Trùng Sinh Sủng Phi

Chương 23




Edit: Mimi
Beta: Lam Yên

*****

Sau khi dò xét căn mật thất xong xuôi, ba người bắt đầu tìm kiếm lối thoát ra bên ngoài. Vách tường bốn phía vô cùng bằng phẳng, không hề có vật thể nào có vẻ giống như cơ quan cả.

Tư Thần Vũ và Vương Thi Thiện tìm một lúc lâu nhưng vẫn không có kết quả, không khỏi có chút nản lòng.

Nhưng là Nhiếp Bất Phàm lại giống nhưng không có chuyện gì, cứ lắc lư đi lại khắp nơi, một bộ dạng thảnh thơi đắc ý vô cùng đáng ghét.

Tư Thần Vũ khó chịu nói, “Nhiếp Bất Phàm, ngươi tốt xấu gì cũng tới giúp một tay chứ!”

“Ta không phải đang giúp hay sao?” Nhiếp Bất Phàm đầu cũng không quay lại, ngón tay bất chợt gõ cộp cộp lên bức tường, sau đó cười nói, “Các ngươi nghe xem, có phải có tiếng vang hay không?”

Hai người Tư – Vương lắng nghe một chút. Quả thực từ phía bên kia bức tường truyền đến một hồi âm thanh, nhưng cũng không phải là tiếng vang mà là tiếng động giống như của loài sinh vật nào đó đang cào móng mà bọn họ nghe được lúc trước.

Vương Thi Thiện nói, “Bất Phàm, đừng gõ nữa, bên trong có cái gì đó. ”

“Đương nhiên là có. ” Nhiếp Bất Phàm biểu tình kiểu ‘điều này là đương nhiên’, nói, “Nếu không thì ta gõ làm cái gì?”

Tư – Vương đồng thời im lặng. Đây là trọng điểm sao?

Nhiếp Bất Phàm thấy sắc mặt bọn họ thời đều xanh lét, liền hảo tâm dừng lại hành động gõ tường, bắt đầu một mặt ngắm nghía dạ minh châu, một mặt bắt chước cách thức của bọn họ mà tìm kiếm cơ quan.

Ánh sáng bên trong bị hắn làm cho lúc sáng lúc tối, khiến cho cảm giác âm u tăng lên vô hạn. Mà quan trọng hơn chính là, thứ ánh sáng lập lòe này thật làm con mắt người ta nhức nhối.

“Nhiếp Bất Phàm, ngươi vẫn là tiếp tục nghỉ ngơi đi. ” Tư Thần Vũ dùng ngữ khí chân thành không gì sánh được thốt ra lời này. Hắn cảm thấy tinh lực của người này thật sự là quá mức dồi dào, trước đó không lâu mới phiên vân phúc vũ với hắn một phen, vậy mà lúc này đã lại nhảy nhót như không có chuyện gì rồi.

“Ngươi bảo ta giúp thì ta giúp, bảo ta nghỉ ta liền nghỉ, Nhiếp Bất Phàm ta đây là người dễ sai khiến như thế sao?” Nhiếp Bất Phàm hừ một tiếng.

Tư Thần Vũ chán nản. Hắn như thế nào lại quên mất người này có một loại sở thích chính là làm ngược lại cái người ta muốn. Thất sách, thực sự là quá thất sách!

Lúc này Vương Thi Thiện mới mở miệng nói, “Bất Phàm, đặt dạ minh châu lên phiến đá đi, ngươi cầm như thế không tiện. ”

“A. ” Nhiếp Bất Phàm nghe theo, mang dạ minh châu đặt lên phiên đá ở giữa phòng.

“Vì sao hắn nói ngươi liền làm theo?” Tư Thần Vũ rất không cam lòng.

Vương Thi Thiện phong độ Phật gia đầy mình mà ném cho hắn một ánh mắt bễ nghễ chúng sinh.

“…” Tư Thần Vũ trầm mặc.

Đúng lúc này, ở góc tường đột nhiên truyền đến một tiếng ‘cạch’, sau đó chính là những tiếng rơi ‘bồm bộp’, tựa hồ như có cái gì bị đập vỡ ở bên trong bức vách.

Hai người Tư – Vương nhất thời kinh hãi, theo hướng phát ra âm thanh mà nhìn lại, chỉ thấy trên tường xuất hiện một cái lỗ nhỏ bằng miệng chén, bên trong từ từ nhô ra một cái … đầu gà?

Con gà dường như cũng bị bọn họ làm kinh sợ, đang chuẩn bị thụt lui về thì bị Nhiếp Bất Phàm nhanh tay lẹ mắt nắm cái cổ kéo lại, khen ngợi, “Được lắm, đội đào bới cũng đào tới tận đây rồi. ”

Hai con mắt nho nhỏ bằng hạt đậu ở trên cái đầu gà chớp chớp liên hồi, lộ ra vài tia giảo hoạt hòa cùng một chút đắc ý.

