Trùng Sinh Thiên Tuyết

Quyển 1 - Chương 37: Ta là thừa tướng phu nhân, đừng kêu sai




Thấy Tiêu Phàm vẻ mặt thản nhiên, không có nói thêm cái gì trong chuyện của Đổng Thiên Lỗi, Nhiêu Ngọc Sinh cũng không tiện tiếp tục đi sâu. Dù sao chuyện này không đơn giản, chỉ là một Đổng Thiên Lỗi, thì đã đành. Mấu chốt là liên lụy đến Tiết gia, còn liên lụy đến Phương Lê, thậm chí liên lụy đến mỗi quan hệ giữa Tỉnh ủy Yến Bắc và một số người trong nội bộ cao tầng, Tiêu Phàm không có ý định nhúng tay vào.

Đương nhiên, đây cũng có liên quan rất lớn với thái độ của Nhiêu Ngọc Sinh.

Nhìn qua, Nhiêu Ngọc Sinh đối với Tiêu nhất thiếu tương đối khách khí, thậm chí là cung kính, không có chút thất lễ nào. Nhưng đây cũng chỉ là ở mặt ngoài, trên thực tế, Nhiêu Ngọc Sinh ở trước mặt Tiêu Phàm vẫn luôn rất cẩn thận, rất nhiều lời cũng không dám nói rõ.

Ít nhất anh ta vẫn chưa nói cho Tiêu Phàm, chuyện này với Nhiêu Ngọc Sinh anh ta rốt cuộc có bao nhiêu liên quan. Nếu chỉ là có chút đi lại làm ăn với Đổng Thiên Lỗi, Nhiêu Ngọc Sinh lại không đến mức thiếu kiên nhẫn như vậy.

Chính chủ cũng còn chưa có động tĩnh, ngươi gấp gáp cái gì?

Nhiêu Ngọc Sinh không chịu chủ động nói rõ, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không truy cứu đến cùng.

Yến hội cũng là "Tận vui mừng mà tán", Nhiêu Ngọc Sinh và Từ Chấn cung kính tiễn Tiêu Phàm ra đến cửa khách sạn, nhìn theo Mercedes Benz rời đi.

Sắc mặt của Nhiêu Ngọc Sinh hoàn toàn âm trầm xuống.

Từ Chấn hạ giọng nói nói:
- Ngọc sinh, anh cũng đừng quá lo lắng ••••••

Nhiêu Ngọc Sinh hừ một tiếng, nói:
- Tôi có thể không lo lắng sao? Tính cách của anh rể tôi anh ít nhiều cũng biết một chút chứ? Tính tình của Đổng Thiên Lỗi, anh càng rõ hơn rồi, đó là một tên to gan, không sợ trời không sợ đất. Một khi gánh lên, ai có thể tháo gỡ cho bọn họ? Cái lão hồ ly kia tự tay giao việc này vào tay anh rể tôi, bỏ qua chính là phải ngồi nhìn hổ đấu nhau, trốn tránh cũng là tránh không khỏi.

Từ Chấn "Híz-khà zz Hí-zzz" hít một ngụm khí lạnh, đưa tay sờ sờ cằm, dường như cũng hiểu được việc này thật khó xử lý.

Mercedes Benz rời khỏi khách sạn Trung Thiên không lâu, điện thoại di động của Tiêu Phàm lại vang lên, là Cơ Khinh Sa gọi tới. Tiêu Phàm khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, xem chừng Cơ Khinh Sa cũng nên gọi điện thoại cho hắn rồi.

Trước đó Tiêu Phàm đối với các thế lực tỉnh Yến Bắc là hiểu rất sâu và rất rõ ràng, một khi Yến Bắc phát sinh đại sự, gần như không thể tránh khỏi sẽ liên lụy đến Cơ Khinh Sa và tập đoàn Cơ thị.

Bất kể trên mặt bàn hay là dưới mặt bàn, tập đoàn Cơ thị và Cơ Khinh Sa đều được cho là là một phái thế lực hết sức quan trọng của tỉnh Yến Bắc.

Vừa rồi Nhiêu Ngọc Sinh mặc dù có chút nói không tỉ mỉ, nhưng Tiêu Phàm cũng có thể đoán được, việc này Cơ Khinh Sa thoát không khỏi liên quan. Lại không biết là nguyên nhân gì, Cơ Khinh Sa không có tự mình đến gặp hắn.

