Trùng Sinh Sủng Phi

Chương 43




Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Đám người Vệ Địch chỉ ở Cẩm Nguyên một ngày một đêm, sau đó liền tiếp tục cuộc hành trình.

Vì mang theo Nhiếp Bất Phàm nên Vệ Địch đặc biệt thuê một chiếc xe ngựa. Từ trước tới nay hắn chỉ cưỡi ngựa, đây là lần đầu phá lệ ngồi xe.

Nhiếp Bất Phàm bốn vó chổng lên trời lê la chiếm phần lớn không gian trong xe, nhàm chán chờ ngày trôi qua.

Vệ Địch ở một bên đọc sách, chỉ thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn hắn một chút, trong lòng thầm nghĩ, ‘người này thế nào suốt dọc đường đi đều yên lặng như vậy?’

Đang lúc suy nghĩ, chợt nghe thấy Nhiếp Bất Phàm lên tiếng hỏi, “Đúng rồi, quả trứng lúc trước ta tặng cho ngươi đâu?”

“Trứng?” Vệ Địch sửng sốt một chút, nhớ tới trong bữa cơm lần trước tại khách điếm quả thực hắn có tặng cho mình một quả trứng.

“Ta ném đi rồi. ”

“Ném?” Nhiếp Bất Phàm trừng mắt chất vấn, “Vì sao lại ném đi?”

“Đó là một quả trứng hỏng, ta không ném thì giữ lại làm cái gì?” Vệ Địch khó hiểu nhìn hắn một cái, không biết hắn vì sao lại đặc biệt hỏi thăm một quả trứng.

Nhiếp Bất Phầm chậc chậc vài tiếng. Trứng đã thụ tinh hắn mang theo bên người cũng không phải tất cả đề có khả năng ấp nở, quả trứng cho Vệ Địch kia xem ra chính là một quả chất lượng kém rồi.

Nhân phẩm con người a, thật sự là rất trọng yếu.

Đúng lúc này, chợt có tiếng một người hầu từ bên ngoài xe truyền tới, “Phủ chủ, đã gần trưa, có muốn dừng lại ven đường nghỉ một lát hay không?”

“Không được, chạy hết tốc độ, nhất định trước khi mặt trời lặn phải về tới Yên Thuấn. ”

Không đợi cho người hầu kịp trảlời, Nhiếp Bất Phàm đã nói chen vào, “Từ từ, hiện tại ta thắt lưng đau nhức, vừa mệt vừa đói, rần cần được nghỉ ngơi!”

Vệ Địch liếc mắt nhìn hắn, ý bảo ngươi ngồi xe ngựa có cái gì mà mệt?

Nhiếp Bất Phàm bám vào khung cửa sổ, vẻ mặt đau khổ, bộ dáng như sắp nôn đến nơi, yếu ớt nói, “Nếu không nghỉ, ta sẽ vụn thành từng mảnh mất. ”

Vệ Địch không để ý đến hắn, quay đầu định bụng hạ lệnh đi tiếp thì Nhiếp bất Phàm đột nhiên nhào tới ôm lấy cổ hắn, dùng ánh mắt đầy lên án nhìn ắn, nhỏ giọng nói, “Vệ đại thúc, làm người không thể kém phúc hậu như vậy. Ngươi cho dù không vì thân thể mong manh yếu đuối của ta đây mà suy nghĩ một chút thì cũng phải xem xét tới chuyện ta thân là con tin bị bắt cóc mà tâm tình sa sút phức tạp chứ. Nếu như dồn ép ta quá, ta cũng không biết chính mình có thể làm ra chuyện người – thần đều căm phẫn nào hay không đâu. ”

“A?” Vệ Địch cười nhạo, “Ta đây đợi xem ngươi rốt cuộc có thể làm ra chuyện tốt đẹp nào. ”

“Đừng như vậy. ” Nhiếp Bất Phàm vươn một ngón tay cọ cọ lên hầu kết của Vệ Địch, nói, “Chúng ta vì sao không xuống xe hít thở không khí trong lành, thưởng thức phong cảnh xung quanh?Ngồi xe lâu như vậy, ngươi không cảm thấy toàn thân tê mỏi, mông đặc biệt đau nhức hay sao?”

