Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 3: Tôi đã không cần anh nữa




Lý Minh Nguyệt hoàn toàn nhập tâm vào việc thiết kế.

Nàng không thể không công nhận tên kia có chút khả năng. Những thứ hắn nói nàng chỉnh sửa, thế nhưng hình như là một trường phái vẽ hoàn toàn khác. Nàng ham mê hoạ, biết rõ tất cả các trường phái hiện tại.

Cái trường phái này, vô cùng thực dụng, cảnh vật ngươi nhìn ra sao, vậy vẽ đúng như vậy là được.

Phong cách này, ngược với trường phái chấm phá, khá gần với phái vẽ tinh vi. Lúc đầu Lý Minh Nguyệt cũng nghĩ thế, dù sao nét vẽ có ẩn hồn ẩn ý này nọ mới khó, còn cứ thẳng tuột mà vẽ thì có gì khó chứ.

Nhưng dần dà Lý Minh Nguyệt nhận ra, thứ gì cũng có môn đạo cũng nó, đi càng sâu càng thấy là một môn học vấn mới. Đối với họa sĩ như nàng, tìm ra phong cách mới, liền trầm mê vào. Cũng giống như Ngô Oánh Oánh. Tài năng sẵn có, nên càng vẽ Lý Minh Nguyệt càng nghĩ được ra nhiều thứ, yêu thích không buông tay.

Lại nói, thế giới này có viết chì, nhưng là để người nghèo dùng, đại nhân vật học sĩ đều dùng bút lông, thế mới thanh nhã đắng cấp. Cái thứ bằng than kia, nét thanh nét đậm đều không thể viết, lúc nào cũng cứng đơ đơ, không hợp nhã nhặn, hạ thấp nhân phẩm cánh học sĩ Nam Tống.

Lăng Phong hôm trước đặc biệt ra thợ thủ công đặt vài cây viết chì theo mẫu hắn dùng, kích cỡ đầu viết khác nhau, chất than cũng khác nhau, dùng cho việc vẽ. Hắn mặc dù nhận ra đây là một thứ đồ mới, nhưng sau đó mới biết viết chì thời này cũng có rồi. Tiếc là bị nho sinh khinh thường không dùng, chủ yếu tầng lớp khác dùng ghi chú, đôi khi để trẻ em tập viết. Lăng Phong ví thế cũng gạt ý định kinh doanh loại bút này.

Lý Minh Nguyệt từ Lăng Phong mới thấy, cái cây viết chì này, cái phong cách vẽ này, đều rất thú vị. Một câu viết bằng than cứng ngắc, tưởng chừng sẽ khiến nét vẽ trở nên kho khan theo. Hóa ra vẽ không chỉ nét đơn mà còn chồng lên nhau, tô nhanh chậm khác nhau, rồi còn cái gì "hiệu ứng", rồi "đổ bóng" này nọ.

"Thứ này là do một tên buôn bán nghĩ ra sao?" Lý Minh Nguyệt không tin, nàng chắc chắn tên này học lỏm ở đâu đó.

Lý Minh Nguyệt thực ra vẫn không phục, nàng vẫn thi thoảng phản bác Lăng Phong, vì sao chỗ này thế này thế kia. Chẳng qua đang muốn hỏi hắn cho rõ.

- Đúng rồi, nàng chỗ đó nhẹ tay là thành nếp gấp ...

- ...

- Mà ta cũng chỉ biết đến thế. Còn lại Lý mỹ nữ đây tự nghiên cứu đi thôi.

- Hừ, không nói nữa thì thôi. Ta thèm vào.

- Haha.

Lăng Phong thì chả sao cả, hắn có một điểm được hơn sĩ tử thời này, đó là không có thèm giấu nghề. Khụ, thực ra vì người đẹp hỏi nên Phong ca mới nói. Nếu là thằng nào hỏi, Phong ca tuyệt đối không nói một lời.

Người đẹp yêu thích vẽ như vậy, hắn cũng chỉ biết tí da lông, có bao nhiêu đều đã nói hết ra rồi, tin hay không tùy nàng ta vậy.

Lý Minh Nguyệt hoàn toàn chìm đắm vào một trường phái họa mới.

Trường phái mới? Điều này nghĩa là gì? Tức là nàng có thể thành tông sư một phái. Tông sư sao? Đến cha nàng còn không được, cả cái triều đỉnh Tống hiện nay chả có ai là tông sư tân phái cả, toàn dùng những thứ đã có sẵn từ trước. Nghe nói Dư tài tử đang sáng tạo ra một kiểu thư pháp mới, nhưng vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, chỉ thế thôi mà hắn ta cũng đã dương dương tự đắc khắp kinh thành rồi.

