Trùng Sinh Thiên Tuyết

Quyển 1 - Chương 40: Đã có Chu Công chi lễ, ngươi vẫn muốn sao




Vừa tắt điện thoại, Tiêu Phàm liền đứng dậy!

- Đợi đã.

Uyển Thiên Thiên gọi

Tiêu Phàm nhìn lại.

- Anh muốn đến Thiết Môn sao?

- Ừ.

- Thế thì để Đường Huyên đi cùng anh.

Tiêu Phàm nhướng lông mày, ngụ ý hỏi lý do.

- Anh không hiểu Đổng Thiên Lỗi đâu, đó là một gã tàn nhẫn, người trên giang hồ, chuyện trên giang hồ nhiều lúc phải dùng thủ đoạn giang hồ giải quyết mới ổn. Cho dù có xảy ra vấn đề gì, cũng còn đường sống.

Uyển Thiên Thiên nói, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy.

Tiêu Phàm nhíu mày.

Cái gọi là độc ác tàn nhẫn, đó cũng là khác người. Trong mắt của người bình thường, dạng lưu manh đầu đường xó chợ đã được coi là tàn nhẫn. Nhưng “đệ nhất nữ ma đầu” đã nhận xét như vậy, thì tên Đổng Thiên Lỗi này đúng là có khả năng khác người.

Lẽ ra Tân Lâm cùng Tiêu Phàm đến Thiết Môn là lựa chọn thích hợp nhất. Kinh nghiệm giang hồ của Thất Diệu cung thiếu chủ có lẽ không bằng Nhị đương gia của Yên Chi xã, nhưng cũng không cách biệt quá xa. Quan trọng là Tân Lâm và Tiêu Phàm cực kỳ ăn ý, nhiều lúc Tiêu Phàm chưa cần nói, Tân Lâm đã biết phải xử trí thế nào.

Vì hộp đen và Phong Vãn Nương còn ở Chỉ Thủy Quan, để phòng bất trắc, Tiêu Phàm và Tân Lâm không thể cùng lúc rời Chỉ Thủy Quan. Bản thân Uyển Thiên Thiên không thể dùng chân khí để đánh nhau ít nhất ba tháng, thế thì chỉ có thể để Đường Huyên đi với Tiêu Phàm đến Thiết Môn.

Tất nhiên, sự sắp xếp này của Uyển Thiên Thiên cũng không thể nói hoàn toàn không có ý đồ riêng. Uyển Đại đương gia muốn Đường Huyên đi xem “đối thủ cạnh tranh” bỗng nhiên mọc ra này là thần thánh phương nào.

Binh pháp có nói : Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!

- Được.

Tiêu Phàm suy nghĩ một lúc, liền gật đầu đồng ý.

Rất nhanh, chiếc Mercedes Benz rời Chỉ Thủy Quan, người lái xe không phải Tiêu Phàm, mà là Đường Huyên. Đường Huyên tính tình dịu dàng, giống Tân Lâm, không thích nói nhiều, cũng là lựa chọn “vệ sĩ bên cạnh” rất thích hợp. Tất nhiên, khuyết điểm của Đường Huyên và Tân Lâm cũng giống nhau, đó chính là làm “vệ sĩ bên cạnh”, nhưng cả hai cô đều quá đẹp, không khỏi làm cho người ta quá chăm chú.

Di động của Tiêu Phàm rung lên.

Một số điện thoại lạ gọi từ Thiết Môn, nhưng nhìn các “chữ” liên tiếp trong dãy số đó, Tiêu Phàm cũng có thể đoán được cuộc gọi đó do Đổng Thiên Lỗi gọi.

Tiêu Phàm thản nhiên nhìn di động, không vội nghe ngay.

Đường Huyên bình tĩnh cầm vô lăng, không nhìn Tiêu Phàm, cũng không để lộ bất cứ thần sắc ngạc nhiên nào, thật đúng là tác phong đích thực của “vệ sĩ bên cạnh”.

Sau khi đợi di động kêu khoảng nửa phút, Tiêu Phàm mới nghe, dửng dưng nói :
- Xin chào, ai đấy?