- Rất xin lỗi, Nhất thiếu, không có qua đó bồi anh, thất lễ.

Điện thoại vừa thông, Cơ Khinh Sa liền nói thẳng vào vấn đề, giọng điệu hiền hoà tự nhiên, hoàn toàn là điệu bộ bằng hữu. Tuy nhiên vẫn là lộ ra vài phần khách khí, cho thấy được trong suy nghĩ của Cơ Khinh Sa, quan hệ giữa cô và Tiêu Phàm vẫn thuộc vào giai đoạn "Cần nghiên cứu thêm nghiệm" nào đó.

- Đừng lo.

Câu trả lời của Tiêu Phàm vẫn là lời ít mà ý nhiều như vậy, không lộ chút thanh sắc nào.

Cơ Khinh Sa khe khẽ thở dài, nói:
- Rất xin lỗi, Nhất thiếu, gần đây lại có người bắt đầu có chủ định rồi, tôi không thể không đặc biệt chú ý cẩn thận một chút. Nếu quá thân cận với anh, nếu chẳng may bị kẻ có dụng tâm lấy việc đó để làm báo cáo, sẽ không dễ giải thích.

Tiêu Phàm thản nhiên ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Tình hình của tỉnh Yến Bắc có lẽ rất phức tạp, nhưng người khác muốn lấy hắn để làm báo cáo lại cũng không có đơn giản như vậy. Con cháu dòng chính của lão Tiêu gia, cũng không phải dễ bị liên lụy như vậy. Đánh cờ chính trị bình thường, tất cả mọi người sẽ rất cẩn thận né tránh những nhà quyền quý siêu cấp. Bởi vì nhà quyền quý siêu cấp một khi bị liên lụy vào, nguyên lão kiểu như Tiêu lão gia tử chỉ cần hắng nhẹ một tiếng, cũng đủ khiến mọi người luống cuống tay chân một trận.

Đương nhiên, loại công kích phát động chuyên nhằm vào một nhà quyền quý nào đó, thì lại khác.

- Nhất thiếu, kỳ thật chuyện này, Bí thư Phương có thể đã hiểu lầm nhân sĩ các giới tỉnh Yến Bắc rồi. Đối với việc Bí thư Phương đến nhậm chức tại tỉnh Yến Bắc, quả thật là rất hoan nghênh. Đối với mọi yêu cầu của Bí thư Phương, tất cả mọi người sẽ cố gắng hết sức phối hợp. Có lẽ phản ứng của một số cá nhân hơi chậm chạp một chút, nhưng cũng không phải phải là cố ý gây khó dễ.

Cơ Khinh Sa châm chước câu chữ, cẩn thận nói.

Kỳ thật lời nói này của Cơ Khinh Sa hoàn toàn có thể xem là thái độ của "thế lực dân gian" tỉnh Yến Bắc. Cơ Khinh Sa không có thân phận phía chính phủ quá hiển hách, nhưng thế lực thực lực của cô ở tỉnh Yến Bắc lại là vô cùng rõ ràng, rất nhiều người đều rõ ràng. Cơ Khinh Sa nói rõ cho Tiêu Phàm, cô không có ý định đối nghịch với Phương Lê, những người khác dường như cũng không có ý định như vậy.

Bằng hữu của Yến bắc sẽ "Rất phối hợp" với Bí thư Phương!

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, nói:
- Cơ tổng, Đổng Thiên Lỗi có phải là một người thuộc số ít người có phản ứng chậm chạp kia không?

Cơ Khinh Sa là " Lão Đại" của thế lực ngần tỉnh Yến Bắc, lại không có nghĩa là toàn bộ tỉnh Yến Bắc sẽ không có "Lão Đại" khác. Trên thực tế, cho dù là Văn nhị thái gia ở Hoàng Hải, cũng chỉ là một vị "Người trọng tài cuối cùng", chứ không thể nào làm được đến "Nhất thống thiên hạ".

Thế lực của Đổng Thiên Lỗi có lẽ vẫn không bằng Cơ Khinh Sa, hẳn là cũng đủ để y "Tự thành lập hệ thống" rồi.

Cơ Khinh Sa không muốn đối nghịch với Phương Lê, không ý nghĩa Đổng Thiên Lỗi cũng sẽ hoàn toàn cùng ý tưởng. Đổng lão đại nhất định phải "Riêng một ngọn cờ", Cơ tổng cô có thể quản được y sao?

