Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 38




Bởi vì chuyện ngọc bội, ngày hôm sau lúc Tề Ngọc Yên tới Khôn Dương cung thỉnh an Trịnh Chước, cả hai đều hơi chút gượng gạo.



Thấy tình hình như vậy, Tề Ngọc Yên cũng không muốn nán tại Khôn Dương cung lâu, nói vài câu khách sáo rồi cáo lui rời đi.



La Xảo Nhi thấy thế cũng rời khỏi Khôn Dương cung đi theo Tề Ngọc Yên.



Hai người sóng vai ra ngoài Khôn Dương cung, Tề Ngọc Yên thấy La Xảo Nhi thỉnh thoảng quay mặt sang nhìn mình, mấy lần muốn nói lại thôi, bèn cười hỏi: “Xảo Nhi muội muội có gì muốn nói à?”



La Xảo Nhi dừng bước, bình tĩnh nhìn Tề Ngọc Yên, im lặng một lúc rồi nói: “Tề tỷ tỷ, muội đã nghe kể chuyện ngày hôm qua.”



Tề Ngọc Yên hiểu La Xảo Nhi đang nói tới chuyện ngọc bội kia, liền cười nói: “Chuyện ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi.”



“Nhưng chuyện Chung thị vệ thích Tề tỷ tỷ không phải là hiểu lầm chứ?” La Xảo Nhi cúi đầu, vẻ mặt cô đơn, “Kỳ thật, muội biết từ lâu rồi. Những lúc có Tề tỷ tỷ, Chung thị vệ luôn lén lút nhìn trộm tỷ tỷ.”



Nghe vậy, lòng Tề Ngọc Yên nặng trĩu.



Nàng biết, tình cảm La Xảo Nhi dành cho Chung Dục không phải tình cảm thông thường, cho nên đặc biệt để ý y. Không ngờ, lại khiến muội ấy nhận ra tình cảm Chung Dục đối với mình.



Nàng im lặng, sau đó mỉm cười mở miệng: “Xảo Nhi muội muội hiểu lầm rồi. Chung thị vệ theo phụ thân tỷ nhiều năm, luôn đối xử với tỷ như muội muội ruột. Hắn tiến cung làm đương sai, cũng nhớ lời phụ huynh ta từng dặn hắn chăm sóc tỷ, bởi vậy mới quan tâm tỷ hơn, cho nên mới khiến Xảo Nhi muội muội hiểu lầm.”



Nghe vậy, ánh mắt La Xảo Nhi hơi lấp lánh, mừng rơn nói: “Chỉ vậy thôi ư?”



“Chính là như vậy.” Tề Ngọc Yên mỉm cười nói.



“Vậy thì tốt.” La Xảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, lập tức đầu mày lại chau: “Chung thị vệ thật là một người tốt. Nhưng giờ huynh ấy đã ra cung, sợ cả đời này khó có thể gặp nhau.”



Nghe La Xảo Nhi nói, trong lòng Tề Ngọc Yên cũng trầm xuống. Lý Cảnh yêu thương mình đậm sâu, không đặt chân vào bất kì cung của cung phi nào khác, đáng thương La Xảo Nhi tuổi còn xanh, chỉ có thể ở trong cung này, cô đơn đợi chờ cái chết.



Nếu như muội ấy không tiến cung, cùng với Chung Dục vẫn có thể xem là một mối nhân duyên đẹp.



Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên sửng sốt.



Nàng hoảng sợ trước ý nghĩ lớn mật này của mình.



Như vậy, có được không?



Lý Cảnh sẽ nghĩ sao đây?



Nhưng làm sao có thể nhìn một nữ tử tốt đẹp như La Xảo Nhi cứ vậy mà chết già trong cung? Bất luận ra sao, cứ thử xem thế nào?



Nghĩ đến đây, nàng âm thầm hạ quyết tâm.