“Ra đây. Nếu như chúng ta không tìm được lối thoát, ngươi kêu huynh để tỷ muội của ngươi tới đây, đào cho chúng ta một cái thông đạo. ”

Gà đệ con mắt chớt chớp, tâm không cam tình không nguyện, nhưng là cố sức rụt cổ trở lại vài lần vẫn không thành công, chỉ đành cam chịu.

Tư – Vương hai người nghe những lời Nhiếp Bất Phàm nói mà ngơ ngẩn cả người, không ai bảo ai đều nhất loại nhìn vào cái động khẩu thô sơ chỉ lọt nổi một bàn tay… Bọn họ phải dùng súc cốt công để nén xương của mình tới trình độ nào mới có thể bò qua cái lỗ ấy mà thoát ra bên ngoài?

Mà quan trọng hơn chính là, một con gà vì sao lại đào được động?

Gà trong Kê Oa thôn có nhiều khả năng đặc biệt, theo dõi, phóng độc, nói chuyện, giả chết, quậy phá, bơi lội, bay lượn, trèo cây, trồng chuối, bây giờ lại có thể đào động!

Kỳ thực Nhiếp Bất Phàm chính là gà thành tinh đi?Gà hắn dưỡng ra cả đám đều là yêu quái phải không?

Con gà ở trong thông đạo dùng cánh cào cào vài cái để mở rộng cửa động hơn một chút, sau đó nhanh nhẹn chui ra, rũ sạch một đống bụi bặm bám trên thân mình, lộ ra một thân lông vũ màu nâu đất.

Hai người Tư – Vương hoàn toàn không thể lý giải tại sao lại có con gà có thể dùng cánh bới đất đào địa đạo?Chẳng lẽ bên dưới cái cánh thông thường kia chính là âm thầm cất giấu một thần binh lợi khí nào đó?

Nhiếp Bất Phàm vỗ vỗ đầu con gà màu nâu đất, để nó tạm thời nghỉ ngơi đợi lệnh, sau đó quay đầu lại nói với hai người, “Kỳ thực ta lọt vào đây không bao lâu thì đã phát hiện phiến đá kia dường như có thể dịch chuyển, các ngươi đến thử xem. ”

Đã phát hiện ra điểm quan trọng này, vì sao không nói sớm!Tư Thần Vũ trong lòng điên cuồng gào thét, một lần nữa nhận ra hứng thú hành ác của người này. Chung quy là hắn thích sau khi người khác lao tâm lao lực mới chậm chạp nói ra trọng điểm đi.

Tư – Vương hai người đi tới xem xét, quả nhiên phát hiện điểm tiếp giáp giữa phiến đá và mặt đất tựa hồ có chút kỳ quái. Bọn họ thử đẩy phiến đá sang bên trái, nhưng không thấy có chuyển động gì.

Nhiếp Bất Phàm ngồi xổm bên cạnh, chống cằm nhìn một lúc lâu, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng nhắc nhở, “Phiến đá là hình lập phương, được đẽo gọt đến bốn bề nhẵn nhụi, các ngươi nói xem cần bao nhiêu khí lực mới xoay chuyển được nó?”

“…” Hai người động tác khựng lại, bỗng chốc cảm thấy chính mình đặc biệt ngu ngốc.

Cũng không thể trách bọn họ. Bọn họ vốn sống trong phú quý, học thức tuy rằng bậc nhất, nhưng là những kiến thức thường thức hàng ngày và năng lực lao động thực thế của bọn họ thực rất đáng được cảm thông.

“Vậy ngươi thấy như thế nào?” Tư Thần Vũ quay sang người nọ, nặn ra mấy chữ.

“Phải trái không được, vật thử trên dưới cao thấp xem sao. ” Nhiếp Bất Phàm chỉ điểm.

Hai người vì thế liền đặt tay lên phiến đá, cùng lúc vận lực ấn xuống một cái.

Chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, đại môn phòng tối chậm rãi hé mở.

Nhiếp Bất Phàm giơ lên một ngón tay cái, bày ra một bộ đắc ý ‘ta quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh’.

Mà Tư Thần Vũ và Vương Thi Thiện hiện tại đang bị đả kích mãnh liệt. Một loạt hành động vừa rồi, tựa hồ như bọn họ tự mang chỉ số thông minh có giới hạn của chính mình phô bày ra, nháy mắt lòng tự tôn vỡ vụn thành từng mảnh, không biết lúc nào mới có thể phục hồi.

Ba người thuận lợi ra khỏi phòng tối. Tư Thần Vũ nói với hai người còn lại, “Sau này khi kê khai bảo vật, có thể tạm thời giữ kín sự tồn tại của gian mật thất này hay không?”

