúng lúc anh đang mơ mộng thì Thu Thu lên tiếng.

Tần Sấm quay phắt đầu lại, Thu Thu vừa tắm xong ướt sũng thò đầu ra, vừa vặn nhìn thấy lồng ngực trắng trẻo.

"Ực..." Tần Sấm vô thức nuốt nước miếng.

"Tới đây tới đây..." Tần Sấm bước nhanh tới trước mặt Thu Thu, "Có chuyện gì sao?"

Thu Thu nghiêng đầu nhìn xung quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cái túi đồ, Tần Sấm hiểu ý, "Quần áo đúng không." Anh nhanh chóng chạy đi lục túi đồ.

Vừa rồi vội vã nên Tần Sấm chỉ lấy một cái quần lót với hai cái áo phông và quần dài, căn bản không có quần áo của Thu Thu. Anh đưa một cái áo phông cho cậu rồi chìa túi ra để cậu xem, ý bảo không có đồ khác.

Thu Thu không mấy để tâm, lau khô người rồi mặc áo của Tần Sấm vào. Trong chậu là quần áo cậu vừa thay ra, Tần Sấm thoáng nhìn cái quần lót trong đó rồi nuốt nước miếng, phía dưới Thu Thu không mặc gì.

Đi được mấy bước cậu lại vòng về, kéo kéo quần áo trên người Tần Sấm, bảo anh cởi ra để cậu giặt.

Tần Sấm ngại ngùng, "Như vậy sao được? Không được! Không được!" Mồm thì nói thế nhưng chân thì chạy ngay vào phòng tắm cởi quần áo ngoài lẫn quần lót ra.

Thu Thu phơi quần áo của cậu lên rồi quay lại gõ cửa phòng tắm. Tần Sấm ở trong đang bối rối không biết nên mở cửa hay không. Thu Thu và anh đều là nam, Tần Sấm tắm việc của anh, Thu Thu giặt quần áo việc của cậu.

Không đợi Tần Sấm nghĩ xong, Thu Thu lại gõ cửa. Tần Sấm đành mở cửa ra.

Phòng tắm bốc hơi nước mịt mờ, Thu Thu cúi đầu giặt quần áo, đầu tiên là áo phông, sau đó là quần bò, cuối cùng là quần lót. Tần Sấm đứng im lặng dưới vòi sen đánh giá Thu Thu.

Quần lót của anh được Thu Thu cầm trong tay mà chà xát, ai là người sẽ giặt quần lót cho anh? Lúc trước là mẹ, sau là em gái, về sau nữa chẳng phải là vợ ư, sao giờ lại thành Thu Thu?

Nếu Thu Thu là vợ anh, mọi chuyện đều trở nên dễ hiểu rồi.

Dường như Thu Thu làm gì cũng rất nghiêm túc, bàn tay nhỏ nhìn thì mềm mềm, thực ra rất có lực, vẻ mặt cậu chuyên chú giặt cái quần khiến cho Tần Sấm không rời mắt khỏi cậu được.

Giặt quần áo mùa hè không mệt, so với Tần Sấm cứ đứng ngây như phỗng lén nhìn cậu thì Thu Thu nhanh nhẹn hơn nhiều, mấy phút đã vắt khô quần áo chuẩn bị đem ra ngoài phơi.

Tần Sấm vội vàng rửa sạch bọt xà phòng, lau khô người mặc vội quần áo rồi theo Thu Thu chạy ra ngoài.

"Thu Thu!"

Cậu đưa lưng về phía Tần Sấm, kiễng chân phơi quần áo, phía bên dưới trống trơn như ẩn như hiện.

"Từng giặt quần áo cho ai rồi à?" Tần Sấm hỏi xong lại cảm thấy mình hỏi chưa đúng trọng tâm, "Về sau giặt quần áo cho anh đi, theo anh luôn cho rồi."

Thu Thu phơi quần áo xong, không hiểu Tần Sấm nói gì, lại đem chậu trả về phòng tắm. Lúc cậu đi ra thì thấy Tần Sấm đang hút thuốc cạnh cửa sổ, tiếp tục lải nhải, "Tùy tiện giặt quần lót cho người ta, có phải thích làm vợ anh không?"

