Trùng Sinh Sủng Phi

Chương 5




Edit:Mimi
Beta:Lam Yên

*****

[Chổng mông lên mà viết khế ước bán thân đi em, hắc hắc]

Khi Nhiếp Bất Phàm tỉnh lại, liếc mắt một cái đã thấy gương mặt đại gian đại ác của Lý Dực kia. Hắn điều chỉnh cho hô hấp chậm lại, cẩn cẩn thận thận chui ra khỏi lồng ngực người kia. Hai tay tuy rằng đã được cởi trói, thế nhưng toàn thân lại giống như bị cái gì đó nghiền qua, nhức mỏi vô cùng.

Nhiếp Bất Phàm một mặt lén lút tìm kiếm y phục rơi rụng khắp nơi của mình, một mặt nghiến răng nghiến lợi nhăn nhó mặt mày. Vừa mặc lại được một kiện áo lót, khi chuẩn bị bò qua Lý Dực để xuống giường, vòng eo đột ngột bị một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm lại, kế tiếp chính là thanh âm thâm trầm của Lý Dực vang đến, “Đi đâu?”

Nhiếp Bất Phàm quay đầu, dùng một đôi mắt trong veo không tì vết nhìn thẳng vào Lý Dực, nói, “Giờ đã không còn sớm, nên dậy thôi. ”

“A. ” Lý Dực ngồi dậy, thuận tay kéo Nhiếp Bất Phàm, xoay lại, đểNhiếp Bất Phàm ngồi khóa trên đùi hắn.

Nhiếp Bất Phàm cũng không hề làm loạn, thành thành thật thật hỏi, “Đây là nơi nào?”

“Nhà cũ của một người bà con xa của Lý gia, bình thường ngoại trừ người quét tước định kỳ thì rất hiếm khi có người đặt chân đến. ”

“Vậy à. Vì sao chúng ta lại ở chỗ này?”

Lý Dực nheo nheo con mắt nhìn hắn, một lúc lâu mới nói, “Ngươi nghĩ vì sao chúng ta lại ở chỗ này?”

Nhiếp Bất Phàm một bên làm như đang tự hỏi, một bên quơ cái quần mặc vào chân, mặc được một nửa mới nói, “Ta nhớ rõ là ta đi chơi thanh lâu, gọi vài cô nương hầu rượu, trò chuyện đến tập phần tận hứng, sau đó…”

“Sau đó như thế nào?” Lý Dực cứ nghe thêm một câu, sắc mặt lại đen đi một chút.

“Sau đó… Không có sau đó, tỉnh lại thì ta đã ở đây. ” Nhiếp bất Phàm day day huyệt thái dương, buồn bã nói, “Tại sao sự tình sau đó ta một chút ấn tượng cũng không có?”

“Ý của ngươi là, ngươi hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua?” Lý Dực cắn răng nói.

“Đúng vậy. ” Nhiếp Bất Phàm trịnh trọng nói, “Ta nghĩ là ta đã say, kỳ lạ chính là, ngoại trừ đầu, chỗ nào ta cũng thấy đau. ”

“…”

“Lý Tứ, biểu tình hiện tại của ngươi giống y hệt như bị táo bón, không sao chứ?”

Lý Dực một phen đè lại bàn tay đang kéo quần của Nhiếp Bất Phàm, trầm thấp nói, “Một câu ‘say’ là coi như xong chuyện?”

“Chẳng lẽ ta còn làm ra chuyện người và thần đều bi phẫn gì đó hay sao?” Nhiếp Bất Phàm thấp giọng hỏi.

Lý Dực nhếch miệng không nói tiếng nào.

“… Hoặc là, chính ngươi mới làm ra chuyện khiến người căm phẫn?”

Nhiếp Bất Phàm dùng một loại nhãn thần như đang đối diện với cầm thú mà nhìn chằm chằm Lý Dực, ngón tay gẩy gẩy, gạt ra bàn tay đang giữ lấy cạp quần mình.

Sau khi xác nhận chính mình không có cách nào lay động bàn tay kia, Nhiếp Bất Phàm mới thành khẩn thỉnh cầu, “Có thể buông tay không?”

“Không thể. ”

“Tiết xuân trời lạnh, cứ phơi thân thế này rất dễ cảm mạo. ”

“Như vậy là được. ” Lý Dực một phen nắm chặt của quý giữa hai chân hắn.

“Chuyện này…” Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nói, “Ta không có thói quen vận động vào sáng sớm. ”

Lý Dực ghé sát vào tai hắn, nói một câu, “Ta có. ”

Nhiếp Bất Phàm bất thình lình ngã vào người Lý Dực, suy yếu nói, “Lý Tứ, đầu ta đau quá, ngươi sờ một chút xem có phải phát sốt rồi hay không?”