Tầm mắt Vệ Địch chầm chậm chuyển xuống vùng dưới eo của Nhiếp Bất Phàm, cười mà như không cười nói, “Bị đau có lẽ chỉ có ngươi. ”

Tối qua Vệ Địch cũng không buôn tha cho hắn, ước chừng làm tới tận nửa đêm.

Nhiếp Bất Phàm u buồn, dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ phụ tình mà nhìn Vệ Địch, ai oán nói, “Vì sao ngươi một chút hổ thẹn cũng không có, bồi thường một chút cũng không được sao?”

Vệ Địch khóe miệng cong lên đầy tiếu ý, tựa hồ như đặc biệt hưởng thụ cảm giác được tên kia làm nũng. Hắn là minh chủ võ lâm được người người kính nể, nhưng cũng chưa từng có ai dám tùy tiện thân cận với hắn mà không mang theo chút mục đích nào như thế. Hắn cũng chưa từng phóng túng với ai như thế, đã vậy còn không hề mang khúc mắc trong lòng mà thẳng thắn thu nhận.

Nhiếp Bất Phàm chính là người duy nhất.

“Được rồi, dừng lại nghỉ một lúc. ” Cuối cùng Vệ Địch cũng đồng ý.

“A” Nhiếp Bất Phàm siết vòng tay kề sát mặt Vệ Địch, ‘bụp’ một cái đặt xuống một dấu hôn dính đầy nước miếng trên mặt đối phương.

Xe ngựa đi sát vào ven đường, hắn tức tốc nhảy vọt ra bên ngoài, mở rộng hai cánh tay hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Vệ Địch nhìn bộ dáng của hắn, đáy mắt bất giác tràn đầy tiếu ý.

Nhiếp Bất Phàm chạy tới ven bờ một hồ nước nhỏ, ngẩng đầu nhìn, vẫn thấy con chim Ưng Đại Khí bay lượn trên bầu trời.

Hắn một lần nữa cúi đầu nhìn xuống bóng dáng đẹp trai của mình phản chiếu dưới mặt nước, vuốt vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi hỗn độn, vô cùng hài lòng.

Đang trong lúc hắn tự kỷ thì mặt hồ cách hắn không đến nửa thước ló lên một cái đầu, bọt nước do đó bắt lên tung tóe. Nhiếp Bất Phàm trong lúc sơ ý cũng bị nước bắn lên mặt không ít.

Người trong hồ vuốt nước trên mặt, nhìn Nhiếp Bất Phàm, miệng nở một nụ cười xán lạn.

Nhiếp Bất Phàm bị dọa đến nhảy dựng, nhưng bởi vì biểu hiện bề ngoài không theo kịp kích động của hệ thần kinh, cho nên cảm xúc kinh hãi kia được biểu tình bình lặng không gợn sóng che đậy một cách hoàn hảo.

Đợi đến khi tâm tình hồi phục, Nhiếp Bất Phàm mới bắt đầu quan sát nam nhân vừa từ dưới nước trồi lên trước mắt này.

Người nọ khoảng chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, da ngăm ngăm đen, sống mũi cao thẳng, hốc mắt trũng sâu, con ngươi có màu xanh da trời trong vắt, ngũ quan có phần mang theo hơi hướng của người phương Tây, nụ cười đặc biệt rực rỡ.

Nhiếp Bất Phàm theo bản năng quay đầu lại nhìn nhìn, phát hiện đám Vệ Địch đang nói gì đó với đàm người hầu, không chú ý tới bên này.

Vì thế hắn nhỏ giọng hỏi, “Các hạ là cao nhân phương nào?”