Vương Thi Thiện gật đầu, Nhiếp Bất Phàm cũng đáp ứng, nói, “Ngươi yên tâ, ta nhất định cái gì cũng không nói. ”

Ngược lại, những lời có vẻ cẩn thận mà ngươi hiếm lắm mới nói được này lại càng làm cho ta thêm lo lắng!Tư Thần Vũ xoắn xuýt nhìn hắn một cái.

Nhiếp Bất Phàm nhìn vách tường mật thất đã đóng lại, đột nhiên sinh ra một loại cảm thán, “Đa Bảo Thánh nhân thực sự là một nhân tài. Hắn đặt ngọc ấn của bản quốc cao cao tại thượng ở chính giữa, hai bên là chân bảo ngoại lai, tâm ý này không cần nói cũng hiểu. Hơn nữa hắn có bản lĩnh sưu tầm được nhiều báu vật như vậy, rõ ràng năm đó đã càn quét tứ phương không bút nào kể hết. May mắn hắn đã quy tiên, bằng không thật không biết thiên hạ sẽ bị hắn gây tai gieo họa thành ra cái dạng gì!”

Ngươi cũng không cần khiêm tốn, công phu gây họa của ngươi mới là không ai sánh kịp!

Mấy người lại dạo một vòng xung quanh gian phòng cất bảo, sau đó theo thông đạo đi ra bên ngoài.

Lúc này Nhiếp Bất Phàm mới phát hiện đàn gà vốn dĩ phải ở bên cạnh hắn thế mà một con cũng không thấy, cho nên hắn dài giọng cất tiếng gọi, “Đám gà các ngươi đi đâu cả rồi –”

Đi đâu cả rồi – Đi đâu cả rồi – Đi đâu cả rồi – từng hồi tiếng vang dội lại từ trong thông đạo.

“Các ngươi ở đâu?” Thanh âm của Lý Hoài từ bên kia truyền đến.

“Ta gọi đám gà!Ngươi đáp cái gì?”

Lý Hoài nghẹn họng, một lúc lâu mới quát, “Ngươi không nói đến gà thì thôi, vừa nhắc tới thật khiến người ta nổi nóng. Có biết gà của ngươi phá sạch một gian phòng toàn sách quý chúng ta thành cái dạng gì không?”

“Dạng gì?” Nhiếp Bất Phàm không hề áy náy mà hỏi lại.

Lý Hoài đang chuẩn bị trả lời đã nghe người nọ nói thêm, “Được rồi, ngươi không cần phải nói. Lực phá hoại của chúng nó không phải ngươi không biết, có bản lĩnh thì đi tìm chúng nó mà nói chuyện, ta hai bên đều không thiên vị. ”

Cái gì gọi là hai bên đều không thiên vị!Rõ ràng là trốn tránh trách nhiệm đi?Nói ta tìm gà nói chuyện cái rắm gì được a?

Đang lúc Lý Hoài tức đến hít thở không thông, thì Lý Dực lên tiếng, “Bất Phàm, tất cả thông đạo trong bảo tàng có thể cuối cùng sẽ hội tụ ở một chỗ, chúng ta hẹn tụ họp ở nơi đó. ”

“Được. ” Nhiếp Bất Phàm cười tít mà đáp ứng.

Sau một hồi kêu gọi, đàn gà tản đi cũng đã lục tục chạy về.

Nhiếp Bất Phàm chỉ vào chúng, mắng, “Đều là một đám vô lương tâm!Bỏ lại chủ nhân các ngươi cô đơn lẻ bóng, chính mình thì ung dung mà chạy mất. Các ngươi nói, hành vi này có phải rất đáng phê phán hay không?”

Chúng gà động loạt cúi đầu, một bộ dáng ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

“Hừ, sau khi trở về liền nhốt các ngươi vào phòng tối. ” Nhiếp Bất Phàm đe dọa, nhưng là chúng nó cũng không có vẻ sợ sệt gì.

Phòng tối phải kiên cố như thế nào mới giam được đám ‘manh động’ chúng nó?Trâu bò đã hết thời, bây giờ là thời đại thống trị của tiểu kê kê.

Giáo huấn xong xuôi, Nhiếp Bất hàm lại dắt theo đại đội gà và hai người Tư – Vương đi sâu vào thông đạo.

Lúc sau cũng không gặp phải cơ quan nào. Chỉ mất thời gian khoảng nửa nén nhang, bọn họ đã đi đến cuối đường.

Vừa ra khỏi thông đạo, ba người và toàn thể chúng gà liền chứng kiến một hình ảnh vô cùng ái muội. Tao nhã công tử Thẩm Mộ Nhiên đang đỡ liễu yếu đào tơ Thiên nữ Thập Cửu, chếch chếch một góc 30 độ, tựa như đang khiêu vũ nghệ thuật, vô cùng thân mật.

