Trùng Sinh Nông Phu

Chương 7




- Tút tút tút.

- Chủ tịch, ngài đang bận rộn gì vậy? Tôi có chút chuyện cần báo cáo với ngài. Bí thư ủy ban tư pháp Lý Chinh Siêu ở bên kia mỉm cười nói.

Vương Tử Quân biết rõ vì sao Lý Chinh Siêu lại gọi điện thoại cho mình, người này là bí thư ủy ban tư pháp, tất nhiên hy vọng hệ thống công an - kiểm sát - tư pháp - tòa án thuộc một tay chỉ huy của mình.

Nhưng khi Nghiêm Khâm Binh là phó chủ tịch tỉnh kiêm cục trưởng cục công an thì Lý Chinh Siêu căn bản không có bao nhiêu quyền lên tiếng. Lý Chinh Siêu cảm thấy Nghiêm Khâm Binh là người bảo thủ, sao có thể mò mẫm chỉ huy trên phần đất của mình? Bây giờ Vương Tử Quân nhân cơ hội điều chỉnh phân công mà đẩy Nghiêm Khâm Binh rời khỏi cục công an, như vậy vị trí cục trưởng cục công an cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Lý Chinh Siêu là bí thư ủy ban tư pháp, hắn tất nhiên phải là người hướng về phía vị trí cục trưởng cục công an.

Nói một cách nghiêm khắc thì Lý Chinh Siêu tuy không phải là người có quan hệ cực kỳ tốt với Vương Tử Quân, thế nhưng giữa hai bên có hợp tác tốt, vì vậy Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Bí thư Chính Siêu, anh cứ đến đi.

Lý Chinh Siêu đến rất nhanh, khi Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống được vài phút thì đã đi vào trong phòng. Sau khi tiếp nhận ly trà từ trong tay Vương Tử Quân, Lý Chinh Siêu cười nói: - Chủ tịch, tối nay ngài có sắp xếp gì không? Tôi muốn mời ngài vài ly.

Vì sao phải mời rượu? Lý Chinh Siêu không nói rõ, uống làm gì cũng không nói rõ, thế nhưng Vương Tử Quân lại hiểu ý.

"Lý Chinh Siêu đến là để chúc mừng!" Sau khi trầm ngâm giây lát thì Vương Tử Quân cười nói: - Những ngày gần đây thì không có thời gian, khi nào có thời gian thì hai ta cùng dùng bữa cơm rau dưa.

Lý Chinh Siêu nghe thấy như vậy thì rất mừng rỡ, nếu như lãnh đạo đồng ý cho anh đến gần, điều này đã nói anh thành công khi bước vào lãnh địa của lãnh đạo. Hắn có chút kích động, sau đó nâng ly lên nói: - Chủ tịch Vương, trước tiên tôi dùng trà thay rượu mời ngài một ly, chúc ý tưởng lớn của ngài thành công.

Lý Chinh Siêu dùng giọng có vài phần khí thế và chém đinh chặt sắt, Vương Tử Quân căn bản cũng không từ chối ý tốt của Lý Chinh Siêu, hắn nâng ly lên với Lý Chinh Siêu rồi cười ha hả.

- Chủ tịch Vương, thông qua điều tra của cục công an thành phố Thanh Chuyên, trên cơ bản đã xác định tai nạn xe của Tiểu Triệu là có người bày mưu kế rất tỉ mỉ. Bây giờ ngoài thủ phạm Thường Giáp Lũng đang còn ngoan cố, những tên tòng phạm khác đều đã khai nhận. Lý Chinh Siêu nói đến đây thì không khỏi cảm khái: - Hiểu Bạch rõ ràng là mạng lớn, nếu như thay vào đó là một chiếc xe khác, chỉ sợ lần này Hiểu Bạch sẽ mất mạng.

- Tôi cho rằng cần phải nghiêm trị đối với những người liều mạng và ô dù đứng sau lưng, không thể cho đám người coi trời bằng vung kia làm loạn, thật sự là thiên lý khó dung.

Tuy trong lòng đã nhận định tính chất, thế nhưng có vài lời phát ra từ nhân viên chuyên nghiệp vẫn có sự khác biệt. Vương Tử Quân hoảng sợ giây lát rồi trầm giọng nói: - Bí thư Lý ngài nói không sai, cứ xử lý như vậy là được.

- Cám ơn chủ tịch Vương đã giúp đỡ hệ thống tư pháp của chúng tôi. Lý Chinh Siêu nhìn Vương Tử Quân, lại trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch, chúng tôi còn chuẩn bị lợi dụng tình thế mùa đông năm nay để đẩy mạnh hành động bài trừ thế lực hắc ám trong tỉnh, một khi phát hiện sẽ tuyệt đối không nuông chiều, làm tốt công tác hộ giá hộ tống cho Mật Đông phát triển kinh tế.