Nói xong Tần Sấm ngây cả người, anh dúi tàn thuốc vào khung cửa sổ, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Thu Thu thì chợt cảm thấy may mắn. May là Thu Thu không hiểu tiếng Trung, lỡ như cậu không có ý đó với anh mà chỉ đơn thuần cảm kích, còn anh thì giúp cậu một bận đã vội vàng nhận người ta làm vợ, vậy thì xấu hổ chết.

Có xấu hổ thì cũng chỉ một mình Tần Sấm xấu hổ, Thu Thu vẫn tự nhiên ngoan ngoãn ngồi lên giường. Tần Sấm đi về giường, sờ sờ cổ che giấu cảm xúc trong lòng.

Anh vừa mới ngả lưng thì thấy nệm giường lún xuống, Thu Thu đột nhiên nhảy tới bên cạnh anh. Tần Sấm kinh ngạc nhìn cậu, "Hả?"

Cổ bỗng cảm nhận được cảm giác dễ chịu ấm áp, Thu Thu dùng hai tay xoa nhấn trên cổ mát xa cho anh.

Tri kỷ.

Đời này Tần Sấm chưa từng gặp người nào tri kỷ đến vậy, vừa rồi anh còn tự xấu hổ vì ý nghĩ của mình, giờ đây đã mặt dày ném tất cả ra sau đầu.

Thậm chí anh còn vô liêm sỉ mà nghĩ, dù Thu Thu không có ý đó với anh, nhưng tình cảm có thể chậm rãi bồi đắp mà? Nếu không nói ra thì Thu Thu mãi mãi sẽ không biết được.

Tần Sấm thuận thế nằm sấp ra giường, miệng thoải mái rầm rì. Xoa cổ xong, Tần Sấm cầm tay Thu Thu dịch xuống dưới thắt lưng, "Chỗ này, xoa thêm một chút."

Lái xe đường dài sinh ra không ít bệnh nghề nghiệp, Tần Sấm tuổi còn trẻ nhưng thắt lưng đã hơi có vấn đề, thường xuyên đau nhức, hiếm thấy có người sẽ đau lòng cho anh.

Có lẽ xoa cổ xong thì đã mỏi tay, lúc xoa bóp lưng cho anh, Thu Thu không còn sức nữa. Tần Sấm kéo chân Thu Thu đặt lên lưng anh, Thu Thu hiểu ý, đứng lên dùng chân đạp lưng Tần Sấm.

Trái với dáng vẻ đắc ý của Tần Sấm, Thu Thu có vẻ lo sợ, dù sao cũng là đạp lên người Tần Sấm, cậu không dám dùng sức, nửa người dựa vào tường, sợ mình dùng lực quá mạnh.

Gót chân đặt lên lưng Tần Sấm nhè nhẹ xoa, lúc đạp tới thắt lưng, Thu Thu trượt chân một cái liền ngồi thụp hẳn xuống lưng anh.

"Ự..." Tần Sấm bất ngờ không kịp đề phòng kêu lên đau đớn, đưa tay sờ ra sau thắt lưng. Người trên lưng cuống quít muốn đứng dậy, Tần Sấm thuận thế xoay người lại giữ hai chân Thu Thu không cho cậu đứng lên, để cậu khóa ngồi trên bụng anh.

"Nếu cậu nặng thêm chút nữa thì cơm tối cũng phọt hết ra mất." Tần Sấm hung dữ nắm đùi Thu Thu, "Thắt lưng sắp bị cậu ép gãy đôi rồi."

Thu Thu vốn đang sợ sệt, thấy Tần Sấm không giận thì cũng ngây ngô cười. Tần Sấm nhéo eo cậu, "Cậu còn dám cười!"

Thu Thu cười khúc khích, mặt đỏ bừng bắt lấy tay Tần Sấm. Vừa rồi trượt chân cậu cũng thót cả tim sợ Tần Sấm bị làm sao, giờ nguy cơ đã giải trừ, Thu Thu không hiểu sao thấy buồn cười.

"Ưm! Ưm!" Tiếng cầu xin giống như rên rỉ, cậu ngồi trên bụng anh, bị Tần Sấm cù lét cười ná thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.