Trùng Sinh Sủng Vợ Hàng Ngày

Chương 35




Hỷ Lạc không nói gì, Lâm Hạo Sơ cũng không ép cô, cô đối với anh không có cảm giác an toàn, anh biết rất rõ. Đây không phải là một câu nói của anh, đây là một lời hứa hẹn có thể cho cô.

Di động Lâm Hạo Sơ vang lên, Hỷ Lạc vô thức nhìn anh, anh cau mày tựa hồ hơi khó chịu, cuối cùng nhìn Hỷ Lạc một cái, thấp giọng nói, "Anh tiếp điện thoại." Anh sau khi đứng dậy đi ra ngoài vài bước mới nghe máy, Hỷ Lạc nhớ lại ánh mắt anh vừa mới nhìn cô, tựa như có chuyện muốn nói với cô?

Lâm Hạo Sơ nghe điện thoại rồi không trở về, Hỷ Lạc cố gắng kiếm việc để làm dùng đũa gẩy thức ăn trong dĩa, vì sao lại có cảm giác tâm thần không yên.

Giang Nhất Ninh hiển nhiên mệt mỏi quá sức, ngồi trên sofa ở phòng nghỉ xoa cẳng chân bị hành hạ bởi đôi giày cao gót, quan sát Hỷ Lạc một hồi cô mở miệng nói, "Chị cho rằng ngày ấy chị đã giải thích với em rất rõ ràng rồi, vì sao đến cuối cùng vẫn là muốn quyết định rời khỏi?"

Trên mặt Hỷ Lạc là nụ cười thư thái, "Em không phải đã nới với chị rồi, chúng ta nên vì chính mình mà sống."

Giang Nhất Ninh nhớ tới đoạn tin nhắn gửi cho mình lúc Hỷ Lạc rời đi, chúng ta nên vì chính mình mà sống? Cô cúi đầu cười cười, "Chị vẫn cho rằng em rất yêu anh ấy."

Hỷ Lạc thở phào một hơi, ánh mắt dần mềm mại, "Đúng vậy, là rất yêu anh ấy. Đáng tiếc yêu quá điên cuồng, đã không còn là chính mình em lấy cái gì để khiến anh ấy yêu em? Bây giờ anh ấy lại nhớ em, không buông bỏ được, có lẽ là bởi vì áy náy, hay là là bởi vì không quen với việc em bỏ đi. Thế nhưng còn sau này, em vẫn là không có thứ gì để khiến anh ấy yêu em. Cho nên, em lựa chọn vì chính mình mà sống. Em muốn Lâm Hạo Sơ suy nghĩ rõ ràng, thứ anh ấy nhớ, anh ấy cần, đến tột cùng là cái gì. Em muốn người anh ấy yêu là một Tần Hỷ Lạc đích thực, không phải là Tần Hỷ Lạc lúc nào cũng hùa theo anh ấy, lúc nào cũng đuổi theo anh ấy. Lâm Hạo Sơ người như vậy, không yêu thì thôi, yêu thì phải yêu cả đời." Hỷ Lạc cười đến giảo hoạt, "Em đã quyết định rồi, em muốn cả cuộc đời Lâm Hạo Sơ."

Cho nên, cô nhất định muốn cho bằng được, muốn khiến anh rơi vào một cách triệt để, chỉ là trong tình yêu có mỗi một mình cô còn chưa đủ.

Giang Nhất Ninh hơi bất ngờ khi nghe Hỷ Lạc nói như thế, trong lòng thở dài não nuột, đã từng cho rằng cô chỉ là một cô bé đơn thuần không nhạy bén, cũng là một con bé chỉ biết vì tình yêu mà đấu đá lung tung, hiện giờ xem ra, cô rất có cách nghĩ của chính mình, hơn nữa ngày càng độc lập, Cô nghiêng đầu cười tỏ ý khen ngợi, "Cái gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi chính là dạng này của em sao? Ngày hôm nay chị thật sự phải lau mắt mà nhìn đối với em rồi."

Hỷ Lạc cong khóe môi mỉm cười, trong mắt chợt hiện lên một tia sáng, "Chị đó? Lần này chọn đúng người rồi chưa?"

Thư ký Ngô vừa lúc gõ cửa đi vào, anh hơi ngại ngùng nói với hai người trong phòng nghỉ, "Làm phiền đến hai người rồi?" Sau đó anh đi tới cạnh Giang Nhất Ninh, cúi người ngồi xổm xuống, tay nắm mắt cá chân của cô nhẹ nhàng vuốt ve, ngữ khí dịu dàng, "Đã nói với em đừng có mang giày cao như vậy rồi, chân còn đau không? Đợi thay một đôi đi, anh đã chuẩn bị cho em một đôi tương đối thấp, làn váy rất dài, che lại nhìn không thấy được đâu. Thoải mái quan trọng hơn, hử?"