- Phó cục trưởng Triệu Quảng Trí của cục công an tỉnh có năng lực công tác mạnh mẽ, lại có kinh nghiệm cơ sở phong phú, tôi chuẩn bị để anh ấy tiến hành phối hợp thống nhất, đảm bảo kế hoạch nhanh chóng được chứng thực.

"Triệu Quảng Trí?" Vương Tử Quân chợt nhíu mày, mặc dù hắn không có ý nghĩ sắp xếp người của mình vào vị trí cục trưởng cục công an, thế nhưng Lý Chinh Siêu trắng trợn đề cử người như vậy vẫn làm hắn có chút không thoải mái.

Có vị lãnh đạo nào không muốn cho những người thuộc dòng chính của mình tiến lên? Nhưng phương diện điều chỉnh nhân sự không cần một trợ thủ chạy đến khoa tay múa chân, bao biện làm thay được. Lãnh đạo vô cầu vô thúc với anh, rõ ràng là tín nhiệm anh, thế nhưng nếu như anh cảm thấy mình đoán trúng ý nghĩ của lãnh đạo, lợi dụng vào đấy để không còn lo lắng gì khác, như vậy là mười phần sai. Không có vị lãnh đạo nào thích một cấp dưới không biết nặng nhẹ.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn rút một điếu thuốc châm lửa, khói thuốc nhanh chóng lượn lờ. Lý Chinh Siêu không thể nhìn thấy rõ biểu cảm gương mặt của Vương Tử Quân, thế là căn bản không thể nào nắm bắt được tình hình vào lúc này. Nhưng Lý Chinh Siêu thầm nghĩ nếu như chủ tịch Vương không thích Triệu Quảng Trí, mình cũng không thể tiếp tục lên tiếng được nữa, dù sao thì mình đã ném nhân tình cho Triệu Quảng Trí rồi.

Lý Chinh Siêu thấy Vương Tử Quân trầm mặc không nói, thầm nghĩ Triệu Quảng Trí này chỉ sợ là toi công, không lọt vào mắt xanh của chủ tịch Vương. Vì vậy tuy hắn đang có đầy bụng lời nói thế nhưng lại không lên tiếng, hắn chỉ có thể cáo từ rời đi. Hán vừa đứng lên thì Vương Tử Quân đã dùng giọng chậm rãi nói: - Những hành động đảm bảo trật tự trị an thì chính ủy ban tư pháp các anh có thể quyết định, tôi bây giờ chỉ muốn nhìn vào kết quả.

Lý Chinh Siêu vừa đi ra hành lang thì điện thoại vang lên, hắn tiếp điện thoại, người gọi đến là Triệu Quảng Trí. Lý Chinh Siêu nói: - Quảng Trí, anh cần ổn định, đừng nóng vội.

Triệu Quảng Trí nghe những lời như vậy thì cực kỳ thất vọng, nóng vội sao? Tôi không nóng nảy được à? Không qua thôn thì làm sao thấy được khách sạn?

Lý Chinh Siêu chợt nói: - Anh nói có gấp cũng vô dụng, hơn nữa tôi đã đề cử anh cho chủ tịch Vương, cũng chỉ nhìn vào vận mệnh của anh mà thôi. Còn phương diện anh có thể tiến lên hay không, điều này phải nhìn vào vận mệnh của anh. Theo tôi thì bây giờ là thời điểm phi thường, anh nên tập trung tất cả tinh thần làm tốt công tác, để cho chủ tịch Vương thấy rõ năng lực của anh.

Những ngày chủ nhật thì Vương Tử Quân thường ở nhà, tuy hắn cũng có nhiều công tác thế nhưng đối với những chuyện không cần gấp, hắn không muốn để mất thời gian tư nhân của mình, vì con hắn còn nhỏ, còn cần chơi đùa với bố.

- Bố, bố đưa con và mẹ đi chơi đi. Tiểu Bảo Nhi giống như một chú gấu bông dán lên cổ Vương Tử Quân rồi dùng giọng làm nũng nói.

Vương Tử Quân căn bản càng ngày càng sủng nịnh Tiểu Bảo Nhi, hắn dùng tay ôm lấy con trai: - Muốn ra ngoài chơi cũng không có vấn đề, còn mục đích thì con tự mình quyết định.

- Bạn học con nói ngày trước có đi đến công viên trò chơi, bên trong có nhiều thứ rất hay, con cũng muốn đi xem. Tiểu Bảo Nhi ôm lấy vai Vương Tử Quân rồi cười thần bí nói: - Bạn học con nói ở đó có xe điện đụng rất vui.

Thì ra tiểu tử này thích chạy xe điện đụng, Vương Tử Quân căn bản không phản đối ý nghĩ của Tiểu Bảo Nhi. Hắn nhìn Tiểu Bảo Nhi nằm sấp trong lòng mình, thế là không khỏi nghĩ đến Tiểu Điềm Đậu.

Mình cũng nên tìm chút thời gian vui chơi với Tiểu Điềm Đậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.