Thẩm Mộ Nhiên nhìn thấy có người xuất hiện, lập tức hoảng hốt, theo bản năng rụt tay lại, và thế là Thiên nữ “A” lên một tiếng thảm thiết, ngã nhào xuống mặt đất.

Nhiếp Bất Phàm nhìn mà rất không đành lòng, tặc lưỡi nói, “Thẩm công tử, cho dù muốn chứng tỏ quan hệ giữa các ngươi trong sạch cũng không nên dùng phương pháp thô bạo như thế!Nhìn Thiên nữ ngã kìa!”

“Thật có lỗi!Tĩnh Nhu tiểu thư, nàng không sao chứ?” Thẩm Mộ Nhiên vẻ mặt ngượng ngùng, vươn tay muốn nâng nàng dậy.

Thâp Cửu trên mặt xuất ra một tia vặn vẹo, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục bình tĩnh, tươi cười khoan dung, dịu dàng nói, “Không có việc gì, người có lúc sai tay, ngựa có lúc nhỡ móng, rất bình thường thôi. ”

Nói xong, nàng nắm lấy tay Thẩm Mộ Nhiên, chuẩn bị đứng lên.

Lúc này Nhiếp Bất Phàm lại nói, “Ngươi nói Thẩm công tử là sai tay hay là nhỡ móng đây?”



Một hồi chấm lửng lặng lẽ lướt qua.

Nhạt nhẽo!

‘Khách khách’!Nhưng là chúng gà thực sự rất nể tình mà cười rộ lên, một hồi tiếng kêu hỗn tạp vang lên giữa cửa động mênh mông, nghe mà vô cùng kinh hãi.

Tư Thần Vũ lôi Nhiếp Bất Phàm ra một góc, sau đó mới quay đầu lại hỏi, “Thiên nữ vì sao cũng xuống đây?”

Thiên nữ hồi phục vẻ hòa hoãn ban đầu, đáp, “Đa tạ vương gia đã bận tâm, tiểu nữ muốn chiêm ngưỡng bảo khố của Đa Bảo Thánh nhân nên đã nhờ Trương công tử giúp mình đi xuống. Trên đường ta đã đánh ký hiệu, khi trở về cũng tiết kiệm được không ít thời gian.

Tư Thần Vũ gật đầu. Hắn và những người giữ chìa khóa còn lại cũng không ngại việc Thiên nữ tham nhập bảo tàng, dù sao nàng cũng là nhân vật quan trọng cung cấp thông tin về địa điểm của bảo khố. Nhưng tình huống vừa rồi của nàng và Thẩm Mộ Nhiên rốt cuộc là như thế nào?

Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng dựa vào tác phong của hắn, cũng không chủ động hỏi han.

Lúc này, một thông đạo khác truyền đến vài tiếng động, Lý Dực và Lý Hoài ngay sau đó xuất hiện trước mắt mọi người.

“Tất cả mọi người đều tề tựu đông đủ rồi?Thiên nữ cũng tới?” Lý Hoài chào hỏi từng người một, chỉ duy nhất đi lướt qua Nhiếp Bất Phàm.

Nhưng là Lý Dực thẳng một đường bước tới bên cạnh Nhiếp Bất Phàm, dùng một ánh mắt sắc như dao quét một lượt trên người đối phương, sau đó nheo mắt, lộ ra vài phần nguy hiểm cùng chất vấn.

Nhiếp Bất Phàm ưỡn ngực, tà tà liếc hắn một cái, “Làm cái gì?Mấy canh giờ không gặp đã nhớ ta phát điên, nhìn đến đắm đuối như thế rồi?”

Lý Dực không bị hắn đánh lạc hướng, ném cho hắn một ánh mắt nghiêm khắc ý bảo ‘trở về sẽ nói’, chất chứa đầy hứa hẹn sẽ tính sổ không tha.

Nhiếp Bất Phàm bĩu môi, âm thầm cân nhắc xem sau khi trở về sẽ tìm ai chống lưng…

Mấy người tụ họp lại một chỗ, thuật lại sơ sơ những phát hiện của bản thân. Kho tàng của Đa Bảo Thánh nhân giàu có vượt xa so với dự tính ban đầu của mọi người. Bọn họ quyết định trước tiên phái người kiểm kê quân số, sau sẽ bàn đến việc phân chia. Với số lượng bảo như thế này, e là thời gian kiểm kê cũng phải mất hơn một tháng.

Chuyến tham bảo này cũng có thể xem như một chặng đường mà kinh hỉ cùng với lông gà song song tồn tại.

Ngày sau hẳn là nên đặt một tấm bảng ngay trước lối vào bảo khố, bên trên đề, ‘Nhiếp Bất Phàm và chúng gà, cấm vào!’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.