“Cao nhân thì không dám, tại hạ tên gọi Thái Bạch. ” Nam tử cũng nhỏ giọng đáp.

Thái Bạch (quá trắng)?Ngươi đen như thế lại lấy một cái tên như vậy có thích hợp hay không đây?

“Thái Bạch huynh từ đâu đến?” Nhiếp Bất Phàm nhìn thân thể trần trụi lờ mờ ở dưới đáy nước của người kia, tiếp tục hỏi, “Hào hứng như vậy, là đi bơi hồ sao?”

Bây giờ là mua thu, người bình thường chỉ sợ không ai có nhã hứng khỏa thân mà bơi lặn trong nước hồ lạnh buốt.

“Hắc hắc, gió thu dễ chịu, là thời điểm thích hợp để đi bơi. ” Thái Bạch thích chí cười nói, “Không biết huynh đệ đây xưng hô như thế nào?”

“Nhiếp Bất Phàm. ” Hắn rất có khí độ mà ôm quyền chào hỏi. Mà, đây cũng là một lần hiếm hoi hắn không khai tên giả khi ra ngoài.

“Hạnh ngộ, hạnh ngộ. ” Thái Bạch ở trong nước cũng đáp lễ.

Sau đó hắn nghiêng đầu nhìn ra phía sau Nhiếp Bất Phàm, nhỏ giọng hỏi, “Sao vậy, ta nhìn tình cảnh huynh đệ đây dường như có chút không được tốt lắm?”

“Đúng vậy, hiện nay ta đang bị bắt cóc. ” Nhiếp bất Phàm thở dài nói.

“Có cần ta giúp hay không?” Thái Bạch hưng trí bừng bừng mà đề nghị.

“Đương nhiên. ” Nhiếp Bất Phàm không chút do dự nói, “Ngươi có biện pháp gì tốt?Vị sau lưng ta kia cũng không phải dễ chọc. ”

“Ta biết, vị kia và Vệ Địch – Vệ đại minh chủ. Ngươi cùng hắn có quan hệ như thế nào?”

“Kẻ bắt cóc và con tin. ”

Thái Bạch trầm mặc một hồi, hoài nghi nói, “Ngươi là ai, Vệ Địch vì sao lại bắt ngươi?”

“Đại khái là đố kị với trí tuệ trước nay hiếm có cùng với vẻ đẹp siêu phàm thoát tục không vướng bụi trần của ta đi. ” Nhiếp Bất Phàm trong giọng nói tràn đầy tịch mịnh cùng cô đơn của một người cao cao tại đỉnh.

Thái Bạch khì khì cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh rất đáng yêu.

“Thái Bạch huynh, ngươi có biện pháp nào giúp ta thoát khỏi ma chưởng hay không?” Nhiếp Bất Phàm khiên tốn thỉnh giáo.

“Biện pháp kỳ thực rất đơn giản. ” Thái Bạch thần bí nói, “Ngươi trực tiếp nhảy xuống hồ, ta mang ngươi lặn xuống một nơi ẩn nấp bí mật. ”

Nhiếp Bất Phàm đảo mắt nhìn quanh một vòng, nghi ngờ nói, “Hồ này lớn như vậy, có thể lặn đi đâu?”

“Cái này ngươi không cần lo lắng, nói chung nhất định Vệ Địch không thể tìm được. ” Thái Bạch tràn đầy tự tin.

Nhiếp Bất Phàm cân nhắc tính khả thi một chút, quyết định thử xem sao. Dù gì cũng là nhàn rỗi, chạy được thì là vận khí tốt, không chạy được thì cùng lắm cũng là bị đè thêm vài lần thôi, nói không chừng còn có thể khiến cho tên kia tinh tẫn thân vong.

Nghĩ như vậy, Nhiếp Bất Phàm liền gât đầu đồng ý.