- Xin hỏi là Tiêu tiên sinh phải không? Tôi là Đổng Thiên Lỗi.

Bên kia điện thoại, vang lên tiếng đàn ông dõng dạc, sặc mùi giang hồ.

- Đổng tiên sinh.

Giọng Tiêu Phàm vẫn dửng dưng như trước, khá bình tĩnh.

Đổng Thiên Lỗi ngưng một lúc mới nói tiếp:
- Tiêu tiên sinh, là Phương tiểu thư bảo tôi tìm anh, Phương tiểu thư nói anh là anh họ cô ta, ha ha có chuyện này không Tiêu tiên sinh?

Nghe ra, giọng Đổng Thiên Lỗi có phần không hài lòng.

Sau khi Đổng Thiên Lỗi nổi dậy ở Thiết Môn, rất ít người gây khó dễ trước mặt y.

Phương Do Mỹ nói Tiêu Phàm là anh họ cô, Đổng Thiên Lỗi nửa tin nửa ngờ, không chừng, gã thanh niên họ Tiêu này có khả năng là người yêu của Phương Do Mỹ. Dù đã nghe anh em thủ hạ báo cáo, đứa con gái nhỏ của Phương bí thư - Phương Lê này vẫn còn nhỏ, chỉ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng bây giờ mười ba mười bốn tuổi đã có thể yêu đương rồi.

Thậm chí trong đám” bạn gái” của Đổng thiên Lỗi còn có cô bé mười bốn mươi lăm tuổi, còn nhỏ hơn cả Phương Do Mỹ.

Nếu đúng là “anh họ” như thế, thì Đổng Thiên Lỗi bị chơi khăm rồi.

Phương Lê là nhân vật tầm cỡ, vì quan hệ của Phương Lê mà Phương Do Mỹ cũng rất quan trọng. Nhưng điều này không có nghĩa rằng, “người yêu” của Phương Do Mỹ cũng là nhân vật quan trọng. Có thể đoán được Phương Lê tuyệt đối sẽ không chấp nhận mối quan hệ này.

Ô Long như vậy, cũng không thể có.

- Đổng tiên sinh, khoảng bốn tiếng nữa thì tôi đến Thiết Môn, nghe nói đồ mà tiểu Mỹ mất đang ở chỗ Đổng Tiên sinh, hẹn thời gian địa điểm đi.

Tiêu Phàm cơ bản không muốn phí lời với Đổng Thiên Lỗi, trực tiếp nói thẳng, giọng càng lạnh nhạt hơn.

- Ha ha, được thôi, không ngờ Tiêu Tiên sinh lại nôn nóng thế..Tiêu tiên sinh, đợi anh đến Thiết Môn rồi gọi điện cho tôi, lúc đó tôi tất sẽ có sắp xếp.

Đổng Thiên Lỗi lập tức tắt điện thoại, không cho Tiêu Phàm cơ hội nói tiếp.

Xem ra Đổng Thiên Lỗi quả thật đang nghi ngờ thân phận của Tiêu Phàm.

- Nhất thiếu, chuyện này liệu có liên quan với Cơ tổng không?

Đợi Tiêu Phàm bỏ điện thoại xuống, Đường Huyên vừa lái xe, vừa hỏi như tiện miệng. Dáng người Đường Huyên cao gầy, nhưng không kém phần đầy đặn, nhìn nghiêng, đường cong lả lướt, cực kỳ mê người.

Tiêu Phàm nhìn cô, hỏi lại:
- Tại sao lại hỏi vậy?

Đường Huyên cười tự nhiên, nói:
- Tôi đang nghĩ, chỉ một tên Đổng Thiên Lỗi, e là không được đánh giá cao như thế, không đáng để anh bây giờ vội vội vàng vàng đến Thiết Môn.

- Xem ra, Nhị đại đương gia rất hiểu Đổng Thiên Lỗi?

