Trùng Sinh Thiên Tuyết

Quyển 1 - Chương 39: Niềm ham mê trở thành gốc rễ của sinh mạng




Tiêu Phàm vốn không định nhúng tay vào chuyện của Yên Bắc. Những chuyện dính líu đến bàn cờ chính trị, Tiêu Phàm rất cẩn thận. Cho đến bây giờ, Tiêu Phàm dùng thuật pháp của hắn góp sức giúp cho Tiêu gia, cũng đều là “làm việc thiện tích đức”, không dây dưa vào bàn cờ chính trị.

Yến Bắc dường như cũng chỉ là một phần, cũng không phải liên quan đến tất cả, nhưng liên lụy đến đám người Phương Lê, Hoàng Đại Bằng, Tiết Lan, nước đóquá đục.

Điều quan trọng hơn là, tiến độ giải mã của Phong Vân Nương khá thuận lợi. Không mất bao lâu đã có thể mở được hộp đen, Tiêu Phàm rất muốn biết, chiếc hộp đen được bảo vệ bằng Hà đồ âm dương ngũ tuyệt trận này, rốt cuộc cất giấu bí mật gì.

Đối với hắn, chuyện này rất quan trọng.

Có thể trong đó mở ra một số bí mật mà trước nay chưa từng có.

Nhưng người tính không bằng trời tính.

Tiêu chân nhân không đi tìm, mà việc chủ động đến tìm Tiêu chân nhân.

Hôm nay, Tiêu Phàm vừa khai thông kinh mạch cho Uyển Thiên Thiên thì chuông điện thoại reo.

- Ai vậy?

Uyển Thiên Thiên yếu ớt dựa vào ngực hắn, uể oải hỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng rịn mồ hôi, lộ vẻ kiều diễm không tả xiết.

Bây giờ chân khí nội tức của Uyển Thiên Thiên vẫn bị Tiêu Phàm dùng chân nguyên bản mệnh mạnh mẽ khống chế ở huyệt Đan điền khí hải, Yên Chi hồng không thể dùng nội lực so với tiểu cô nương bình thường thì còn yếu ớt, mảnh mai hơn. Mỗi lần khơi thông kinh mạch, ép âm sát khí trong người tống ra đều làm Uyển Thiên Thiên mệt mỏi kinh khủng.

Cũng may bộ ngực của Tiêu Phàm rộng lớn rắn chắc, đủ cho cô dựa vào.

Tiêu Phàm lắc đầu, không trả lời, cầm di động lên, nhấn nút nghe:
- Tiểu Mỹ?

Số hiển thị, cuộc gọi từ số của Phương Do Mỹ.

Hàng ngày Phương Do Mỹ gọi cho hắn một lần, dần dần đã thành thói quen.

- Tiêu Phàm, anh đến đây nhanh, em gặp chuyện lớn rồi.

Phương Do Mỹ hạ thấp giọng, dù sóng vô tuyến cách âm cũng có thể nghe thấy, giọng cô có chút vội vàng.

Tiêu Phàm không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Có lúc nào Phương Do Mỹ vội vàng đâu?

Tiểu nha đầu ngoan ngoãn học ở trường, có thể gây ra chuyện lớn gì được? Tiêu Phàm không thể tin, trường trung học Khải Minh còn có người dám gây với Phương đại tiểu thư. Theo Tiểu Quế Tử báo cáo, phòng giáo dục quận và trường trung học Khải Minh đã nghiêm túc xử lý chủ nhiệm Tôn và mấy ả lưu manh rồi. Công an quận lại bắt một đám thanh niên lêu lổng có chút quan hệ với mấy ả lưu manh Tiểu Cầm đó.

Tiểu Quế Tử báo cáo rất tỉ mỉ, nhưng Tiêu Phàm không chăm chú nghe.

Những chuyện như vậy, Tiêu Phàm tin Tiểu Quế Tử chắc chắn có thể xử lý rất chu đáo, kín kẽ.

- Em lại gây rắc rối ở trường phải không?