Đúng lúc này Vệ Địch đảo mắt nhìn qua, vừa liếc mắt một cái đã thấy cảnh tượng Nhiếp Bất Phàm nhún người nhảy vào trong hồ.

Hắn sắc mặt đột ngột thay đổi, vội vàng nhảy tới ven hồ, thế nhưng mặt hồ lúc này chỉ còn một vòng sóng nước đang lăn tăn rung động.

Hắn quát lên, “Tất cả những người biết bơi, xuống tìm cho ta!”

Mệnh lệnh vừa hạ, hắn cũng tự mình nhảy xuống hồ, trong lòng căm phẫn không thôi, người này chỉ cần sơ ý một chút liền gây rối rồi!

Mà dưới hồ nước, Thái Bạch mang theo Nhiếp Bất Phàm xuyên qua rong rêu thẳng hướng một chỗ bí mật nào đó mà bơi.

Bơi được nửa đường, Nhiếp Bất Phàm đột ngột kéo lấy quần Thái Bạch.

Thái Bạch ngoảnh đầu lại, chỉ thấy người kia một bộ dáng nín thở không nổi nữa, âm thầm kinh hãi: ‘người này vừa rồi ưng thuận đến là sảng khoái, còn tưởng rằng khả năng bơi lội cũng không tồi chứ, ngờ đâu chỉ là loại nửa mùa, thế mà cũng không nói sớm một tiếng!

Hắn nhất thời không biết phải làm gì, Nhiếp Bất Phàm thế nhưng đã áp sát lại, ôm chặt lấy hắn, môi dán lên môi hắn, hút lấy dưỡng khí trong miệng hắn.

Thái Bạch ngây ngốc tại trận.

Hai người môi lưỡi giao triền, khí tức lưu thông, tóc dài nhẹ nhàng lay động, đôi chân quấn chặt lấy nhau giữa làn nước biếc, mềm mại như tơ.

Bất quá một hồi, Nhiếp Bất Phàm buông hắn ra, dùng tay ra hiệu với hắn.

Thái Bạch hô hấp rối loạn, thiếu chút nữa sặc nước, thật vất vả mới điều tức lại được.

Hắn cắn chặt răng, tiếp tục kéo theo Nhiếp Bất Phàm lặn xuống.

Hắn bơi rất nhanh, cũng không hề quay lại nhìn Nhiếp Bất Phàm lấy một cái. Nụ hôn bất ngờ vừa mới xảy ra kia quả thực khiến cho hắn có chút nghĩ ngợi linh tinh, khó lòng yên ổn.

Đến khi hắn hoàn hồn, định quay đầu lại xem xét động tĩnh phía sau thì lại phát hiện không thấy Nhiếp Bất Phàm đâu nữa.

Hắn kinh hãi, vội vàng bơi ngược trở lại tìm kiếm. Vừa bơi được một lúc, hắn liền nhìn thấy ngay phía trên có hai thân ảnh đang dây dưa vấn vít vào nhau, chính là Nhiếp Bất Phàm và Vệ Địch.

Vừa rồi khi Nhiếp Bất Phàm hút không khí từ trong miệng Thái Bạch xong xuôi, đang định bơi tiếp thì bất ngờ chân phải bị một bàn tay lớn kéo lại.

Nhiếp Bất Phàm còn chưa kịp giãy giụa đã bị người kéo lên phía mặt hồ, mà Thái Bạch lúc đó đã lẩn vào giữa đám rong rêu không thấy bóng dáng.

“Khụ khụ. ” Nhiếp Bất Phàm uống mấy ngụm nước, rùng mình một cái.

“Nhiếp Bất Phàm, ngươi muốn chết sao?” Thanh âm lạnh như băng của Vệ Địch truyền tới bên tai Nhiếp Bất Phàm.