Lý Dực diện vô biểu tình buông ra bàn tay đang nắm chặt chỗ yếu của người kia, chuẩn bị vươn tay sờ đầu hắn.

Nhiếp Bất Phàm thế nhưng giơ tay cản lại, liếc mắt nói, “Lý Tứ, tuy là ta hiểu ngươi không câu nệ tiểu tiết, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi, nam nhân không ưa sạch sẽ liền không được người người yêu thích. ”

“…” Một người quanh năm suốt tháng ngủ trong cái ổ gà lại còn dám nói với hắn cái gì mà ưa sạch sẽ!

Thừa dịp Lý Dực còn chìm trong suy tư oán hận, Nhiếp Bất Phàm tựa như con cá trạch lẩn ra khỏi lồng ngực của hắn, nhảy dựng lên mặc nốt cái quần.

“Ái!” Vừa mới mặc xong quần, Nhiếp Bất Phàm đã bị kéo ngã ngồi xuống giường, chỗ tư mật vì thế càng thêm lâm râm đau nhức. Dù vậy, hắn vẫn cố tình không biểu lộ loại đau đớn này ra ngoài mặt để tránh bị Lý Dực truy hỏi, cái này chính là mất thân không mất mặt. Nỗi đau cứ giằng xé trong lòng khiến cho hắn thầm mắng chửi Lý Dực không thôi, muốn bạo phát với người kia nhưng trị số vũ lực lại không đủ độ áp đảo. Đủ loại cảm xúc đan xen khiến cho mặt mũi Nhiếp Bất Phàm giống như tương hồ bị hung hăng nhào bóp, cổ quái, nhăn nhó, quỷ dị, vặn vẹo…

“… Ngươi đây là đang làm cái gì?” Lý Dực nhìn hắn mà khóe miệng co rút, rất muốn một tay giúp hắn điều chỉnh lại nét mặt.

Nhiếp Bất Phàm sờ sờ mặt mình một phen, ra vẻ bình tĩnh nói, “Không việc gì, muốn đi tiểu mà thôi. ”

“…” Lý Dực cho dù còn có tâm tư muốn vận động buổi sáng đi chăng nữa thì cũng bị một lời của người kia đánh tan thành mây khói. Hắn hiện tại rất mừng vì chính mình đêm qua không phát tiết quá sớm, Nhiếp Bất Phàm người này tuyệt đối có tiềm chất khiến cho người khác phát điên. Rõ ràng đã bị hắn làm rồi, nhưng lại không để cho hắn có bất cứ cảm giác thành tựu nào. Sau này làm lại, trước tiên nhất định phải lấp kín cái miệng hắn.

“Có thể đi được chưa?” Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng hỏi.

Lý Dực khoát tay, tỏ ý buông tha cho hắn. Dùng chút lương tâm mong manh còn sót lại mà suy nghĩ thì vẫn là không nên ép hắn quá mức, bằng không ai biết người này có thể làm ra bộ dáng nhăn nhó quái dị như thế nào!

Nhiếp Bất Phàm cười cười, tóm chặt đai quần cẩn thận đứng lên, định bụng bước qua Lý Dực để đi tìm đai lưng.

Đúng lúc này, cửa lớn ‘phanh’ một tiếng bị đá văng ra, Trương Quân Thực vẻ mặt ngưng trọng xông tới. Nhiếp Bất Phàm hoảng sợ, nhẹ nhàng buông tay, cái quần thẳng một đường trượt xuống, lộ ra đôi chân trần trơn bóng…

Hai người Trương Quân Thực và Lý Dực đồng thời bất động, tầm mắt không hẹn mà cùng dừng ở điểm giữa hai chân Nhiếp Bất Phàm.

Nhiếp Bất Phàm kẹp chặt chân, dùng ánh mắt sắc như dao liếc nhìn cả hai, khinh bỉ nói, “Không biết cái gì gọi là ‘phi lễ chớ nhìn’ sao?”

Trương Quân Thực mất tự nhiên mà quay đầu đi, Lý Dực thì ngược lại, vươn tay định bụng giúp hắn kéo quần.

Nhiếp Bất Phàm thế nhưng rất không khách khí mà đá văng hắn, tự mình lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai mà mặc lại quần.

Trương Quân Thực quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lý Dực, Lý Dực thì bình tĩnh đáp lại bằng một ánh nhìn đầy đắc ý.

Nhiếp Bất Phàm động tác không được tự nhiên mà bước xuống giường, bĩu môi với Trương Quân Thực, nói, “Trương Tam, ta đây tối qua uống say. ”

“Phải không?” Trương Quân Thực nhặt y phục rơi dưới đất giúp hắn mặc vào, sắc mặt âm trầm, đặc biệt quét mắt qua mấy dấu vết khả nghi trên cổ hắn, sau đó càng là thâm trầm hơn.