Đêm đến, Tề Ngọc Yên chuẩn bị xong, đi vào trong phòng thì thấy Lý Cảnh mặc bộ tẩm y màu trắng ngồi dưới ánh đèn, vẫn như mọi khi, vừa đọc sách vừa đợi mình.



Trong lòng nàng không khỏi hơi xúc động.



Nghe thấy tiếng Tề Ngọc Yên đi vào, Lý Cảnh cũng ngẩng đầu lên, nhìn nàng, cười dịu dàng.



Thấy tâm trạng Lý Cảnh có vẻ tốt, Tề Ngọc Yên quyết định trong lòng, liền đi qua.



Thấy Tề Ngọc Yên đến trước mình, Lý Cảnh khẽ cười vươn tay, kéo tới ngồi xuống cạnh mình, tay vòng lấy, kéo nàng vào trong ngực hắn.



Nàng cười ngọt ngào, rúc vào trong ngực hắn, tựa đầu lên vai hắn.



Hắn mỉm cười vươn tay, vuốt tóc nàng.



Trải qua cơn bão táp ngày hôm qua, hắn mới nhận ra, mình thật sự ở trong tim nàng. Cuối cùng hắn hiểu được, trong cuộc tình này, không phải chỉ một mình mình trao gửi, tình cảm nàng và mình, kỳ thật giống nhau.



“Hoàng thượng.” Nàng nhỏ nhẹ gọi hắn.



“Ừm.” Hắn nhẹ nhàng đáp.



“Thần thiếp thật sự rất vui.” Nàng nói.



“Sao vui?” Hắn lại cười nói.



“Kiếp này thần thiếp có thể được Hoàng thượng đối đãi như vậy, đương nhiên vui rồi.” Bên môi nàng mang ý cười.



Nghe vậy, đầu tiên hắn sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy lòng dạ ngọt như được tẩm mật.



Hắn không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, nói: “Nghe Ngọc Yên nói như thế, ta cũng thật sự vui.”



Nàng mỉm cười, tay càng ôm chặt hắn hơn.



Hắn cũng không nói nhiều thêm, nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc bình yên này.



Đột nhiên, hắn dường như nghe thấy tiếng nàng thở dài.



Hắn ngạc nhiên, mở mắt ra, cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Ngọc Yên, sao lại thở dài?”



Tề Ngọc Yên buồn bã nói: “Tự dưng thần thiếp nghĩ tới Xảo Nhi muội muội, xinh tươi như một đóa hoa, lại không người bầu bạn, có hơi thương xót thôi.”



“Ngọc Yên có ý gì?” Nghe vậy, hắn chợt cau mày, “Chẳng lẽ nàng muốn ta đi tìm La Xảo Nhi?”



Tề Ngọc Yên giật mình, sau đó ngẩng đầu, lườm nguýt Lý Cảnh, sẵng giọng: “Thiếp còn lâu mới cho chàng đi tìm người khác đâu!” Nói xong, siết chặt vòng tay quanh Lý Cảnh, như thể sợ hắn chạy mất.



Lời này của Tề Ngọc Yên vào tai Lý Cảnh, vô cùng lọt.



Hắn lập tức giãn mặt, mỉm cười nói: “Chuyện nào cũng đều là số mệnh. Ngọc Yên cũng đừng nên bận tâm vì nàng ấy, lại thành bản thân không vui.”



“Nhưng mà, thần thiếp thật sự cảm thấy Xảo Nhi muội muội đáng thương.” Lúc nói chuyện, sắc mặt Tề Ngọc Yên rầu rĩ.



Nghe Tề Ngọc Yên nói vậy, Lý Cảm im lặng trong chốc lát rồi nói: “Dù sao, cũng là trẫm hại nàng ấy. Lúc tuyển phi tiến cung hồi trước, nếu trẫm đi xem bức họa, sẽ thấy được nàng, cũng sẽ chỉ tuyển một mình nàng vào cung. Ba người còn lại đều có thể gả cưới cho người khác, cũng sẽ không biến thành tình cảnh như hôm nay.”
“Chỉ tiếc cho Xảo Nhi muội muội, tuổi xuân mơn mởn, xinh đẹp là vậy, lại bị vây trong đây…” Tề Ngọc Yên thở dài, lại ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, hỏi, “Hoàng thượng, hay có thể nghĩ cách nào đó trả lại tự do cho muội ấy không?”