Nàng cũng có chút rung động trước tên họ Dư kia. Tài tử, anh tuấn tiêu sái có đủ, tài năng không thiếu, nhưng mà với "pride" của một tài nữ, đánh bại hắn vẫn thích hơn.

Nàng biết trường phái này sẽ không được giới nho sĩ thích thú, lý do là nó "thực" quá. Các vị sĩ tử thanh cao sẽ không thích kiểu này, các ngài ấy thích thứ gì bay bổng, ẩn hiện này nọ, để thể hiện ta đây cao xa hơn người. Bù lại, thứ này sẽ rất hợp với đại đa số mọi người, mà càng phù hợp với nhiều người thì càng dễ nổi tiếng và truyền lưu. Có lẽ Lý Minh Nguyệt là nữ nhân, cách nghĩ của nàng cũng khác với nam sĩ tử khác.

Nhìn Lý tài nữ đang đắm chìm vào không gian riêng, Lăng Phong không khỏi buồn cười.

Mới lúc trước còn chửi như té nước vào mặt hắn.

"Ài, thật chết ta mất." Nhìn cái dáng khom người vẽ của nàng ta, Lăng Phong không kìm được nhìn lần hai lần ba. Mông vểnh lên, eo uốn lượn, người thì cúi xuống. Cảnh này Phong thiếu gia chúng ta không bị chảy máu đã là khá lắm, cũng may hắn không đứng đối diện.

Lăng Phong thầm quyết tâm. Nhất định phải nhanh chóng làm nội y, làm ra váy ngắn, tất chân, giày cao gót, ... Những tòa báu vật thiên nhiên thế kia, tuyệt đối phải được nâng niu, không thể để nó mai một.

Lăng Vân nhìn thấy ánh mắt của tên nào đó, không thể không sẵng giọng nhắc :

- Lăng Phong, ngươi bớt vô lại đi.

- Vân tỷ à, làm gì khó tính. Nữ nhân dáng người đẹp, chẳng phải để nam nhân ngắm sao? Tỷ cũng nên tìm ai đó ngắm mình nhiều một chút, sẽ đẹp ra đấy. Ta rất hân hạnh hy sinh làm người đó.

- Nói ít thôi, mắt ngươi tốt nhất là đừng có dời qua đây, nếu không ta móc ra đừng trách.

- Vân muội, làm gì trong này mà để Từ thiếu ...

Lúc này Lăng Hải hăng hái đi vào, vừa nói nửa câu thì ngừng.

- Ồ, không biết phương danh vị cô nương đây là ...? Bổn thiếu gia Lăng Hải, đẹp trai anh tuấn, tiền tài dư thừa, thê tử vẫn chưa, hay là ...

- Ngươi là ai cũng tránh ra để ta vẽ.

- Lăng Hải, ai cho phép ngươi vào đây, đi ra ...

- Vân muội, ta là người của Lăng gia mà.

- Người của Lăng gia cũng không được, chúng ta đang bàn chuyện kinh doanh.

- Haha, Nhị lão gia, hay là để ta tiễn ngài ra ngoài một đoạn vậy.

Lăng Hải hôm nay tính tới vòi tiền tiêu, nhưng tự nhiên lòi đâu ra một vị mỹ nữ như kia, không thể nào trước mặt người đẹp để mất mặt được, đành ngậm ngùi cười giả lả đi ra cùng Lăng Phong.

- Mỹ nữ, xin ghi nhớ, ta tên Lăng hải, vẫn còn xử nam ...

Lăng Phong vừa cùng Lăng Hải ra ngoài, liền gặp Từ Nguyên.

Có điều, cái gọi là ccười người hôm trước hôm sau người cười. Vật đổi sao dời, Từ Nguyên đang bực bội, còn Lăng Phong thì rất có hứng. Buổi sáng Từ Nguyên vênh váo ra sao, bây giờ Lăng Phong vênh váo bấy nhiêu.

- Úi, Từ đại thiếu gia, sáng sớm tới đã gặp, giờ này vẫn ở đây, ngài dạo này mất việc sao, tới đây xin?

- Hừ.

Lăng Hải nóng ruột liếc mắt vào trong :

- Lăng Phong, ngươi nói, vị trong kia là ai? Quả thật xinh đẹp quá, thế mà ta phải lặn lội mấy ngày nay đi tìm, hóa ra trong nhà đang có mỹ nữ ...

- Vị kia sao, ài, bà cô khó tính thôi, tiểu nhân cả ngày hôm nay bị cô ta dằn vặt, cũng rất khổ sở.

"Đệch khổ sở cái đầu mày, chắc ngắm no mắt, ở dưới cứng lên nên khổ sở hả." Cả Lăng Hải lẫn Từ Nguyên đêu chửi tục trong lòng.

...