Nhiếp Bất Phàm dang rộng hai cánh tay, mặc cho hắn hầu hạ, thuận miệng hỏi, “Trương Tam, ngươi làm sao đến được nơi này?”

“Gà của ngươi. ”

Nhiếp Bất Phàm vô thức nhìn xuống hạ thân của mình, xác nhận không có bộ phận nhạy cảm nào lộ ra ngoài, mới ý thức được Trương Tam nói chính là gà thật.

Quả nhiên, hắn vừa ngẩng đầu lên liền thấy cái đầu gà cắm một phiến mào nho nhỏ của Hoa Cô Nương lộ ra, nhưng là vừa bắp gặp ánh mắt hắn đã vèo một cái biến mất.

Nhiếp Bất Phàm khẽ cắn môi. Bọn gà kia càng ngày càng không coi việc mà chủ nhân hắn đây căn dặn để ở trong đầu, còn dám bán đứng nhiều phen. Lần này trở về nhất định phải triệt để dạy dỗ một phen, bằng không bản thân hắn chẳng phải là một chút quyền uy cũng không có?

“Được rồi, về thôi. ” Trương Quân Thực sau khi giúp hắn ăn mặc chỉnh tề liền kéo tay hắn, muốn ly khai. Không ngờ mới đi được vài bước lại cảm thấy người có kéo như thế nào cũng không di chuyển, quay lại nhìn, mới phát hiện Lý Dực y phục vẫn còn đang hỗn độn đang kéo chặt tay kia của Nhiếp Bất Phàm.

“Cùng về. ” Lý Dực dùng tay còn lại sờ lên trán Nhiếp Bất Phàm.

Ánh mắt Trương Quân Thực lạnh lùng đảo qua, một lần nữa giao chiến trực tiếp với ánh mặt Lý Dực trên không trung. Trong nháy mắt, hoa lửa bắn ra tứ phía.

Nhiếp Bất Phàm nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, ba đại nam nhân tay trong tay, cùng lùi cùng tiến, chẳng khác gì ba tên ngốc.

Hắn đột ngột kéo sát hai bàn tay hợp lại một chỗ, đặt bàn tay hai người Trương – Lý vào nhau, nghiêm túc nói, “Hảo cơ hữu, tương thân tương ái. ”

Lý Dực và Trương Quân Thực liếc mắt nhìn nhau, đồng thời rùng mình một cái, nhanh chóng rụt tay chính mình trở lại.

“Được rồi, đi thôi. ” Nhiếp Bất Phàm thỏa mãn gật đầu, tay chắp sau lưng, khí phách bước một bước lớn. Nhưng là, bàn chân vừa chạm xuống mặt đất, toàn thân liền đông cứng lại. Sau đó, chỉ thấy hắn hai chân run rẩy, cả người dường như mềm nhũn ra, vặn vẹo một cách quỷ dị.

Nhiếp Bất Phàm không muốn tỏ ra yếu thế, kết quả là phải âm thầm chịu đựng loại đau đớn không nói nổi thành lời này, nhưng nhẫn nhịn cũng có giới hạn, thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa!

Rất con mẹ nó đau!

Nhiếp Bất Phàm bám chặt lấy bả vai Trương Quân Thực, tay nắm thành quyền, răng nanh nghiến kèn kẹt, trong lòng thầm coi Lý Dực như một tên tiểu nhân bỉ ổi mà đâm một nhát.

Lý Dực đáy mắt dấy lên chút lo lắng, lại có chút đắc ý, bước lên một tay ôm ngang lấy hắn.

Trương Quân Thực ngăn cản, “Ngươi làm cái gì?”

Lý Dực thản nhiên trả lời, “Không thấy hắn đang khó chịu sao?Nơi này cách thôn một quãng rất xa, chỉ sợ là hắn đi không nổi. ”

Trương Quân Thực khẽ cắn môi, hung hăng trừng Lý Dực.

Lý Dực khóe miệng cong lên cười nói, “Hắn đêm qua mệt muốn chết rồi. ”

Đây chính xác là đang khiêu khích!

Nhưng là Nhiếp Bất Phàm vẫn còn không biết sợ, liều mạng tiếp lời, “Đúng vậy, ta cả đêm ngủ không ngon, cả đêm gặp toàn quái mộng, sau này không bao giờ uống rượu nữa, thật quá hao tổn thể lực. ”

Lý Dực khì khì cười một tiếng.

Trước Quân Thực sắc mặt hết tím lại chuyển sang đen, giống như là trúng độc.

“Có đi hay không?Nhanh lên. ” Nhiếp Bất Phàm thúc giục.

“Đi. ” Lý Dực lướt qua người Trương Quân Thực, nhẹ nhành bước ra ngoài.

