Trùng Sinh Sủng Phi

Chương 8




Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

[Nhiếp Bất Phàm sau một đêm vậy mà lại có… con gái o. O]

Nhiếp Bất Phàm gắt gao nhìn chằm chằm vào con khi nhỏ bằng nắm tay trẻ con vừa chui ra từ vỏ trứng, toàn thân vẫn dính một thứ chất lỏng nhầy nhầy, mắt còn chưa hé mở, chỉ biết cuộn tròn lại, hơi hơi động đậy tay chân.

“Đây… Đây, đây là Ngộ Không!” Nhiếp Bất Phàm dùng ngón tay đang run rẩy mà khẽ chọc chọc vào cái trán con khỉ, hai mắt lóe sáng như đèn pha. Đúng lúc này, Trương Quân Thực bưng nước nóng đi vào.

Nhiếp Bất Phàm nâng con khỉ nhỏ trên tay, tiếp nhận chiếc khăn Trương Quân Thực đưa tới, cẩn cẩn thận thận lau đi chất dịch dính trên mình nó.

Trương Quân Thực lúc này mới chú ý đến vật nhỏ trên tay hắn, ngạc nhiên nói, “Đây là cái gì?”

“Con ta. ” Nhiếp Bất Phàm đầu cũng không ngẩng lên, qua loa trả lời.

“… Hình như nó là con cái. ”

“Thì nó chính là nữ nhân của ta. ”

“…” Khẩu vị cũng quá nặng rồi… Nhiếp Bất Phàm kỳ thực muốn nói ‘nó chính là ‘nữ nhi’ của ta’ đi. (Nữ nhân của ta tức là vợ ta, còn nữ nhi của ta nghĩa là con gái ta :))))))) khẩu vị thật sự nặng)

“Thứ này từ đâu chui ra?” Trương Quân Thực nghi hoặc hỏi. Hắn mới vừa đi ra ngoài một chút, chẳng lẽ có con khỉ nào nhân khoảng thời gian đó chạy vào phòng, để lại một con khỉ con?Trước không tính đến phỏng đoán này đúng được mấy phần, bởi chỉ riêng kích thước quá nhỏ của con khỉ này cũng đủ làm cho hắn sửng sốt rồi.

“Ta cũng không biết, vừa rồi nhặt được bên cạnh cửa sổ. ” Nhiếp Bất Phàm thuận miệng trả lời.

Sau khi lau sạch sẽ cho tiểu hầu tử, hắn nói với Trương Quân Thực, “Trương Tam, ngươi có thể giúp ta mua một con chó hay một con dê vừa sinh con không?”

“Không thành vấn đề, ta lập tức cho người đi lo liệu. ”

“Đa tạ. ” Nhiếp Bất Phàm cười đến xán lạn như ánh mặt trời rực rỡ, trong mắt dường như đong đầy hạnh phúc.

Trương Quân Thực đầu óc như có lửa cháy bừng bừng, nhịn không được cúi người đặt xuống gò má hắn một cái hôn. Nhiếp Bất Phàm những lúc như thế này thực sự làm cho người ta không thể nào cưỡng lại được.

Nhiếp Bất Phàm đẩy hắn ra, bất mãn nói, “Nhanh lên, Ngộ Không đói bụng lắm rồi. ”

“Ngộ Không?” Trương Quân Thực chỉ chỉ vào con khỉ nhỏ đang bám trên ngón tay Nhiếp Bất Phàm.

Nhiếp Bất Phàm gật gật đầu, giơ tay lên khẳng định, “Từ nay về sau nó tên là ‘Ngộ Không’. ”

Đến trưa, tiểu nhị mang về một con chó cái đang trong thời kì cho con bú.

Nhiếp Bất Phàm nhờ người làm một cái túi bằng da có thể chứa nước dùng để đựng sữa ấm, sau đó dùng một ống trúc nho nhỏ cho tiểu hầu tử hút.

Trương Quân Thực luôn ở bên cạnh quan sát hắn, đáy mắt tràn đầy cưng chiều cùng tiếu ý.