Lý Cảnh sửng sốt, lập tức lắc đầu, trầm giọng nói: “Ngọc Yên, việc này không thể nói bậy. Nếu La Xảo Nhi nhập cung làm tần, cho dù ta có thích hay không thì nàng ấy cũng là người của ta, sao có thể tái xuất cung? Thể diện hoàng gia để đâu?”



Tề Ngọc Yên yên lặng, nói thêm: “Hoàng thượng, nếu như thần thiếp có biện pháp, vừa giúp Xảo Nhi muội muội ra cung, còn giữ được thể diện cho thiên gia thì sao?”



“Còn có biện pháp nào?” Lý Cảnh nâng mày.



“Đợi thần thiếp tính toán cẩn thận rồi báo lại cụ thể cho Hoàng thượng.” Tề Ngọc Yên cười hì hì.



“Chà, nàng còn tính giấu diếm ta hả?” Lý Cảnh mỉm cười nhìn nàng, dùng ngón tay ấn vào đầu mũi nàng.



Tề Ngọc Yên thấy thế, giả vờ tránh né, lại bị hắn ôm chặt lấy, đành phải để hắn thực hiện mưu đồ.



Hai người đùa giỡn một trận mới dừng lại.



Sau một lát, Tề Ngọc Yên bỗng thu lại tươi cười: “Phải ạ, Hoàng thường, thần thiếp còn có một chuyện bẩm báo.”



Thấy vẻ mặt Tề Ngọc Yên nghiêm nghị, Lý Cảnh ngẩn ra, hỏi: “Chuyện gì?”



Tề Ngọc Yên có chút do dự, sau một lúc mới nói: “Việc này, Hoàng thượng, nếu biết được, thì không được, không được tức giận đó nhé.”



“Rốt cuộc là chuyện gì?” Lý Cảnh hỏi.



“Ừm, chuyện này, Hoàng thượng, kỳ thật thật sự có, có tần phi của Hoàng thượng, có ý với Chung thị vệ.” Tề Ngọc Yên ấp úng nói.



Lý Cảnh cả kinh, một lúc sau mới trả lời: “Ngọc Yên đang nói tới La Xảo Nhi?”



Tề Ngọc Yên dừng một lúc, sau đó gật đầu.



Lý Cảnh trầm mặc trong chốc lát, tiếp đó hỏi: “Nàng ấy nói cho nàng?”



“Không ạ.” Tề Ngọc Yên lắc đầu nói: “Thần thiếp phát hiện ra.”



Lý Cảnh nâng mắt, chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Ngọc Yên, việc này không thể nói bừa bãi.”



“Hoàng thượng, chàng sẽ không tức giận chứ?” Thấy Lý Cảnh đổi sắc mặt, Tề Ngọc Yên căng thẳng, sợ hãi nói, “Việc này là thần thiếp đoán thôi, không nhất định là thật.”



Dù sao La Xảo Nhi cũng là nữ nhân của Lý Cảnh, cho dù chàng không thích, chắc hẳn cũng không thể tha thứ việc lòng muội ấy có người khác?



Lý Cảnh nâng mắt, nhìn dáng vẻ Tề Ngọc Yên, biết nàng hiểu lầm ý của mình, vội kéo nàng lại, nói: “Đừng nghĩ lung tung! Trừ nàng ra, những nữ nhân khác có người khác trong lòng hay không, ta không thèm để ý. Chỉ là chuyện La Xảo Nhi có người trong lòng mà nàng nói, dù sao là chuyện liên quan đến thể diện hoàng thất, không thể nói lung tung.”