Cơ Khinh Sa cười khổ một tiếng, nói:
- Nhất thiếu! Đổng Lỗi thần kinh là khá lớn một chút, nhưng phản ứng cũng không đến mức đần độn như vậy! Anh ta tính tình khá táo bạo, cũng không phải đồ ngốc. Tuy nhiên lần này, bản thân Đổng Thiên Lỗi không có nhiều đường lựa chọn... Nhất thiếu, anh là đại nhân vật, đối với Đổng Thiên Lỗi loại tiểu nhân vật xuất thân lùm cỏ này, có thể thường ngày hiểu biết cũng không nhiều. Bất kể anh ta là tính cách gì, anh ta đi được tới ngày hôm nay, cũng không dễ dàng. Càng như vậy, càng sẽ không dễ dàng buông tha. Nếu thực ép anh ta, chuyện gì anh ta cũng dám làm. Cá nhân tôi cảm thấy, Bí thư Phương vừa mới đến nhận chức, trước tiên cần phải ổn định vững vàng, tìm hiểu một chút tình huống rồi tính sau. Cũng cho mọi người một chút thời gian...

Nhất thiếu, phiền anh chuyển cáo tới Bí thư Phương, không nên ép người quá!

Chó cùng giứt giậu đó!

Đổng Thiên Lỗi bằng cấp không thấp, khoa chính quy, thậm chí còn là bạn học với cô Tiết lan của Tiết đào, học ở trường danh tiếng. Tuy nhiên so sánh với Tiêu Phàm mà nói, Đổng Thiên Lỗi cũng chỉ có thể xem như xuất thân "Lùm cỏ" mà thôi.

Tiêu Phàm hơi có chút kinh ngạc nói:
- Cơ tổng, hình như ấn tượng của cô đối với vị Đổng Thiên Lỗi này rất tốt a.

Cơ Khinh Sa chỉ thiếu chút nữa nói rõ, trên thực tế chính là muốn Tiêu Phàm ra mặt làm người hòa giải, khiến Phương Lê thả cho Đổng Thiên Lỗi một đường, ít nhất cũng phải cho Đổng Thiên Lỗi tranh thủ một chút "Thời gian", để y có cơ hội sửa "Sai " .

Đến bây giờ, Tiêu Phàm có thể trăm phần trăm khẳng định, Nhiêu Ngọc Sinh và Đổng Thiên Lỗi dính dáng rất sâu. Bằng không, Nhiêu Ngọc Sinh là em vợ của Phương Lê, do anh ta ra mặt cầu xin với Phương Lê, chẳng phải sẽ tiện hơn so mượn tay Tiêu Phàm "Người ngoài" này sao? Chính là vì Nhiêu Ngọc Sinh và Đổng Thiên Lỗi dây dưa không rõ, mới không dám đến trước mặt Phương Lê đi cầu xin.

Anh ta là "Đương sự" mà.

Hơn nữa Tiêu Phàm nếu như ra mặt, đại biểu không chỉ có riêng là bản thân hắn, còn mơ hồ đại biểu cho Tiêu Gia. Chẳng những Tiết gia ở sau lưng Phương Lê và Đổng Thiên Lỗi sẽ rất kiêng kị, vị đại nhân vật trực tiếp đặt Phương Lê lên lò lửa để " nướng" kia đều phải suy nghĩ kĩ càng.

- Nhất thiếu nói đùa rồi, nói thật, tôi đối với Đổng Thiên Lỗi không có nửa phần hảo cảm nào, người này rất thô lỗ, tính tình rất thối, tôi không để ý tới anh ta đã nhiều năm rồi. Tuy nhiên hiện tại thế cục này,…..

Trong ngữ khí của Cơ Khinh Sa mang theo bất đắc dĩ rất rõ ràng.

Nếu có thể không bị liên lụy, mà có thể xử lý Đổng Thiên Lỗi, Cơ Khinh Sa đương nhiên rất vui. Mấu chốt hiện tại thời cơ không đúng, Phương Lê nếu thực ra tay "Xử lý" Đổng Thiên Lỗi, mấy "thế lực dân gian" khác lập tức sẽ gặp vạ lây.

Hơn nữa nếu liên lụy Nhiêu Ngọc Sinh vào, gần như sẽ trực tiếp liên lụy đến Cơ Khinh Sa.