Nhìn con khỉ nhỏ hút đến là vui sướng, Nhiếp Bất Phàm đột nhiên nói, “Ta quyết định ở lại đây vài ngày, thuận tiện nuôi dưỡng nó, chờ Ngộ Không cứng cáp một chút sẽ quay về. ”

“Ngươi mang theo chó mẹ về thôn không được sao?” Trương Quân Thực tất nhiên rất hoan nghênh việc Nhiếp Bất Phàm ở lại, nhưng là hắn cũng biết được Lý Dực rất nhanh sẽ tới tìm người, cho nên trở về thôn so ra còn tốt hơn ở lại trong điếm.

Nhiếp Bất Phàm nhún nhún vai, tỏ vẻ không đồng ý, “Ngươi ở Kê Oa thôn lâu như vậy, chẳng lẽ không phát hiện trong thôn ngoại trừ gà thì sẽ không thể có động vật khác sao?”

“Đây cũng là chuyện làm cho ta khó hiểu. ” Trương Quân Thực nhớ rõ con lừa mà mình từng vô cớ làm lạc mất tại Kê Oa thôn cho đến nay vẫn bặt vô âm tín. Về sau hắn cũng từng tặng thêm cho Nhiếp Bất Phàm một con lừa nữa, nhưng kết quả con lừa này cũng biến mất vô tung.

“Ân, đó là bởi vì Kê Oa thôn tạm thời không chấp nhận bất luận động vật nào khác. ” Nhiếp Bất Phàm nhìn con khỉ con trên tay, lẩm bẩm nói, “Cũng không biết tiểu tử này có phải là trường hợp ngoại lệ hay không…”

Sự xuất hiện của Ngộ Không khiến cho Nhiết Bất Phàm hoàn toàn quên mất một sự thật, là bản thân mình đã thất thân lần thứ hai, lại càng đem con sói đói Lý Dực cả ngày chỉ muốn tìm hắn giải tỏa bất mãn vứt thẳng ra sau đầu. Hắn hiện tại chỉ một lòng suy tính làm thế nào nuôi dưỡng tiểu hầu tử.

Mãi cho đến sau bữa tối, Lý Dực đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Nhiếp Bất Phàm.

Hắn tới còn nhanh hơn cả dự đoán của Trương Quân Thực, vừa tới đã lập tức bá đạo mà dính chặt bên người Nhiếp Bất Phàm, giống như một cái cọc gỗ bất khả chuyển rời.

“Tại sao còn chưa trở lại thôn?” Lý Dực hỏi.

“Vì đứa nhỏ này. ” Nhiếp Bất Phàm hưng trí bừng bừng khoe ra tiểu hầu tử trong lòng bàn tay hắn, vẻ mặt đầy đắc ý.

Lý Dực liếc mắt một cái, không hứng thú nói, “Thích thì hãy mang về. ”

“Sẽ mang về, nhưng ta còn muốn ở lại vài ngày. ” Nhiếp Bất Phàm thấy con gái mình bị người ta không xem ra gì liền mất hứng, hừ hừ nói, “Trong thôn có Thổ Băng, sẽ không để ngươi bị đói, ngươi về trước đi. ”

Lý Dực nhìn đến dấu hôn nhàn nhạt ngay trên xương quai xanh của Nhiếp Bất Phàm, sắc mặt âm trầm, buồn bực nói, “Ta cũng ở lại. ”

Trương Quân Thực dựa vào cạnh cửa, thản nhiên nói, “Lý huynh, nơi này của tại hạ chỉ cung cấp đồ ăn thức uống, không phải khách điếm, phiền huynh di giá, thứ lỗi tại hạ không tiếp khách trọ. ”

“Ta ngủ cùng một chỗ với Nhiếp Bất Phàm. ” Lý Dực không hề có chút xấu hổ của người bị người xua đuổi, trước sau vẫn bất động như núi.

Trương Quân Thực nhướn mày, cười nói, “Bất Phàm ngủ trong phòng tại hạ, Lý huynh không phải là định ‘chim thước cướp sào’ đi?”