Nghe vậy, Tề Ngọc Yên thở phào nhẹ nhõm, rồi mới lên tiếng: “Mặc dù việc này là thần thiếp đoán, những cũng không sai lắm. Nếu Hoàng thượng không thích Xảo Nhi muội muội, thần thiếp nghĩ, nếu có thể để Xảo Nhi muội muội và Chung thị vệ thành thân, cũng là một chuyện tốt.”



“Ngọc Yên không được làm liều!” Lý Cảnh nhíu mày, “Nữ nhân Hoàng đế tái giá cho thần tử, nếu truyền ra việc này, kéo theo sóng gió, sợ ta không giải quyết được. Nói không chừng hai nhà Chung – La bởi vì thế mà chìm vào tai ương.”



“Cho nên, thần thiếp mới nói muốn tính toán chu đáo cẩn thận đó!” Tề Ngọc Yên cười nói, “Thần thiếp có biện pháp, có thể vừa bù đắp được tâm nguyện của Xảo Nhi muội muội, còn khiến cho người La gia, Chung gia biết được sự việc nhưng không dám tiết lộ ra ngoài một câu.”



“Nàng thật sự muốn làm thế?” Lý Cảnh nói.



“Chẳng lẽ Hoàng thượng không muốn thả Xảo Nhi muội muội đi?” Tề Ngọc Yên nhìn thẳng vào Lý Cảnh.



"Không phải thế." Lý Cảnh nói, "Chỉ sợ thả nàng ấy đi, gây ra loạn, giải quyết không nổi.”



“Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp cam đoan, nhất định không gây khó dễ cho Hoàng thượng.” Tề Ngọc Yên mỉm cười nói.



Lý Cảm trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Một khi đã thế thì tùy nàng vậy.”



Tề Ngọc Yên mừng rỡ nói: “Đa tạ Hoàng thượng.” Vẻ mặt chợt rầu rĩ, nói, “Cũng chẳng biết Chung Dục nghĩ gì về Xảo Nhi muội muội. Nếu như hắn không có ý đó, thế thì khỏi nói chuyện rồi.”



“Hay có cần ta tìm cơ hội hỏi thử hắn không?” Lý Cảnh hỏi.



Tề Ngọc Yên vừa nghe, vội vã lắc đầu nói: “Tuyệt đối không được! Chung Dục nào dám thừa nhận có ý với nữ nhân của chàng trước mặt Hoàng thượng chứ? Cho dù hắn không sợ chết, vẫn còn người nhà của hắn nữa!”



“Vậy làm sao đây?” Hắn hỏi.



Tề Ngọc Yên nghĩ ngợi, hỏi: “Hoàng thượng, để thần thiếp dẫn theo Xảo Nhi muội muội đi gặp Chung thị vệ, được không ạ?”



Lý Cảnh sửng sốt, sau một lúc mới trả lời: “Nàng xem làm thế nào thì làm.”



“Hoàng thượng tin tưởng thần thiếp chứ?” Tề Ngọc Yên mím môi cười nói.



“Giờ ta đã rõ tâm ý Ngọc Yên đối với ta, còn gì không yên lòng?” Hắn dùng tay nhéo má nàng, “Nàng còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta?”



“Thần thiếp đã trốn không thoát, vậy thần thiếp cũng chẳng muốn trốn làm gì!” Tề Ngọc Yên cười rạng rỡ, “Ngày mai thần thiếp sẽ đi sắp xếp chuyện này, không biết Hoàng thượng có bỏ được Xảo Nhi muội muội hay không thôi?”



“Có gì mà không đành lòng chứ?” Lý Cảnh không cho là đúng nói, “Trừ nàng ra, nữ tử khác không lọt nổi vào tim trẫm.”



“Hoàng thượng gạt người.” Nàng cười lắc đầu.



“Ta lừa gì nàng?” Hắn sửng sốt, nghi hoặc nói.



