Trùng Sinh Nhã Linh

Chương 5




Thiên Âm cảm giác như một đạo thiên lôi đánh về phía nàng, ngay cả khi đang ngồi trên ghế cũng như lung lay sắp đổ, như thể sau một khắc sẽ rơi vào vực sâu không đáy. Trước khi vào nơi này, nàng đã nghĩ tới vô số loại trách phạt, nhưng không thể nào ngờ tới kết quả này.

Thiên mệnh lương duyên, thượng đế ý chỉ, khiến nàng hít thở không thông.

Nhưng đối với Thiên Hậu mà nói, đây đúng là cách giải quyết hữu hiệu nhất, khến nàng rời khỏi Linh Nhạc xa nhất. Chỉ là… Không cần phải như vậy, nàng và Linh Nhạc, sớm đã không thể rồi.

Người cần gì phải phí tâm tư ép nàng gả đi.

“Mẫu hậu, không thể!” Diễn Kỳ chợt đứng lên.

“Có gì mà không thể?” Giọng nói Thiên Hậu lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Diễn Kỳ, con cũng đã trưởng thành, Phượng Minh cũng đợi con mấy trăm năm, tuy rằng toàn bộ thiên giới đều đã biết quan hệ của các con, nhưng cứ kéo dài không cưới vợ như thế cũng không được. Không bằng nhân dịp này, tiện thể chọn ngày, đem chuyện của con và Phượng Minh quyết định luôn”.

“Mẫu hậu… Con…”

“Thế nào? Chẳng lẽ con không định cưới nàng sao?”

“Không… không phải…” Diễn Kỳ tay nắm thật chặt, nhìn về phía Thiên Âm bên cạnh, chỉ là y không biết nên giải quyết thế nào mà thôi.

“Viêm Kỳ tinh quân.” Thiên Hậu xoay người nhìn về phía Viêm Kỳ đang trầm mặc không nói: “Tuy rằng hôm nay Thiên Âm chỉ là thân bán tiên, nhưng nàng vẫn là truyền nhân của Thanh Vân, chờ sau khi các ngươi thành hôn, giúp ngươi trấn thủ sông phân giới cũng là chuyện nên làm, càng thêm tận, chức, tận trách.”

Viêm Kỳ cứng đờ, hồi lâu mới khó khăn cúi người.

“Thiên Âm!” Ánh mắt Thiên Hậu chuyển qua, “Ngươi bây giờ tuy rằng kế thừa tiên ấn của Thanh Vân, nhưng thân lại là phàm nhân, cuối cùng cũng sẽ có một ngày sẽ không trấn giữ được phong ấn của Thanh Vân, cho nên sau đợi sau khi hai người thành hôn, ta sẽ phái bát phương tinh tú, trường kỳ đóng ở Thanh vân sơn, ngươi cũng có thể an tâm gả đi rồi.”

Trong lòng Thiên Âm ngũ vị tạp trần, nhưng lúc Thiên Hậu nói ra hai chữ Thanh Vân, lòng nàng càng băng giá. Nhìn Viêm Kỳ phía trước, nàng cũng thấy được y khổ tâm, thân bất do kỉ.

Dường như đồng thời, hai người đều từ từ quỳ xuống.

“Thiên Âm, tuân chỉ.”

“Viêm Kỳ, tuân chỉ.”

Dứt lời, quyển trục trong không trung hóa thành một luồng tia sáng màu đỏ, bay về phía tay trái của Thiên Âm, đồng thời cũng bay về phía tay phải của Viêm Kỳ, từ từ hóa thành vô hình.

“Tốt, hai người các ngươi sau khi trở về chuẩn bị thật tốt, hôn lễ ba ngày sau sẽ cử hành.” Thiên Hậu phất tay một cái, ý bảo hai người lui xuống.

Hai người mới đứng dậy, trước mặt Thiên Âm hơi choáng váng, chân bước hụt một bước, như muốn té ngã. Bên cạnh Viêm Kỳ và Diễn Kỳ đồng thời đưa tay ra, Thiên Âm kìm nén cắn răng, cho đến khi trong miệng tràn vị tanh ngọt, nàng mới tỉnh táo hơn một chút, ổn định bước đi.