“Có gì là không thể?” Lý Dực nhìn thẳng mắt hắn, bộ dáng ngạo nghễ kiểu ‘ta có võ công, ngươi có thể làm gì được ta?’.

Trương Quân Thực thu lại nét cười, một lần nữa cùng Lý Dực giao đấu bằng ánh mắt đến tung tóe hoa lửa.

Nhiếp Bất Phàm căn bản không thèm đếm xỉa đến cơn sóng ngầm mãnh liện đang cuồn cuộn dâng trào trong ánh mắt của hai người bọn họ. Hắn nằm úp sấp trên giường, nhìn tiểu hầu tử đang nằm bên mép gối, khoát tay nói, “Các ngươi muốn ngủ ở đâu cũng được, ta đêm nay muốn giao lưu tình cảm với Ngộ Không, phiền các ngươi lui ra. ”

Lý Dực liếc mắt nhìn con khỉ nhỏ đến cực kỳ nhỏ kia một cái, bình thản nói, “Với nết ngủ xấu xí của ngươi, không sợ sẽ đè chết nó hay sao?”

Nhiếp Bất Phàm trừng hắn, bất mãn nói, “Nết ngủ của ta làm sao?Ta luôn ngủ vô cùng nề nếp, bình bình ổn ổn. ”

Trương – Lý hai người đồng thời quay đầu nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.

Nhiếp Bất Phàm tức khắc cảm thấy bản thân mình đã bị vũ nhục một cách nghiêm trọng, chỉ thẳng vào bọn họ nói, “Được, đêm nay chúng ta cùng ngủ, xem rốt cuộc ta có ngủ yên ổn hay không!”

Lý Dực nghiêm túc nói, “Ân, ta nhất định cẩn thận quan sát. ”

Trương Quân Thực nói, “Ta chờ xem biểu hiện của ngươi. ”

Nhiếp Bất Phàm đột nhiên có loại cảm giác như vừa tự đào hố chôn mình, nói thầm, “Ta làm ấm giường cho các ngươi như vậy, các ngươi chẳng những không biết cảm kích, lại còn cực lực nói xấu ta, thực sự là bụng dạ khó lường, tâm tư hiểm độc…”

Bất quá ba người nằm chung trên một cái giường, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì đi?

Đêm đến, sau khi rửa mặt chải đầu xong xuôi, Nhiếp Bất Phàm đặt tiểu hầu tử lên chiếc thảm nhung ở trên tủ đầu giường. Hắn còn cẩn thận để một túi nước ấm bên dưới cái thảm để tránh cho nó khỏi bị cảm lạnh. Nhìn cho đến khi Ngộ Không say sưa ngủ, Nhiếp Bất Phàm mới yên lòng. Nhưng là, vừa quay người lại, Nhiếp Bất Phàm đã thấy Trương Quân Thực và Lý Dực mỗi người chiếm một bên giường, lưng tựa vào thành giường, ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn hắn.

Trương Quân Thực vỗ vỗ vào chỗ trống ở giữa, cười nói, “Muộn rồi, ngủ đi. ”

Lý Dực xốc chăn lên, đảo mắt liếc hắn một cái.

Hai người này có phải đang có chuyện gì?Trước giờ không phải chính là như nước với lửa hay sao?Từ khi nào lại nhịp nhàng hợp tác với nhau như vậy?

Nhiếp Bất Phàm quay đầu sang hướng khác, âm thầm tính toán khả năng có thể bỏ đi lúc này, hai chân cũng đã bắt đầu rục rịch di chuyển.

Hai người Trương – Lý tựa hồ như đọc được suy nghĩ của hắn, đồng thời vươn tay ra, một phen kéo hắn lên giường.

“Ô, các ngươi làm gì?” Nhiếp Bất Phàm kêu lên, “Không thấy ta còn chưa chuẩn bị xong hay sao?”

“Ngủ thì cần chuẩn bị cái gì?” Lý Dực liếc mắt nhìn hắn.