“Nếu sau này chúng ta có nữ nhi, chẳng lẽ Hoàng thượng cũng không đặt trong lòng?” Nàng ngửa mặt, mím môi cười nói.



Lý Cảnh kinh ngạc, lập tức hiểu được mình bị Tề Ngọc Yên trêu, bắt lấy nàng vào lòng, kêu lên: “Ghê thật, hóa ra nàng chờ ta ở đây lâu rồi.” Nói xong vươn tay gãi hai bên sườn nàng.



Tề Ngọc Yên vốn sợ nhột, bị hắn cù, nhanh chóng đầu hàng, xụi lơ trong lòng hắn.



Ngắm nàng trong lòng mình, mặt như hoa đào, thân mềm như liễu, trong lòng hắn nhúc nhích, bất chợt bế nàng đứng dậy, tới bên giường, đặt nàng lên.



“Hoàng thượng, chàng làm gì thế?” Nàng nghiêng đầu, trong mắt có ánh sáng lập lòe.



Có lẽ do cười mệt, nàng thở dồn dập.



Hắn cúi thấp người xuống, áp lên, rù rì nói: “Không phải nàng muốn sinh nữ nhi à? Ngọc Yên, đêm nay chúng mình tạo ra nữ nhi đi.” Nói xong không đợi nàng đáp lời, sáp lại gần, hôn lên đôi môi nàng.



Nàng ngỡ ngàng, lập tức dùng hai tay kéo cổ hắn, đáp lại hắn một nụ hôn sâu…



Hôm sau, sau khi thỉnh an ở Khôn Dương cung xong, Tề Ngọc Yên mời La Xảo Nhi tới Trọng Hoa cung thưởng thức bánh hoa quế.



Hai người ngồi dưới giàn hoa trong vườn, phẩm trà ăn bánh.



Tề Ngọc Yên bảo mọi người ra ngoài, trong vườn chỉ còn lại nàng cùng La Xảo Nhi.



Hai ngày nữa, Chung Dục sẽ phải rời kinh thành tới Ưng Thành, không biết La Xảo Nhi có bị việc này quấy nhiễu không mà tâm trạng luôn buồn bã.



Tề Ngọc yên nhấp một ngụm trà Thanh Tâm, giãn mặt cười nói với La Xảo Nhi: “Xảo Nhi muội muội luôn mặt mày ủ rũ, có tâm sự gì hả?”



“Dạ.” La Xảo Nhi giật mình, vội bốc lên một miếng bánh, che giấu cười cười, “Không có ạ.”



Tề Ngọc Yên cười nhẹ nói: “Xảo Nhi muội muội luống cuống như thế, là vì chuyện Chung thị vệ phải đi Ưng Thành?”



La Xảo Nhi nghe vậy, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tề Ngọc Yên, ngơ ngác một lúc, mới lắc đầu nói: “Không có. Tề tỷ tỷ, tỷ, sao tỷ có thể nghĩ tới Chung thị vệ?” Nói xong, nàng cắn một miếng bánh, nhai trong miệng.



Tề Ngọc Yên thở dài một hơi, nói: “Xảo Nhi muội muội chớ nên hiểu lầm, tỷ nói, nếu muội muội thật có tình ý với Chung thị vệ, tỷ tỷ chắc chắn giúp muội.”



“Tề tỷ tỷ thật sự hiểu lầm rồi. Muội với Chung thị vệ thật không có bất kỳ quan hệ gì cả.” La Xảo Nhi ngẩng đầu, chột dạ cười.



Tề Ngọc Yên im lặng một lúc, rồi mới chậm rãi nói: “Xảo Nhi muội muội, tỷ cũng là người từng trải. Một nữ tử có tình ý với một nam tử hay không, không cách nào giấu được.”



“Tề tỷ tỷ, muội, muội thật không có mà.” La Xảo Nhi ngẩng đầu, khô khốc nói.