Hai gò má Giang Nhất Ninh hơi ửng đỏ, khẽ gật đầu.

Thư ký Ngô cười từ trong tủ đựng đồ trong phòng ngủ lấy ra một cái hộp, từng chiếc từng chiếc giúp cô thay, cuối cùng lúc ra cửa thì nói khẽ bên tai Giang Nhất Ninh, "Đừng trò chuyện lâu quá, lát nữa còn phải tiễn thân thích về, tiệc sắp xong rồi."

"Được." Giang Nhất Ninh cũng lộ vẻ dịu dàng ít có, thì ra bất kể người phụ nữ có bề ngoài mạnh mẽ nhưng trước mặt người đàn ông nào đó đều sẽ lộ ra một mặt dịu dàng nhất của mình.

Sau khi thư ký Ngô ly rời khỏi, khóe mắt Hỷ Lạc cong cong, bắt gặp ánh mắt Giang Nhất Ninh nhìn qua, trong mắt Giang Nhất Ninh cũng tràn đầy ý cười, chống cằm, "Làm sao?"

Hỷ Lạc nghẹo đầu nghĩ nghĩ, "Ồ, xem ra lần này trúng được giải nhất."

Từ sau khi Tần Vĩ Thâm về hưu, mỗi ngày sáng sớm khi trời vừa sáng đều đúng giờ ra khỏi cửa tập thể dục, Hỷ Lạc quang vinh thăng chức một cách bi thương bị chèn ép đi theo luyện tập, mỗi ngày sáng tinh mơ đều bị từ trong chăn kéo ra, đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ đi theo Tần Vĩ Thâm tập thể dục buổi sáng.

Thế nhưng khiến Hỷ Lạc phát điên chính là, tại sao Lâm Hạo Sơ cũng gặp phải, còn luôn luôn cùng Tần Vĩ Thâm bày cái mặt phụ tử tình thâm? Lâm Hạo Sơ có chân bị thương, cho nên thời điểm anh đến được xem là chuẩn xác một cách dị thường, nhất định là khi Tần Vĩ Thâm chạy bộ về sân rộng trong tiểu khu luyện kiếm thì xuất hiện. Mà Hỷ Lạc lúc này nhất định là sau khi chạy xong là bộ dáng mệt đến chỉ còn nữa cái mạng, hai gò má đỏ bừng, ngồi ở bồn hoa bên cạnh thở không ra hơi.

Lâm Hạo Sơ làm bộ làm tịch mặc đồ thể thao màu trắng trên mặt ra vẻ tinh thần sảng khoái, Hỷ Lạc đảo cặp mắt trắng dã, cô cảm giác từ lúc bắt đầu gặp lại anh sau hai năm, số lần chính mình trợn trắng mắt càng ngày càng nhiều lên, Lâm Hạo Sơ cũng hoàn toàn, thành công, vô cùng chính xác lột xác thành một tên vô lại thuần chất. So với lời nói ác độc hai năm trước, cái sự biến thái của anh đáng ghét hơn vạn lần.

Lâm Hạo Sơ ngồi kế bên Hỷ Lạc, nghiêng đầu nhìn cô, "Lúc em đi học môn thể dục không phải chưa bao giờ đạt yêu cầu chứ hả?"

Hỷ Lạc đang đấm đấm chân chợt khựng lại, trừng mắt lườm anh, trên lá cây tảng sáng mùa thu đều đọng vài giọt sương, lông mi thật dài của anh run run, trên lông mi tựa như có vài hạt sương lất phất, Hỷ Lạc hậm hực trừng mắt nhìn, quay đầu lại không nhìn anh nữa, "Ai nói thế, trước đây em đã từng tham gia thi đấu đội điền kinh." Trong đầu đột nhiên nhớ tới Diệp Hồng trước đây đã đề cập qua khi Lâm Hạo Sơ đi học đã giành được nhiều giải thưởng thể dục, nói như vậy có thể sẽ gợi nhớ hồi ức đau thương của anh không đây. Len lén liếc mắt người bên cạnh, anh hình như không có phản ứng gì.

Lâm Hạo Sơ nhìn Hỷ Lạc, đột nhiên tay anh kéo hai chân cô qua gác lên đùi anh, tay anh giúp cô xoa bóp cẳng chân, Hỷ Lạc giống như bị điện giật lập tức nhảy dựng lên, cô đỏ mặt, "Lâm Hạo Sơ, anh làm gì vậy? Mới sáng sớm có anh dọa người như thế hả?"

Lâm Hạo Sơ ra vẻ rất không thèm để ý, "Làm sao vậy? Giúp em bóp chân mà, trước đây em không phải cũng thường giúp anh."