Đừng thấy giữa Cơ Khinh Sa và Đổng Thiên Lỗi không thích hợp chút nào, nhưng Nhiêu Ngọc Sinh cũng là cầu liên hệ của hai bên. Là con cháu quý tộc phát triển kinh thương trên đất Kinh Yến, “Hổ địa phương” như Nhiêu Ngọc Sinh, Cơ Khinh Sa, Đổng Thiên Lỗi hoàn toàn nên làm tốt quan hệ.

Nhiều thêm một người bạn, liền thêm một con đường mà.

Tiêu Phàm chậm rãi lái Mercedes Benz trên đường cái xi măng rộng mở, vững vàng về phía trước, đối với di động trầm giọng nói:
- Cơ tổng, đối với tình huống cụ thể của Yến Bắc, cô rõ ràng hơn so với tôi, Bí thư Phương cũng rõ ràng hơn tôi nhiều, tin rằng ông ấy sẽ có cách xử trí trọn vẹn.

Cơ Khinh Sa nhẹ giọng nói ra:
- Nhất thiếu, tôi đối với tình huống của Yến Bắc, có lẽ vẫn chưa hiểu bằng Phó bí thư Hoàng. Phó bí thư Hoàng mới là lão Yến Bắc chân chính. Nghe nói Bí thư Phương vừa đến đảm nhiệm, Phó bí thư Hoàng liền gặp mặt với Bí thư Phương, hy vọng Bí thư Phương có thể chỉnh đổn tốt trật tự trị an. Đối với một số tai hoạ ngầm uy hiếp nghiêm trọng tới an toàn trị an xã hội, phải mạnh mẽ thanh trừ sạch sẽ, tiêu trừ triệt để tai hoạ ngầm nguy hiểm.

Cơ Khinh Sa rốt cục đã nói ra một điểm mấu chốt nhất.

"Phó bí thư Hoàng" trong miệng cô nói, Tiêu Phàm đương nhiên biết rõ là thần thánh phương nào. Chính là một vị Phó bí thư của tỉnh Yến Bắc, nhân vật số ba của tỉnh Yến Bắc. Giống như Cơ Khinh Sa nói, Phó bí thư Hoàng là lão Yến Bắc, đơn thuần là luận về kinh nghiệm công tác ở Yến Bắc. Lão đại Tỉnh ủy và lão đại Ủy ban nhân dân tỉnh tỉnh Yến Bắc đương nhiệm, đều kém chút hỏa hậu so với Phó bí thư Hoàng. Phó bí thư Hoàng trong phân công ở Tỉnh ủy, chẳng những đảm nhiệm công tác phân công quản lý cán bộ, mà còn kiêm quản chính trị pháp luật.

- Phó bí thư Hoàng Đại Bằng?

- Ừ.

Tiêu Phàm mày nhàu lên.

Khó trách chuyện này, Nhiêu Ngọc Sinh và Cơ Khinh Sa đều gấp gáp, hóa ra là có kẻ thứ ba "Tham gia" . Nếu không, Phương Lê vừa mới đến Yến Bắc nhậm chức, cho dù tâm tình "Kiến công lập nghiệp" có bức thiết đến mấy, cũng sẽ không vội vã "Khai chiến" với bạn học Tiết lan như vậy. Huống chi Phương Lê là người điềm đạm, chắc chắn bực nào?

Phương Lê vừa đến, Hoàng Đại Bằng liền đẩy Đổng Thiên Lỗi đến trước mặt ông, rõ ràng là muốn ngồi nhìn hổ đấu nhau. Ở trong mắt Phương Lê, Đổng Thiên Lỗi cố nhiên không đáng nói đến, tùy tiện vươn một ngón tay, đã có thể nghiền nát Đổng Thiên Lỗi và tập đoàn của y rồi. Nhưng cộng thêm Tiết Lan và cả cái Tiết gia đứng sau lưng Đổng Thiên Lỗi, vậy cũng liền không đơn giản.

Hoàng Đại Bằng rõ ràng cũng không phải là hướng về phía Đổng Thiên Lỗi.

Một nhân vậy trên đường, nếu như không có Tiết gia thân phận "Môi giới", thì Phó bí thư Hoàng người ta lấy con mắt nào để nhìn ngươi chứ?

- Nhất thiếu, lời thật thì tôi cảm thấy tướng ăn của một đại nhân vật nào đó cũng thật là quá khó coi.

Một lát, Cơ Khinh Sa ở điện thoại bên kia nói, trong giọng nói mang theo một ý châm chọc thản nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.