Đường Huyên cuối cùng cũng quay đầu nhìn Tiêu Phàm, trên mặt vẫn lộ nét cười dịu dàng, nói:
- Nhất thiếu, nếu được thì anh hãy gọi tôi bằng tên đi, không giấu anh, chứ mỗi lần anh kêu tôi là Nhị đương gia, tôi thấy cứ là lạ sao ấy!

- Được.

Tiêu Phàm cũng không chần chừ, xoa cằm mỉm cười.

- Cảm ơn.

Đường Huyện liền thở phào, cực kỳ vui vẻ. Có thể thấy, vừa rồi tâm trạng cô thật sự rất căng thẳng, dường như việc Tiêu Phàm đồng ý hay không đối với cô mà nói là vô cùng quan trọng.

- Đừng khách sao.

- Tên Đổng Thiên Lỗi này, thật ra rất kỳ quái. Nói gã là lưu manh, gã lại là sinh viên chính thức đại học danh tiếng. Anh nói gã là nho thương, gã còn côn đồ hơn đám lưu manh, hãm hại lừa gạt, thủ đoạn gì cũng dám làm. Cơ Khinh Sa và tập đoàn Cơ thị ở toàn bộ Yến Bắc, danh vọng lẫy lừng, thế mà Đổng Thiên Lỗi lại có thể dựng lên một “tập đoàn Lỗi Thạch” của Đổng Thiên Lỗi ngay trước mắt Cơ Khinh Sa, cũng có quan hệ không thể tách rời với tập đoàn Cơ thị, nhập nhằng không rõ.

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, nói:
- Nói như vậy, Đổng Thiên Lỗi và Cơ Khinh Sa vừa là đối tác làm ăn, vừa là đối thủ cạnh tranh?

Đôi mắt to của Đường Huyên lập tức trợn tròn, nét mặt cực kỳ thán phục, một lúc sau mới nhẹ giọng nói:
- Nhất thiếu quả nhiên tài trí hơn người, chỉ dựa vào mấy câu nói như vậy đã nói trúng chân tướng. Tôi vốn còn không biết nên kể thế nào về quan hệ giữa Đổng Thiên Lỗi và Cơ Khinh Sa.. . Nhất thiếu nói quá chính xác, giữa Cơ Khinh Sa và Đổng Thiên Lỗi vùa là đối tác làm ăn, cũng lại là đối thủ cạnh tranh.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, đợi câu nói tiếp sau.

- Nếu nói sâu xa, Đổng Thiên Lỗi và Cơ lão gia tử thật ra có quan hệ rất mật thiết, thậm chí có thể nói thế này, Đổng Thiên Lỗi vốn là một tay Cơ lão gia tử nâng đỡ. Cơ gia và tập đoàn Cơ thị ở Yên Bắc, nhất là ở Thiết Môn, giờ thật sự là cây lớn rễ sâu, rốt cuộc có ảnh hưởng đến đâu, người ngoài không thể biết rõ ràng. Nhưng Đổng Thiên Lỗi thực là có tố chất làm đại ca, về cơ bản, mọi hạng người ở Thiết Môn đều phải nhìn sắc mặt Đổng lão bản mà làm việc. Trước kia, khi Cơ lão gia tử còn sống, Đổng Thiên Lỗi rất tuân thủ nguyên tắc, sau khi Cơ Khinh Sa tiếp nhận tập đoàn Cơ thị, không biết nguyên nhân gì mà dần dần có khoảng cách với Đổng Thiên Lỗi. Mọi người nói là do Đổng Thiên Lỗi không phục Cơ Khinh Sa, muốn tự lập bè phái, nhưng theo phân tích của cá nhân tôi, e là chuyện không phải như vậy...

Đường Huyên thong thả kể nguồn gốc liên quan giữa Đổng Thiên Lỗi và Cơ Khinh Sa. Chiếc Mercedes Benz vẫn phóng nhanh như chớp, không vì thế mà ảnh hưởng đến tốc độ trên đường.

Tiêu Phàm mỉm cười hỏi:
- Vậy cô phân tích thế nào?