Trương Quân Thực nhìn chằm chằm bóng lưng hắn. Thật lâu sau, lửa giận trong đáy mắt mới dần dần dịu lại, thay thế vào đó là một loại thần sắc kiên định lạ lùng.

Khi tới cửa thôn, Nhiếp Bất Phàm nhất định đòi Lý Dực thả hắn xuống. Với tư cách trưởng thôn Kê Oa thôn, hắn tuyệt đối không thể để cho bất luận gia súc nào trong thôn nhìn thấy dáng vẻ yểu điệu này của mình, bằng không cái này sẽ gây tổn hại rất lớn tới hình tượng chói lọi huy hoàng của hắn.

Sau khi hồi thôn, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là Thiên nữ Thập Cửu đang đi dạo trong sân. Nhiếp Bất Phàm băng băng bước tới trước mặt nàng, cười nói, “Ngươi đã trở lại?Ta còn đang lo lắng cho ngươi. ”

“Đa tạ trưởng thôn đã bận lòng, tiểu nữ kính tạ… vô cùng cảm kích. ”Thập Cửu ra vẻ dịu dàng đáp lễ, nhưng ánh mắt lại dao động bất định, vừa nhìn đã biết là đang chột dạ.

Trên thực tế, đêm qua khi Lý Dực tìm đến, nàng ở ngay bên kia hàng lang đã nhìn thấy, chính là không hề thông báo với Nhiếp Bất Phàm, ngược lại còn tự mình tìm chỗ lẩn trốn. Mặc dù có chút vô đạo đức, nhưng vì nghĩ cho thanh danh bản thân, nàng vẫn là tự bản toàn chính mình trước.

Trình độ giả bộ của Thập Cửu còn chưa đủ cao thâm. Nếu da mặt nàng có chút dày như Nhiếp Bất Phàm, lại cộng thêm thân phận thần thánh của nàng thì mới có thể đạt đến mức thiên hạ vô song. Đáng tiếc một chút chột dạ kia của nàng thực sự không qua được cặp mặt tinh tường của Nhiếp Bất Phàm. Vốn còn đang hoài nghi, nhưng hiện tại xem ra đã có thể khẳng định Thập Cửu ngay vào thời điểm then chốt đã vứt bỏ hắn mà đi.

Nhiếp Bất Phàm nhe ra một hàm răng trắng bóng, cười xán lạn như vầng thái dương, ôn hòa nói, “Ngươi không việc gì là tốt rồi. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, lúc này xuất môn thì phải chú ý tránh nắng.

Thập Cửu vô thức nhìn lên trời, khí xuân ấm áp, có chỗ nào cần tránh nắng?

Nhiếp Bất Phàm mang theo tiếng cười ha hả đầy quái dị mà rời đi.

Mới vừa tới cửa, chỉ thấy một cái bóng từ trên trời rơi xuống, nện thẳng xuống sân viện phát ra một tiếng ‘bịch’ vang dội, cuốn theo bụi đất bay mù mịt.

Chú ý nhìn kỹ lại, mới thấy là một cái… xác chết?Không chỉ một cái, mà trong sân nằm ngổn ngang tới bốn năm người xa lạ không biết đã chết hay chưa.

Nhiếp Bất Phàm lại ngẩng đầu nhìn lên trời, liền thấy một bóng người đứng trên nóc nhà, cô độc tịch liêu, phiêu lãng tựa thần tiên, đích thị là Vương Thi Thiện tới vô ảnh, đi vô tung kia.

“Ngươi… đây là?” Nhiếp Bất Phàm chỉ vào đám người trên mặt đất, nghi hoặc hỏi.

“Trộm gà. ” Vương Thi Thiện ngắn gọn đáp.

“Kẻ trộm gà?” Hắn dùng chân đá đá vào mông một tên, bất mãn nói, “Ngươi cứ giải quyết ở ngoài thôn không phải được rồi sao?Còn phí sức tha vào trong sân làm cái gì?”

“Tại hạ đã đáp ứng thay ngươi canh gác, sẽ làm đến thập toàn thập mỹ. ” Vương Thi Thiện thản nhiên nói, “Nhưng ta chỉ phụ trách bắt kẻ trộm, không có nghĩa vụ xử lý. ”

“…” Nhiếp Bất Phàm không thể không thừa nhận chính mình đã quá coi thường cái tên nghiêm túc hóa vấn đề này.

Trong một giây hắn thất thần, họ Vương kia đã tiêu thất vào hư không, chỉ để lại một cái “xác chết”.

Nhiếp Bất Phàm sờ sờ cằm, đảo mắt nhìn xung quanh thôn một vòng.

Hơi bị không ổn!Xem ra các hộ gia đình trong Kê Oa thôn càng ngày càng có dấu hiệu thiếu đứng đắn. Hắn cảm giác sâu sắc rằng uy nghiêm tối cao của mình đã bắt đầu bị thách thức…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.