Lý Minh Nguyệt ngẩng lên tìm Lăng Phong muốn hỏi thì không thấy nữa :

- Tên kia đâu rồi?

- Hắn ra ngoài sảnh rồi, làm sao? Thứ trang phục này, Minh Nguyệt ngươi thấy, nếu làm ra có thể nào ...?

Lăng Vân thấy bạn mình chăm chú, cũng vui lây, dù sao đây cũng ảnh hưởng đến tương lai việc buôn bán của mình.

- ...

- Minh Nguyệt?

- Hả, à, ta xin lỗi.

- Ngươi làm sao vậy, bình thường cũng không nhập tâm đến thế này chứ? Lúc đầu chả phải là khinh thường hắn sao?

- Chắc do ta không khỏe thôi, chứ thứ đồ này ta vẫn rất khinh thường.

Lúc này lại nghe tiếng Lăng Phong cười đi vào.

- Ấy, hai vị kiều thê đang ... ái .. nhầm nhầm, hai vị mỹ nữ đang khen ta sao? Không dám không dám.

Lăng Phong trước mỹ nữ vẫn luôn như vậy.

Nói sao, bởi vì anh nghèo, nên anh phải vô lại một chút. Đến khi anh giàu, lúc đó anh đổi chiến thuật, chuyển sang lạnh lùng tiêu sái.

Đã nghèo còn bày đặt diễn vai lạnh lùng thì chỉ có FA.

Lý Minh Nguyệt thắc mắc :

- Ta đang nói, cái thứ này để hở vai, thế chẳng phải là lộ cả sao?

- Lộ thì đã sao? Có thể thiết kế yếm thấp xuống chút, vừa đủ che là được. Hoặc là, làm dây yếm thành nhiều kiểu đẹp mắt, như thế này hoặc thế này ... Ngoài ra, ta còn một thứ khác thay thế cho yếm, có điều bây giờ chưa nói được.

- Ngươi ... còn có thứ thay thế? Nói ba xạo cái gì đó? Ta không tin.

Cả Lý Minh Nguyệt lẫn Lăng Vân đều không muốn trước mặt nam nhân bàn về yếm với chả nội y, nhưng không thể kìm được tò mò.

- Lý mỹ nữ vẫn nên tin là hơn đi, lúc đầu là người nào nói không tin ta đấy thôi.

- Hừ, chỉ giỏi mồm miệng. Chừng nào ngươi làm ra hẵng nói.

- Thay thế ... yếm? Tại sao phải thay? - Lăng Vân cố nhịn xấu hổ, hỏi vào trọng điểm.

Lăng Vân lo chuyện buôn bán, không ngại ngùng nhiều như Lý Minh Nguyệt. Tên Lăng Phong này khiến nàng đi từ hết sự tò mò này đến sự tò mò khác.

- Vân tỷ đã hỏi thì ta sẽ ưu tiên tiết lộ.

- Cái thứ này gọi là áo lót. Kiểu dáng vô cùng đa dạng, đảm bảo một khi xuất hàng ta sẽ có thể đưa chọ mấy vị mỹ nữ mặc cả đời không chán. Nó sẽ giúp ngươi ôm lấy bầu ngực, làm ngực ngươi giữ được hình dáng to tròn, tuyệt đẹp, không lo bị nhão xệ, mà không cần nam nhân xoa bóp ... ái ái ta nói sai gì sao?

Lăng Phong nói trúng chuyên môn, lại chém gió quá đà.

- Ngươi ... đồ hạ lưu.

- Hạ lưu? Thật xin lỗi Lý cô nương. Ta nói sai sao? Cô nương còn trẻ, ngực vẫn còn căng đẹp, thử vài năm nữa, không nhão thành trái mướp mới là lạ ... ái ối ... ta nói ... ái ... là thực sự.

Lăng Phong nói là một chuyện, mắt còn chằm chằm nhìn bộ vị kia của Lý tài nữ, tay thì ra dấu hình dạng.

- Cút ra ngoài.

Cả hai cô gái đều chịu hết nổi, dơ chân đạp hắn.

Lý Minh Nguyệt hậm hực :

- Thật là ... cái gì mà áo lót chứ? Cơ bản là thứ đồ bẩn thỉu.

- Minh Nguyệt, có điều ta thấy hắn nói cũng đúng đấy. Ta thấy mấy vị mụ mụ trong nhà, chỗ đó đều bị trễ dài ra, nhìn rất xấu ...

- Ngươi ... Vân muội à, muội sao lại nghĩ theo hắn chứ. Có điều, lâu rồi không kiểm tra, không biết của muội dạo này ra sao rồi? Có to hơn nhiều không?

Đoạn tiếp theo mà để công tử thiếu gia kinh thành thấy được, không xịt máu mới là lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.