Hỷ Lạc nuốt nuốt nước bọt, "Lâm Hạo Sơ, anh xác định anh không phải đang mộng du?" Vì sao Lâm Hạo Sơ hiện giờ thường xuyên khiến cô kinh hoảng vô cùng.

Lâm Hạo Sơ híp mắt cười, "Xác định không phải."

Hỷ Lạc không nói gì nhìn trời, lại hỏi tiếp, "Lâm Hạo Sơ, có phải anh chịu sự kích động gì không?" Không phải sao mà đột nhiên biến thành cái dạng này, khiến cô thật sự có phần không thể tiếp thu.

Lâm Hạo Sơ quả nhiên đen mặt, "Câm miệng Tần Hỷ Lạc! Em mới chịu sự kích động đó."

Đúng nha, đây mới là Lâm Hạo Sơ nè, Hỷ Lạc yên tâm ngồi xuống, nghĩ rồi lại nghĩ, mình có phải có tinh thần nô lệ hay không?

Lâm Hạo Sơ cúi đầu khóe miệng có chút ý cười, "Tần Hỷ Lạc, thì ra em vẫn là thích hình dạng ngang ngược bá đạo hơn, anh đã biết, sau này anh sẽ tiếp tục phát huy theo hướng đó mà đi đến cùng."

Khóe miệng Hỷ Lạc co giật, "Em cảm ơn nha anh hai, anh rốt cuộc muốn làm gì? Mỗi ngày mới tảng sáng lại tới đây khua môi múa mép với em là sao?"

Lâm Hạo Sơ tựa như rất kinh ngạc nhìn cô, "... Anh đang theo đuổi em, em không biết hả?"

Khóe miệng Hỷ Lạc co giật càng dữ dội hơn, theo đuổi? Cô ngượng ngùng cười cười, "Anh Lâm, cảm phiền hỏi tí, có anh theo đuổi như vậy sao? Sáng ngày nào đến tìm em nói nhảm cứ vài phút thì kích động em vài câu, khiến em đến lúc ăn cơm đều không ăn ra mùi vị gì hết, anh này rốt cuộc là theo đuổi hay là dọa dẫm vậy?"

Lâm Hạo Sơ đột nhiên trầm ngâm, hai tay đút trong túi quần, đầu hơi rũ xuống bộ dáng tựa như bị tổn thương, Hỷ Lạc gãi gãi ấn đường, "Cái kia... em nói hơi nặng lời tí, ý em là..."

"Em là người đầu tiên." Lâm Hạo Sơ đột nhiên mở miệng cắt ngang cô.

"A?" Hỷ Lạc há miệng, bị anh làm cho không hiểu ra sao.

Ánh mắt Lâm Hạo Sơ có chút lấp lánh, không tự nhiên mà nói, "Anh chưa theo đuổi con gái bao giờ, em là người đầu tiên."

Hỷ Lạc rối rắm, cô lúng ta lúng túng nhỏ giọng nói thầm, "Không phải chứ, anh ba mươi tuổi rồi mà chưa thử theo đuổi con gái sao?"

Lâm Hạo Sơ hình như rất nỗ lực suy ngẫm một phen, cuối cùng lắc đầu, "Không có, đều là các cô ấy theo đuổi anh."

Hỷ Lạc nhìn khuôn mặt anh, âm thầm lắc đầu, cô có thể suy ra, nếu như trông mong vào bản thân Lâm Hạo Sơ ý thức được sự quan trọng của cô, chủ động theo đuổi cô, con đường này chắc chắn sẽ rất sẽ rất đặc biệt... không tầm thường nha.

Lâm Hạo Sơ khoe nguyên hàm răng trắng, cười đến sáng lạn khác thường, "Nếu không? Chúng ta trực tiếp bắt đầu yêu nhau đi, theo đuổi và vân vân trực tiếp nhảy cóc là được rồi?"

"Anh nghĩ đến hay làm sao, Lưu Tường[13]cũng không có nhanh như thế."

"Nè, Tần Hỷ Lạc, anh là chồng trước của em, không thể cho anh tí đặc quyền nào sao?"

"Đã nói là chồng trước rồi, không có trực tiếp đem anh OUT là tốt lắm rồi."

"Tần Hỷ Lạc, anh sắp 34 tuổi rồi đó."

"Ừ."

"Có gặp qua 34 tuổi còn học cách theo đuổi con gái chưa?"

"Bây giờ không phải có rồi đó."

"Tần Hỷ Lạc!"

"..." Hỷ Lạc mỉm cười ngắm nhìn bầu trời, ôi, thì ra cảm giác được theo đuổi lại sảng khoái như vậy nha.

[13] Lưu Tường: vận động viên chạy vượt rào Trung Quốc, đạt huy chương vàng Olympic 2004

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.