Tiêu Phàm thuận miệng hỏi

- Trường học gì chứ? em đang ở Thiết Môn, vừa đến này.

Tiêu Phàm càng bất ngờ:
- Em đến Thiết Môn? Hôm nay không phải đi học à?

Uyển Thiên Thiên cười nhẹ, nói bên cạnh:
- Hôm nay thứ bảy.

Đúng là ở trong núi không biết ngày đêm, Tiêu chân nhân còn thật sự không biết hôm nay là thứ bảy, trường học nghỉ, tiểu nha đầu đi thăm cha ở Thiết Môn là rất hợp lý. Có điều không nghĩ rằng Uyển Thiên Thiên nhớ rõ ngày tháng như thế.

- Ai? Ai đang nói đấy?

Không ngờ Uyển Thiên Thiên vừa nói bên này, bên kia Phương Do Mỹ đã nghe được, lập tức la lên.

- Trần Dương phải không? Tiêu Phàm, anh đang đi cùng chị ta phải không?

Nghe giọng thì thấy tiểu cô nương đã giận dữ.

Chẳng lẽ cô bé lại thật sự coi tiêu Phàm là bạn trai, nên bắt đầu ghen?

Uyển Thiên Thiên cười, đôi mắt to tròn quyến rũ nháy mắt với Tiêu Phàm, nói:
- Tiêu nhất thiếu, Trần Dương là ai? Cô ấy có vẻ giống hồng nhan tri kỷ của anh lắm nhỉ.

Tiêu Phàm lập tức một đầu hai tròng lớn, trừng mắt nhìn Uyển Thiên Thiên, ý nhắc cô đừng ồn ào, gây chuyện, sau đó nói vào di động:
- Tiểu Mỹ, đừng ngắt lời, nói chuyện nghiêm túc. Em gặp chuyện lớn gì?

- Sao lại là em ngắt lời? Rõ ràng là bên anh có người nói xen vào đúng không? Hay nhỉ, Tiêu Phàm, thật sự không nhìn ra nổi, anh lăng nhăng như thế, bồ bịch thật không ít nhỉ. Anh nói đi, nói xem cuối cùng anh muốn thế nào?

Không ngờ con người Tiêu chân nhân lại không hữu ích như vậy. Phương Do Mỹ kêu to, như không kìm được cơn giận.

Khi con gái ghen, anh có lấy súng chĩa vào đầu cô ta cũng chẳng ăn thua, đừng nói đến cái kiểu “cảnh cáo” không đến nơi đến chốn này.

- Tiểu Mỹ, đừng gây nữa!

Tiêu Phàm hét to, bộ dạng rất nghiêm khắc.

Phương Do Mỹ giật mình, điện thoại bên kia lập tức rơi vào im lặng.

Thật ra gặp phải tình huống này, người đàn ông dày dạn kinh nghiệm có rất nhiều cách ứng phó khéo léo, linh hoạt, tuyệt đối sẽ không như Tiêu chân nhân, chỉ biết hét to “miệng hùm gan sứa”. Chỉ cần Phương Do Mỹ tiếp tục đôi co với hắn mấy câu thì kẻ nhận thua trước chắc chắn là Tiêu chân nhân, không phải Phương đại tiểu thư.

Tiếc là Phương đại tiểu thư nhìn thì hùng hồ, mạnh mẽ nhưng thực ra cũng là gà mờ chẳng chút kinh nghiệm. Tiêu Phàm hét lớn như thế lại có tác dụng không ngờ, Phương Do Mỹ ngậm miệng thầm thì mấy câu, nhưng cuối cùng không dám nổi nóng với Tiêu Phàm nữa, đánh ấm ức nói :
- Có việc thì mới nói.

- Em mất túi rồi..

Đầu bên kia điện thoại, Phương Do Mỹ nói ấm ức.

Hóa ra đây chính là chuyện mà tiểu nha đầu gọi là “gặp chuyện lớn”, Tiêu Phàm vừa tức giận, lại vừa buồn cười.

- Mất thế nào? Mất ở đâu?