“Tỷ như trước khi đi ngủ cần phải đi tiểu…”

“Ngủ!” Lý Dực vung chăn quấn lấy người hắn, khiến hắn cả người kín mít như một con nhộng.

Nhiếp Bất Phàm cẩn thận ló đầu ra ngoài, nhỏ giọng nói, “Không bằng chúng ta kể chuyện xưa đi?”

Trương Quân Thực sờ sờ đầu hắn, ôn nhu nói, “Vẫn là đừng kể, nếu không hậu quả tự chịu. ”

Nhiếp Bất Phàm nghi hoặc, chui đầu trở lại trong chăn. Không bao lâu sau, hắn liền cảm thấy có hai cỗ thân thể ấm nóng đang áp sát vào, sau đó hai cánh tay một trái một phải đồng loạt vươn tới, vòng qua lồng ngực và thắt lưng của hắn.

Nhiếp Bất Phàm trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được thò đầu ra nói, “Nếu ngủ như vậy, chưa đến ngày mai, ta đã trở thành kiểu ngủ luôn không bao giờ tỉnh lại nữa rồi. ”

Căn bản là không thể động đậy a!

Lý Dực cọ cọ cằm vào đỉnh đầu hắn, đáp, “Ngươi sẽ quen thôi. ”

Trương Quân Thực lại áp mặt lên cổ hắn, cười cười nói, “Ngươi nếu không thoải mái thì cứ nói, ta vẫn luôn thấu tình đạt lý mà. ”

Ta hiện tại rất không thoải mái!Nhiếp Bất Phàm trong lòng điên cuồng gào thét.

“Được rồi, ngủ đi!” Lý Dực luồn bàn tay vào bên trong áo lót của Nhiếp Bất Phàm, tựa như vô tình kẹp lấy hạt đậu nhỏ bên ngực trái của hắn.

Tay Trương Quân Thực thì lại ở phía bụng dưới hắn vuốt ve di chuyển, hơi thở ấm áp không ngừng phả vào cổ hắn, khiến cho hắn từng trận từng trận rùng mình.

Nhiếp Bất Phàm nhẫn nhịn, mở miệng nói, “Ta có thể ngủ ở mép ngoài không?”

“Không thể. ” Hai người đồng thời cự tuyệt.

Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt ủy khuất, giống như người vợ nhỏ chịu đựng quấy rồi tình dục của cả hai người.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng thở khi thì hòa hoãn khi thì dồn dập của ba người.

Giữa bóng đêm mịt mù, một bàn tay đột nhiên nắm lấy chỗ hiểm của Nhiếp Bất Phàm. ~~

Nhiếp Bất Phàm hô hấp như khựng lại, cực lực kìm hãm xúc động muốn gào thét, hai chân theo bản năng mà kẹp chặt, thế nhưng bàn tay kia cũng bị kẹp luôn vào giữa.

Hắn thò tay, vê vê một miếng thịt trên bàn tay kia, hung hăng vặn véo, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm hít thở thật sâu.

Nhiếp Bất Phàm trong lòng cười thầm, nghĩ, ‘tiện nghi của ta dễ chiếm như vậy sao?’

Nhưng là, hắn chưa đắc ý được bao lâu đã lại có một bàn tay mon men xoa nắn ngay bắp đùi hắn, giống như gãi ngứa, lại giống như âm thầm dò xét.

Nhiếp Bất Phàm một phen nắm chặt cổ tay của đối phương, cảnh cáo đá hắn một cước.

Bất thình lình, Nhiếp Bất Phàm cảm giác thân thể mình bị Lý Dực gắt gao ôm vào trong ngực, chếch khỏi vị trí nằm giữa hai người. Trương Quân Thực lập tức vòng tay qua thắt lưng hắn, muốn kéo lại, thế nhưng sức lực không đủ.

Trương Quân Thực vươn chân, vòng qua người Nhiếp Bất Phàm, hung hăng đá vào Lý Dực. Lý Dực không hề nhúc nhích, ngược lại còn kéo lấy một chân của Nhiếp Bất Phàm, vắt lên quấn ngang bên hông hắn.