- Suy cho cùng, vẫn là Cơ Khinh Sa chủ động xa lánh Đổng Thiên Lỗi, hoặc là xa lánh anh em trên giang hồ. Cơ Khinh Sa vốn đã không đồng ý với cách làm cá mè một lứa của Cơ lão gia tử lúc đầu, bây giờ càng không như trước kia nữa, xã hội pháp trị, quốc gia càng nghiêm ngặt, càng ngày càng không dễ lăn lộn làm ăn. Không cẩn thận, cho dù là không mất đầu thì cũng bị tuyên mười mấy năm tù. Cơ Khinh Sa phải dần dần tạo khoảng cách với Đổng Thiên Lỗi và các anh em giang hồ, tẩy trắng Cơ gia và tập đoàn Cơ thị.

- Phương hướng rất chính xác.

Tiêu Phàm hờ hững nói.

Không những Cơ Khinh Sa và tập đoàn Cơ thị làm như vậy, mà rất nhiều công ty lớn có liên quan đến công việc quản trị đều có cùng hành động. Có một số người thành công tẩy trắng, nhưng phần lớn các đại ca và công ty của bọn họ cuối cùng lại tẩy không sạch, còn rơi xuống đáy.

Nói chính xác thì số thật sự an toàn là rất ít, số rửa không sạch là phần lớn.

Có câu nói rất hay là: Ra đời lăn lộn lúc nào cũng phải trả.

Đường Huyên cười cười , nói:
- Phương hướng là rất chính xác, nhưng Cơ gia muốn hoàn toàn bỏ việc trước kia, cũng không phải dễ dàng như vậy. Đụng chút chuyện khúc mắc trên giang hồ, Cơ Khinh Sa vẫn phải nhờ Đổng Thiên Lỗi đứng ra giải quyết. Đặc biệt là một số nguyên lão của Cơ gia, hoặc nhiều hoặc ít đều mang tội hình sự, không thể không khách khí với Đổng thiên Lỗi. Tập đoàn Lỗi Thạch có một phòng nghiệp vụ, cũng là tách ra từ bên tập đoàn Cơ thị, ngoài ra, tôi nghe nói..

Nói tới đây, Đường Huyên do dự, không nói tiếp.

Tiêu Phàm khẽ cười, nói:
- Huyên Huyên, ở đây chẳng có ai, muốn nói gì cứ nói đi, đừng ngại.

Đường Huyên đưa tau vuốt mái tóc dài đen nhánh, cười dễ thương, nói:
- Ngược lại cũng không phải ngại. Chuyện này tôi chỉ nghe nói, hình như trên Đổng Thiên lỗi còn có người nâng đỡ, có vẻ như là nhân vật tầm cỡ rất ghê gớm, ngay cả một số lãnh đạo lớn ở tỉnh Yến Bắc cũng phải nể mặt gã ta. Những chuyện này, tôi cũng không rõ lắm, không dám tùy tiện đoán bừa.

Sau lưng Đổng Thiên Lỗi là Tiết Lan, Tiết lão gia, đối với đám người Nhiêu Ngọc Sinh mà nói thì đây không phải bí mật gì. Bọn họ cũng là con cháu nhà quyền thế ở thủ đô, nhưng Đường Huyên là người giang hồ thuần túy, những thế lực chính trị và thế gia quyền quý đối với cô quả thực quá xa vời. Trong mắt Đường Huyên, tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh khác nhau ở điểm nào, e là chẳng phân biệt rõ ràng.

Phân tích quan hệ giữa Cơ Khinh Sa và Đổng Thiên Lỗi, cô nói đâu ra đấy, vừa nói đến chỗ dựa của Đổng Thiên Lỗi thì chỉ có thể phỏng đoán.

Tiêu Phàm cười nói,
- Người này chúng ta mặc kệ y, chuyến này tôi đến Thiết Môn là muốn giúp em họ tôi lấy lại túi. Những chuyện khác, không cần để ý.

- Điều này cũng nói đúng.

Đường Huyên khẽ mỉm cười, lái chiếc Mercedes Benz lên đường cao tốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.