Lảng tránh ánh mắt đầy hàm ý của Diễn Kỳ, nàng nhìn về phía Viêm Kỳ lông mày hơi nhíu, trong lòng đầy hổ thẹn. Viêm Kỳ nhìn ra tâm tình của nàng, y khẽ lắc đầu. Hành lễ với Thiên Hậu xong, y dẫn nàng ra khỏi điện.

Phía sau thấp thoáng truyền đến tiếng Thiên Hậu gọi Diễn Kỳ, “Diễn Kỳ, phụ quân con có việc truyền con, tìm mấy lần cũng không thấy người, giờ tới đây rồi tiện thể con đi tìm phụ quân con một chuyến đi”.

“… Vâng”

Một đoạn đường đi không nói gì, cho đến khi ra khỏi thiên cung, Viêm Kỳ giơ tay gọi mây, Thiên Âm khẽ nói, “Xin lỗi!” Là nàng liên lụy đến Viêm Kỳ, nếu không phải là bởi vì quan hệ với nàng, y sẽ không phải nhận lấy tai họa này. Y là thiên giới tinh quân, nhân duyên vốn do bản thân làm chủ, nhưng bởi vì nàng, mà liên lụy hạnh phúc của mình.

Viêm Kỳ quay người lại, nhìn về Thiên Âm đang cúi đầu thật thấp, mày nhíu chặt, cuối cùng đành thở dài một hơi, vươn tay đặt lên đầu nàng, xoa nhẹ vài cái: “Được rồi, việc này cũng không trách cô. Là vận khí của ta không tốt, tự nhiên đụng phải.”

Y ngẩng đầu nhìn bốn phía, tiếp tục nói, “Ta vốn đã đồng ý với Bạch Vũ phải chăm sóc cô thật tốt, hôm nay… coi như là cũng là một cách chăm sóc cô đi.”

“Viêm Kỳ…”

Y giơ tay lên, tiếp tục cắt đứt lời nàng, “Cô muốn nói gì, ta đều biết, cũng không muốn nghe.” Y lại nhìn nàng một cái, hơi cảm khái nói, “Không nghĩ tới, đánh với cô nhiều trận như vậy, một lần cũng không thắng được cô. Kết quả là, còn phải lấy cô, đúng là ta thua triệt để rồi! Lỗ chết mất.”

Thiên Âm sửng sốt, nhìn y cố tình ra vẻ ung dung, hổ thẹn trong ngực cũng như biến mất, chỉ có thể nói một tiếng: “Cảm tạ.”

“Cô đừng vội cám tạ ta.” Viêm Kỳ giơ giơ ống tay áo, gõ đầu nàng một cái, bày ra điệu cười yêu nghiệt kia, “Gả cho ta không phải là chuyện tốt gì đâu, ta vốn không muốn tìm nữ nhân quản ta. Cho nên… cô phải nhanh chóng quen đi, ta có thể có ba lòng hai ý đó, còn có thể thay đổi thất thường, mỗi ngày rãnh rỗi, không đi đánh nhau, thì sẽ đi nhìn mỹ nhân. Cô sau này, có thể phải bận rộn đấy.”

Nói xong, xoay người đạp lên mây, quay đầu lại thấy Thiên Âm đứng sững ở một chỗ, trừng nàng một cái nói, “Nha đầu, lo lắng làm chi, mau lên đây đi! Còn không mau theo ta trở về làm trâu làm ngựa.”

Thiên Âm mới hồi phục lại tinh thần, cười cảm kích, đi theo. Bay hồi lâu, đã thấy cảnh sắc càng ngày càng quen thuộc.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đương nhiên là về Thanh Vân trước.”

“Thanh Vân”. Nàng sửng sốt một chút.

“Ừ, ” Y gật đầu, mắt khẽ híp một cái, “Đây chẳng phải là nơi cô lo lắng nhất sao? Cho nên.trước tiên cùng cô trở về, thuận tiện chuẩn bị đồ cưới!”

Thiên Âm khẽ cười một tiếng, tích tụ trong lòng khiến nàng khó chịu, nhưng lại không giống với cảm giác hít thở không thông lúc vừa rồi.

Chỉ một ngày ngắn ngủi, nàng lại nhận được hai lần hôn sự, một là Viêm Kỳ, mà một lại là….

Linh Nhạc…

Linh Nhạc…

Linh Nhạc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.