Trùng Sinh Thiên Tuyết

Quyển 1 - Chương 12: Chỉnh trị điêu nô*




Hơn nữa Văn Nhập Hải cũng không đơn thuần vì trả thù Hồ Bân, tự tưởng của hắn còn mang theo hương vị gõ núi chấn hổ. Công ty kiến trúc kia có bối cảnh thế nào, Tần Mục còn hiểu rõ hơn Văn Nhập Hải. Đối với tư tâm của Văn Nhập Hải, Tần Mục làm như không nhìn thấy, đầy giọng quan nói:

- Văn phòng khai phát của chúng ta là làm gì, chính là mưu phúc lợi cho nhân dân! Những kẻ trong mắt chỉ có tiền, lương tâm bị giẫm nát dưới chân, chúng ta không nuông chiều, nuông chiều bọn hắn chính là phạm tội đối với toàn bộ dân chúng thành phố. Nhập Hải, chuyện này anh xem rồi làm, xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm, hi vọng anh cho tôi một năm mới khoái trá.

Tần Mục giải quyết dứt khoát, Văn Nhập Hải giống như được ăn quả nhân sâm, toàn thân thoải mái. Đi theo lãnh đạo như vậy làm việc, không nói lời nào đã buông xuống quyền lợi, làm cấp dưới có gì vui vẻ hơn? Trọng yếu hơn là, Tần Mục chấp nhận hành vi trả thù của mình, ý tứ phi thường minh xác, Tần Mục đồng ý tính tình của hắn, chính là nói với hắn, chuyện này làm thành rồi thì ngoan ngoãn trở thành trung khuyển của Tần Mục, Tần Mục muốn hắn cắn ai thì hắn cắn ai, không hỏi nguyên nhân bất kể hậu quả.

Văn Nhập Hải cúi đầu nhìn dấu chân trên người mình, hình như mông cũng trúng hai đá. Hắn cười lạnh gọi điện đến khu khai phát Phượng Minh, trách cứ mình ở công trường kiến trúc tiểu khu Hồ Quang Sơn Sắc bị người ấu đả, hi vọng cục công an khu nhanh chóng xuất cảnh. Bởi vì phương châm của Tần Mục là muốn mấy khu khai phát bảo trì quá độ vững vàng, cho nên Văn Nhập Hải không điệu thấp, mà trực tiếp lộ ra thân phận của mình.

Khoa trưởng văn phòng khai phát, còn là khoa sự vụ trọng yếu, có thể nói có quyền lực, tuy rằng chức vị khoa trưởng nhưng quyền lực còn lớn hơn bí thư khu ủy bốn khu, cục công an khu Phượng Minh lập tức đăng báo bí thư cùng khu trưởng, liên hệ khu Kỳ Lân, không qua bao lâu, bảy tám chiếc xe công an đã mở còi ầm ĩ chạy tới, từ trên ầm ầm nhảy xuống ba bốn mươi công an, đều theo sự dẫn dắt của cục trưởng nháy mắt bao quanh Văn Nhập Hải.

Quả nhiên là chạm tay có thể bỏng, con mẹ nó loại cảm giác này thật thỏa mãn, đáy lòng Văn Nhập Hải không khỏi mắng to khoái trá.

Theo một nhóm nhân viên cảnh vụ vây quanh, Văn Nhập Hải giống như chúng tinh phủng nguyệt đi trở vào văn phòng quản lý trong công trường. Chẳng qua vừa rồi hắn đi vào với dáng vẻ đáng thương, nhưng lần này mang theo mục đích đả kích lôi đình. Hắn đã giải thích với hai vị cục trưởng, mình đã biểu lộ thân phận trong văn phòng quản lý công trường, hơn nữa yêu cầu đối phương đem tình huống vật liệu phản ánh cho mình, nhưng không ngờ bị người ấu đả. Những dấu chân trên người hắn có thể làm bằng chứng rõ ràng. Văn Nhập Hải nói rõ, đã có người phản ánh công trường này sử dụng tài liệu chất lượng kém, hắn sẽ thông báo cho cơ quan có liên quan lập tức thông tri công trường phải đình công, chờ đợi người xuống kiểm tra cùng sát hạch.

Công ty kiến trúc này có bối cảnh gì hai vị cục trưởng cục công an khu đều biết thật rõ ràng, nếu không làm sao có thể lũng đoạn thầu khoán kiến trúc ở tiểu khu xa hoa này, chính là vì có quan hệ hậu trường. Nhưng hậu trường của Văn Nhập Hải, đây chính là Tần Mục, nói trắng trợn một chút, hiện tại bốn khu đã có địa vị ngang hàng cùng Châu Nghiễm, tuy rằng còn thuộc Châu Nghiễm quản hạt, nhưng hiện giờ ánh mắt thủ đô cùng tỉnh ủy đều nhìn vào nơi này, quyền thế của Tần Mục còn nặng hơn Kế Đỉnh Thịnh, mặc dù trong cấp bậc còn kém một bước.