Nhiếp Bất Phàm lúc này quay lưng lại phía Trương Quân Thực, thân thể chặt chẽ dán vào trên người Lý Dực.

Trương Quân Thực híp híp con mắt, lạnh lùng cười, duỗi tay vuốt dọc sống lưng Nhiếp Bất Phàm, thẳng một đường luồn vào trong nội khố rồi đi xuống u huyệt bên dưới, lặng lẽ cho hai ngón tay tiến vào.

Nhiếp Bất Phàm khẽ run lên. Đúng lúc đó, Lý Dực lại cúi đầu ngậm lấy môi hắn, khiến cho hắn không thể hô hoán. Trên dưới đồng thời bị công kích, thật sự là kinh hãi đến không nói nên lời.

Nhiếp Bất Phàm bắt đầu liều mạng giãy giụa, nhưng điều này lại ngoài ý muốn mà khiến cho hỏa dục của Lý Dực không ngừng tăng vọt, phân thân ngóc dậy, gắt gao chọc vào bụng hắn.

Nhiếp Bất Phàm buộc lòng phải cong người né tránh cự vật đang bùng nổ, nhưng lại vừa vặn lại tạo điều kiện cho Trương Quân Thực ở phía sau.

Trương Quân Thực rút ngón tay ra, nâng chân hắn lên, tiến sát hạn thân lại gần, nhẹ nhàng đâm vào nơi vừa mới được khuếch trương kia.

Nhiếp Bất Phàm thầm hô không ổn, muốn tránh đi, nhưng tứ chi đều bị gắt gao khống chế, ngay cả môi cũng không được tự do, chỉ có thể phát ra vài thanh âm ô a không rõ nghĩa.

Trương Quân Thực biết hiện tại là thời cơ hiếm có, thân thể liền ưỡn về phía trước, dùng sức mạnh mẽ sáp nhập, khiến cho Nhiếp Bất Phàm đau đến mức khóc không ra nước mắt. Trong bóng tối vang lên những thanh âm da thịt va chạm rất nhỏ.

Lý Dực thầm nghĩ không ổn, buông ra cánh môi của Nhiếp Bất Phàm, chen chân muốn lách vào giữa hai chân hắn, thế nhưng lại vừa vặn đụng vào đầu gối người nào đó. Hai người cùng lúc bật ra một tiếng kêu đau đớn. Lý Dực phản ứng nhanh hơn một chút, sải chân đá văng Trương Quân Thực ra, sau đó ôm lấy Nhiếp Bất Phàm, để Nhiếp Bất Phàm nằm úp lên trên người mình, mở rộng hai chân hắn sang hai bên, mãnh liệt ấn mạnh thắt lưng hắn xuống, khiến cho cái nơi thần bí vừa mới trống rỗng kia lập tức lại bị lấp đầy.

“A!” Nhiếp Bất Phàm rốt cục có thể kêu thành tiếng. Hắn lúc này cảm thấy cơ thể mình như đã bị xuyên thủng rồi.

Trương Quân Thực vẫn còn bán riết không buông, lại tiếp tục áp tới, ngay trên sống lưng của Nhiếp Bất Phàm lưu lại từng vệt từng vệt dấu hôn. Dục vọng không được triệt để thỏa mãn khiến cho hắn lộ ra một chút nóng vội.

Lý Dực giành được quyền chủ động, bắt đầu không kiêng dè mà thúc lên thúc xuống. Những bức bối đè nén đã nhiều ngày giờ phút này đồng loạt được phát tiết ra, giống như thủy triều ồ ạt không thể nào kìm hãm, ngay cả sự có mặt của Trương Quân Thực ở bên cạnh thiếu chút nữa cũng đã quên mất.

Nhiếp Bất Phàm này cho dù luôn làm cho người ta phát điên, thế nhưng hương vị của hắn hưởng thụ qua một lần sẽ liền bị nghiện, hai người Trương – Lý đều đã lĩnh hội được điều này.