“Nếu như muội muội thật sự vương vấn Chung thị vệ, tỷ có cách để muội rời khỏi hoàng cung, cùng hắn song túc song phi.” Tề Ngọc Yên nói.

(Song túc song phi: chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly.)



La Xảo Nhi ngẩn ngơ: “Tề tỷ tỷ, tỷ, tỷ nói vậy là sao?”



“Xảo Nhi, muội nguyện ý cùng Chung thị vệ tới Ưng Thành không?” Tề Ngọc Yên không trả lời thẳng câu hỏi của La Xảo Nhi, ung dung cười nói, “Biên cương cực rét lạnh, muội sống an nhàn sung sướng quen rồi, liệu có thể chịu được?”



La Xảo Nhi nhìn thẳng vào Tề Ngọc Yên, nét mặt có chút rối rắm.



“Xảo Nhi muội muội chắc chắn đang nghĩ tại sao tỷ lại giúp muội nhỉ? Trong này có âm mưu gì hay không?” Tề Ngọc Yên cúi đầu cười, “Kỳ thật rất đơn giản. Muội ở trong cung, là nữ nhân của Hoàng thượng, tỷ không muốn Hoàng thượng có một nữ nhân nào khác ngoại trừ tỷ ra. Nếu trái tim Xảo Nhi muội muội đã thuộc về người khác, sao tỷ lại không giúp đỡ hoàn thành ước vọng? Như vậy, lại đỡ đi một người tranh sủng với tỷ.”



“Tề tỷ tỷ lo lắng nhiều rồi.” La Xảo Nhi cười khổ nói, “Trong lòng Hoàng thượng chỉ có mình tỷ tỷ, muội hoàn toàn không tranh sủng nổi với tỷ tỷ đâu.”



“Đúng, tỷ và Hoàng thượng đúng là thâm tình, trong lòng đều không chứa chấp người nào khác. Chỉ là Xảo Nhi muội muội đẹp người đẹp nết, tỷ thật sự thích muội muội, thật không đành lòng để muội bơ vơ không nơi nương tựa, chết già trong cung. Nếu muội muội có thể cùng người thương trải qua quãng đời còn lại, cũng không uổng tình cảm muội muội dành cho tỷ mấy năm này.” Tề Ngọc Yên xúc động nói.



“Tề tỷ tỷ…” Nghe Tề Ngọc Yên nói như thế, La Xảo Nhi cảm động vô cùng, ngẩng đầu lên, nước mắt đã ràn rụa.



“Giờ muội tin tỷ tỷ chưa?” Tề Ngọc Yên hỏi.



“Rồi ạ.” La Xảo Nhi lau nước mắt, dùng sức gật đầu.



“Chỉ là, Chung thị vệ có ý với muội không?” Tề Ngọc Yên hỏi.



“Muội không biết nữa.” La Xảo Nhi lắc đầu nói.



“Vậy muội có nguyện ý tới Ưng Thành cùng với Chung thị vệ không?” Tề Ngọc Yên lại hỏi.



La Xảo Nhi giật mình, cúi đầu nói: “Muội, muội nguyện ý.”



Tề Ngọc Yên cười, nói: “Vậy thì tỷ sẽ bảo người báo cho Chung thị vệ nhập cung một chuyến, đến lúc đó Xảo Nhi muội muội có thể nói rõ ràng với Chung thị vệ. Nếu như hắn cũng có ý với Xảo Nhi muội muội, tỷ tỷ nhất định giúp đỡ muội rời khỏi hoàng cung, cùng hắn cao bay xa chạy.”



La Xảo Nhi im lặng một hồi, sau đó gật đầu nói: “Được ạ, bất kể sống hay chết, muội cũng chấp nhận cược một phen.”



“Tỷ tin, Xảo Nhi muội muội nhất định có thể được như ý nguyện.” Tề Ngọc Yên cười kéo tay La Xảo Nhi, nắm thật chặt trong tay.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.