Ngay lúc bọn họ chậm rãi đi tới gần văn phòng quản lý, vừa lúc nhìn thấy Hồ Bân mang theo mấy thương nhân vật liệu xây dựng đi ra. Văn Nhập Hải thấy thế la lớn:

- Tất cả đều khống chế lại, không cho phép người nào rời đi!

Lời của hắn hiện tại còn lớn hơn trời, nhân viên cảnh vụ không nói lời nào lập tức rút còng tay lao tới. Căn bản không phí chút sức lực, bảy tám người Hồ Bân đã bị chặt chẽ bắt giữ. Sắc mặt Văn Nhập Hải bình tĩnh chỉ vào mấy tên tiểu đệ, giới thiệu với hai vị cục trưởng:

- Chính là mấy người này đánh tôi, tôi nhớ thật rõ ràng, chúng ta có thể xin kiểm tra dấu chân trên người tôi!

Hồ Bân còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nghe Văn Nhập Hải cáo trạng, lớn tiếng hô:

- Văn Nhập Hải, tên côn đồ kia, vô dụng bất tài chỉ biết báo cảnh phải không? Tao cho mày biết, hôm nay lão tử đi vào, ngày mai đi ra, sau này mày sẽ biết tay!

Tên ngu ngốc kia vì sao lại chịu phối hợp như vậy đây! Trong lòng Văn Nhập Hải nở nụ cười, nhưng vẻ mặt tràn ngập vô tội, nhìn hai vị cục trưởng xòe tay nói:

- Được rồi, hai vị đều nhìn thấy, thái độ nhân viên công ty kiến trúc phi thường tồi tệ, sự tình này mời các vị giải quyết theo luật lệ đi!

Trong lòng hai cục trưởng cũng đem Hồ Bân mắng nhiếc không thôi. Cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được trận thế bây giờ không tầm thường. Một người bình thường đi tố giác có thể làm kinh động cả hai vị cục trưởng công an đồng thời xuất động sao? Trước kia khi Hồ Bân tặng quà, bọn họ cảm thấy người này thật biết điều, giờ phút này thoạt nhìn sao lại thô bỉ không thôi, trong lòng đều nhủ thầm, vội vàng đem tiền biếu của tiểu tử kia lui về, ra vẻ vị khoa trưởng khoa sự vụ này quyết tâm lấy Hồ Bân khai đao, đừng đem mình cũng ném đi vào, được không bù nổi mất.

Văn Nhập Hải nói xong lời này cảm giác thân thể mình không tự chủ được run rẩy lên. Loại phương thức tháo nước như vậy chỉ xuất hiện qua trong giấc mộng của hắn, bây giờ lại thành sự thật. Hắn không nhìn tới thần sắc kinh khủng của Hồ Bân, chỉ sợ mình không nhịn được xông qua đá vài cước. Tuy rằng hiện tại hắn có đánh người các nhân viên cảnh vụ có thể làm như không nhìn thấy, nhưng hắn không muốn khiến người bắt chuôi, chậm rãi xoay người lưu lại một câu:

- Đồ dùng trong nhà tôi chưa được tôi đồng ý đã bị nhóm người này lấy đi, nên trả trở lại cho tôi rồi.

Hai vị cục trưởng nhất thời đau đầu, vị khoa trưởng này nói vậy là có ý gì? Không được sự đồng ý của hắn lại dọn đồ dùng trong nhà hắn mang đi, đây không phải chính là “trộm” sao? Hai vị cục trưởng đang muốn nịnh bợ Văn Nhập Hải, lập tức nhìn qua nhóm công an ra dấu bằng ánh mắt.

Đợi sau khi Văn Nhập Hải rời khỏi, hai cục trưởng liền làm ầm ĩ xem ai đi thẩm vấn Hồ Bân. Theo trong khẩu khí của Văn Nhập Hải, hình như giữa hắn cùng Hồ Bân còn có chút ân oán riêng tư, nếu xử lý tốt Hồ Bân, rất có thể được niềm vui của Văn Nhập Hải. Niềm vui kia đại biểu điều gì, đại biểu sang năm khi hợp lại bốn khu thì trong cục công an sẽ có vị trí trọng yếu dành cho mình, chuyện tốt như vậy ai mà không cướp làm?

Đợi hai cục trưởng đạt chung nhận thức, áp giải đám người Hồ Bân rời khỏi công trường, ngành cơ quan có quan hệ tới công trình kiến trúc cũng phái ra nhân viên, đi tới phong tỏa thông báo công trường đình công, hơn nữa còn nói rõ với người phụ trách công trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.