“Đủ rồi!” Nhiếp Bất Phàm kêu lên, “Có thể ngủ yên được chưa?Đừng quậy nữa!Ta chịu không nổi!”

“Không làm cho tinh lực của ngươi hao mòn, ngươi như thế nào chịu ngoan ngoãn mà ngủ?” Lý Dực thanh âm khàn khàn đáp.

“Là các ngươi tinh lực dồi dào, liên quan gì đến ta?” Nhiếp Bất Phàm cảm thấy vô cùng ủy khuất. Hắn rõ ràng thực sự chỉ muốn ngủ một giấc đơn đơn thuần thuần, ai ngờ ba người cùng giường cũng không thể ngăn cản được bọn họ thú tính đại phát!Lễ tiết ở đâu?Lễ tiết ở đâu?Bọn họ còn có lễ tiết hay không?

“Tại sao lại không liên quan tới ngươi?” Trương Quân Thực cắn nhẹ lỗ tai hắn, trầm thấp nói, “Ai bảo ngươi dụ nhân như vậy?”

“Cái này là tại ta?” Nhiếp Bất Phàm run rẩy nói, “Các ngươi có thể vô sỉ hơn nữa được không?”

“Nói thật, ” Trương Quân Thực thở dài, “Sau khi quen biết ngươi, ta mới biết mình lại vô sỉ như thế này. ”

Lý Dực tràn đầy đồng cảm, nói, “Gặp được Bất Phàm xem như hủy cả một đời, kiếp này ta chỉ sợ là không quay đầu được nữa. Cho nên Bất Phàm, ngươi phải đền bù thiệt hại cho ta. ”

“Ngươi thiệt hại?” Nhiếp Bất Phàm giọng nói cũng lạc cả đi, tức giận nói, “Các ngươi tổn thất cái gì, ta mới là nạn… Đừng, nhẹ một chút!”

Khóc không ra nước mắt, khóc không ra nước mắt!

“Lý Dực, ngươi chưa đủ sao?” Trược Quân Thực vẻ mặt oán trách.

“Qua một canh giờ nữa hãy nói. ” Lý Dực tiếp tục vận động.

Nhiếp Bất Phàm luống cuống, thò tay lần mò xuống phía dưới tìm kiếm hạ thân của Lý Dực, nắm chặt tiểu cầu nơi gốc rễ của vật kia, dùng sức kéo ra.

Lý Dực gặp phải bi kịch, thống khổ đau đớn cong người.

Hắn thật sự là quá sơ suất, như thế nào lại quên mất sức phá hoại phi thường của Nhiếp Bất Phàm.

Trương Quân Thực tận dụng thời cơ, một tay ôm lấy Nhiếp Bất Phàm kéo vào trong lòng.

Nhiếp Bất Phàm âm hiểm quát, “Ngươi nếu như dám đi vào, ta sẽ khiến cho ngươi từ này về sau không bao giờ lên được!”

Trương Quân Thực nghe thế không dám làm bậy, đành bỏ mặc cự vật cương cứng đang khiến hắn đau khổ giày vò.

Nhiếp Bất Phàm đoan đoan chính chính nói, “Tuy rằng da mặt ta có thể dày ngang tường thành, nhưng cũng không thể để các ngươi tùy tiện đâm chọc!Muốn ta vứt bỏ tôn nghiêm của nam nhân, ngoan ngoãn mặc cho các ngươi sắp đặt, trừ khi gà của ta đều thành Phật hết!”

Hai người Trương – Lý không nói gì. Hắn rốt cuộc có cái tôn nghiêm nam tử nào đáng nói?Ngoan ngoãn chịu trận là được rồi, lại còn hết lần này đến lần khác muốn giãy giụa trước khi chết. Không biết là càng giãy giụa, địch nhân lại càng phấn khích hay sao?

Bọn họ đã triệt để ‘cong’ thành như vậy, người này còn muốn ‘thẳng’ một mình?Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!–

Mimi: NP~~~ cái này gọi là NP~~~~ Bất Phàm ca ca, sớm ngày siêu thoát :)))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.