- Nhà ga, vừa mới xong, em vừa mới xuống tàu thì bị người ta lấy mất.

Tiêu Phàm ngạc nhiên hỏi:
- Em đi tàu đến Thiết Môn sao?

- Tất nhiên, anh nghĩ là có xe riêng đưa đón à?

Phương Do Mỹ nói hơi tức giận! Phương Lê dạy con gái thật ra khá nghiêm khắc. Nhiêu Vũ Đình dù cực kỳ yêu quý Phương Mỹ, nhưng không hề cưng chiều. Con người Phương Do Mỹ lại không quá kiêu ngạo. Đương nhiên đối với Tiêu Phàm thì Phương Do Mỹ đã đủ xảo trá tai quái rồi, nhưng với lai lịch xuất thân của cô thì mức độ được“nuông chiều” của Phương Do Mỹ thật chẳng là gì, con cái nhà bình thường so với Phương Do Mỹ còn được nuông chiều gấp bội.

Những lúc được nghỉ học, Phương Do Mỹ đi tàu đến Thiết Môn thăm cha, cũng xem như một kiểu tập luyện.

- Một mình come sao?

- Vâng.

- Thế nào mà mất túi?
Em chắc chắn là bị lấy cắp không?

Tiêu Phàm hỏi. Cho dù nhà ga ở đâu thì đều là những chỗ tốt xấu lẫn lộn, tương đối lộn xộn. Nhất là mấy năm trước, tình hình trị an xã hội càng kém, từng đám từng đám băng đảng trộm túi, băng đảng đua xe ở nhà ga. Tuy nhiên mấy năm nay có sự quản lý, giám sát, nghiêm trị liên tục, tình hình này đã cải thiện rất nhiều, đặc biệt là nhà ga Thiết Môn, càng được quản lý rất tốt. Phương Do Mỹ lần đầu đến Thiết Môn thăm người thân, bị mất túi không khỏi quá trùng hợp.

- Tất nhiên em dám chắc, tên trộm túi đó đã gọi điện thoại cho em mà.

- Hả?

Hai hàng lông mày Tiêu Phàm bỗng nhướng lên, ngồi thẳng người.

Đây quả là chuyện mới lạ, tên trộm chủ động gọi điện thoại cho người bị mất? Bằng trực giác, Tiêu Phàm biết chuyện này không hề đơn giản.

- Là thế này, cái người gọi điện thoại cho em, tự xưng là bạn của cha em, nói đã giúp em bắt được tên trộm túi, bảo em đến để cầm túi về…

Phương Do Mỹ hạ giọng, kể đại khái chuyện vừa xảy ra, giọng hơi hổn hển.

Tiêu Phàm hơi sửng sốt, nói:
- Đây là một kiểu lừa gạt sao? Cũng không khỏi quá vụng về nhỉ?

Cũng không trách được Tiêu chân nhân mơ hồ không hiểu, đúng là không thể lý giải nổi rốt cuộc là có ý gì. Nhưng kiểu lừa gạt này thực hiện với Phương Do Mỹ lại đúng là tìm nhầm người. Thử nghĩ xem Phương Lê sao có thể có người bạn ăn cắp túi ở nhà ga được?

- Đây không phải trò lừa gạt, đây là một kiểu cảnh cáo.

Không ngờ Phương Do Mỹ lại bác bỏ ý kiến của hắn.

- Cảnh cáo?

- Đúng, em nghĩ vậy đấy. Người lúc nãy gọi điện thoại cho em, tự xưng là Đổng Thiên Lỗi.

- Đổng Thiên Lỗi?

Tiêu Phàm lập tức tỉnh người.

Nếu vừa rồi, cuộc điện thoại kia là do Đổng Thiên Lỗi gọi thật thì suy đoán của Phương Do Mỹ là đúng. Việc này quả thật không phải trò lừa gạt, mà là cảnh cáo. Tuy nhiên việc đã dính líu đến Đổng Thiên Lỗi thì Tiêu Phàm phải cảnh giác cao độ. Trong suy nghĩ của Tiêu Phàm thì Đổng Thiên Lỗi chẳng là cái gì, nhưng bây giờ người mà Đổng Thiên Lỗi tìm cũng không phải hắn mà là Phương Do Mỹ, Tiêu Phàm không thể thong thả được.