Hắn lau đi chút nước trên mặt, không hề xấu hổ mà cười đùa, “Minh chủ đại thúc đừng nóng, thỉnh thoảng bơi lội có thể giúp thân tâm khỏe mạnh. ”

“Chết tiệt!Ngươi nghĩ có thể trước mắt ta mà chạy trốn như thế sao?” Vệ Địch gầm nhẹ.

“Thực ra cũng không phải thế. ” Nhiếp Bất Phàm hắc hắc cười, “Chẳng qua là nhàn đến phát chán thôi. ”

Vệ Địch chán nản, bàn tay nắm đến nỗi khớp xương ‘răng rắc’ kêu vang, tựa hồ như đang cực lực kìm nén xúc động muốn giết người.

Người này dường như luôn luôn thách thức giới hạn khoan dung của hắn.

Thấy Vệ Địch hai mắt phun lửa, Nhiếp bất Phàm vươn tay che lấy hai con mắt đối phương, sợ sệt nói, “Ánh mắt thật là dọa người. ”

Vệ Địch cũng không gạt tay hắn ra, chỉ lạnh lùng nói, “Bây giờ mới biết sợ có phải đã muộn rồi hay không?”

“Không muộn, không muộn. ” Nhiếp Bất Phàm áp sát vào mặt hắn, đặt môi mình kề lên miệng hắn, thấp giọng nói, “Nói thật , Vệ đại thúc, sau khi che mắt ngươi lại, ngươi thoạt nhìn ôn nhu hơn rất nhiều. ”

Ngươi là từ góc độ nào của cái mũi và khuôn miệng nhìn ra được loại biểu tình ‘ôn nhu’ này?

Vệ Địch hé miệng, vừa muốn nói gì đó, môi lại tựa hồ như cảm giác được một vật gì đó mềm mềm ấm ấm khe khẽ lướt qua một cái, chỉ như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức tách rời. Loại hành động lấy lòng của con cừu nhỏ non nớt này thật khiến cho người ta ngứa ngáy trong lòng.

Vệ Địch gạt tay Nhiếp Bất Phàm ra, ánh mắt đầy vẻ không biết nên tiếp tục nổi giận như thế nào mà nhìn hắn.

Hai người ở trong nước nhẹ nhành nhấp nhô, trầm mặc không nói gì.

“Đại thúc, ngươi muốn nhìn, không bằng lên bờ rồi nhìn. ” Nhiếp Bất Phàm rùng mình vài cái, toàn thân đều dán lên người Vệ Địch, như muốn hấp thụ nhiệt lượng từ cơ thể đối phương.

“Sợ lạnh còn dám nhảy hồ?” Vệ Địch âm trầm quở trách, ngữ khí thế nhưng lại mang theo vài phần sủng nịch mơ hồ.

Nhiếp Bất Phàm hắc hắc cười không ngừng.

Vệ Địch đáy mắt tối sầm, giữ lấy gáy người kia đặt xuống một cái hôn thật sâu, hôn đến tận khi hắn không thở nổi nữa mới không đành lòng mà buông ra.

“Đêm nay sẽ trừng phạt ngươi!” Vệ Địch bỏ lại một câu uy hiếp rồi ôm hắn bơi về bờ.

Lên bờ, Nhiếp Bất Phàm quay đầu lại nhìn một chút, thầm nghĩ: ‘Vệ Địch rõ ràng không phát hiện ra Thái Bạch. Cũng tốt, tránh cho tên kia không dưng rước họa vào mình. Hắn cảm thấy Thái Bạch cũng không phải người tầm thường. Suy cho cùng, người dám động thủ ngay trước mặt Vệ Địch ắt hẳn phải có vài phần thực lực. Bất quá, không để cho vệ Địch phát hiện là tốt, hắn chẳng qua chỉ muốn gây chút phiền toái cho Vệ Địch mà thôi.

Mặc kệ là yêu ma quỷ quái đầu trâu mặt ngựa gì, bất kể ai tới hắn cũng đều không cự tuyệt!–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.