- Tiểu Mỹ, em có biết Đổng Thiên Lỗi này là ai không?

- Biết, Thiết Môn có một công ty rất nổi tiếng, lần trước em vô tình nghe cha mẹ nhắc đến người này, cha em nói có lẽ người này sẽ có vấn đề, không ngờ là y có vấn đề thật, cho người theo dõi em, lấy cắp túi của em.

Phương Do Mỹ nói liền một mạch.

Tất nhiên đây đều là suy đoán của Phương Do Mỹ, nhưng Tiêu Phàm rất rõ, suy đoán này của Phương Do Mỹ rất gần với sự thực.

Xem ra hai, ba ngày ngắn ngủi vừa rồi, sự việc lại thay đổi không ngờ. Đổng Thiên Lỗi trực tiếp nhằm vào Phương Do Mỹ, hẳn là đã bị ép, sắp chó cùng rứt giậu đây.

Thử nghĩ nếu chuyện này để Phương Lê biết, e là ông ta lập tức sẽ nổi trận lôi đình, không khách khí mà đào tận gốc Đổng Thiên Lỗi, chẳng ngại vì thế mà khai chiến toàn diện với Tiết gia cũng chẳng tiếc.

Hậu quả như vậy, Đổng Thiên Lỗi chắc chắn không phải chưa nghĩ đến, nhưng vẫn nhằm Phương Do Mỹ ra tay, có thể thấy y cũng không có quá nhiều đường lui.

- Tiểu Mỹ, rất thông minh đấy.

Tiêu Phàm khen một câu.

Một mình tiểu nha đầu gặp phải chuyện này ở nhà ga Thiết Môn không hề sợ hãi hoảng hốt. Đổng Thiên Lỗi vừa điện thoại đến, ngay lập tức có thể phán đoán tình hình khác thường, gọi điện ngay cho Tiêu Phàm, quả thật không phí một lời khen của Tiêu Phàm.

- Đó là..
Phương Do Mỹ liền đắc ý, nhưng ngay sau đó lại băn khoăn hỏi:
- Bây giờ em phải làm thế nào? Y vẫn đang đợi em trả lời, chuyện này, có phải nói với cha em không?

- Tạm thời đừng nói với Phương thúc thúc, thế này đi, em cứ về tỉnh ủy thăm Phương thúc thúc trước, cho Đổng Thiên Lỗi số điện thoại của anh, để anh và y nói chuyện.

Tiêu Phàm lập tức quyết định.

Tiêu Phàm không hề nghi ngờ năng lực chính trị của Phương Lê, càng không tự đại cho rằng mình khôn ngoan hơn Phương Lê, nhưng chuyện này liên quan đến Phương Do Mỹ, Phương Lê khó tránh khỏi lo lắng mà kích động, mất bình tĩnh. Bất cứ quyết định nào đưa ra trong lúc giận dữ cũng đều không được sáng suốt, một suy nghĩ không chu đáo cũng có thể là cái bẫy lớn.

Hơn nữa Phương Lê là một trong ba bên đương sự, một khi ông ta đích thân ra mặt thì chẳng còn khoan nhượng nữa.

- Được..thế anh có đến Thiết Môn không? Em..em nhớ anh rồi..

Giọng càng cuối câu rõ ràng nhỏ đi rất nhiều, cho dù tiểu nha đầu chẳng sợ trời chẳng sợ đất nhưng có thể nhận thấy, cô bé đã lấy hết can đảm trước khi nói câu này.

Uyển Thiên Thiên chẳng ngại “nghe trộm”một bên điện thoại Tiêu Phàm, lập tức bĩu môi, khẽ “hừ” một tiếng.

“Đối thủ cạnh tranh” càng ngày càng nhiều rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.