Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 22: Đi nhờ xe




CHƯƠNG 42

Bên này, Nam Ca Nhi còn đang trong hỗn loạn, bên kia, cuộc đối thoại của Mạc Thụ và văn sĩ đại nhân đã muốn kết thúc.

“Vậy thì cứ an bài như vậy đi, để bọn họ làm tốt chuẩn bị tùy thời phát binh.” Nam Ca Nhi hồi thần lại, chỉ nghe được Mạc Thụ trấn định như thường nói thế.

Nam Ca Nhi ngây ra, sau đó kinh ngạc, theo bản năng, lập tức phản ứng lại, bắt lấy tay Mạc Thụ, quay mặt sang văn sĩ đại nhân, bày ra gương mặt ngây đơ hỏi: “Ta lúc nào thì nói muốn diệt Bắc Quận?” Trước mắt không quản tới cái gì phù vân hay là ô vân, quan trọng nhất chính là, Mạc Thụ gia hỏa này rốt cuộc đã hiểu lầm đi tận đâu vậy!

Văn sĩ đại nhân vừa chớm định dời bước đi mỉm cười quay mặt sang Mạc Thụ: “Tiên sinh, Nam Ca Nhi hối hận rồi kìa.”

“Ta căn bản không nhớ là từng nói qua lời này được không!” Nam Ca Nhi đen mặt.

Tuy rằng y không tính là người lương thiện gì, nhưng y cũng không nguyện ý vì chuyện của bản thân mình mà dẫn tới một trận chính biến, sự giải thể của một quốc gia, thậm chí, là thảm họa của đại lục này.

“Nhưng mà, ngươi không phải đã bị quân vương của Bắc Quận tổn thương đến mức không còn ra hình sao?” Văn sĩ mỉm cười, “Thân vương Bắc Mạc Ly điện hạ.”

Nam Ca Nhi đối với việc thân phận của mình bị vạch trần trước mặt Mạc Thụ, rõ ràng là lộ ra chút kinh ngạc.

Vốn dĩ, y cảm thấy đã không có gì có thể khiến mình kinh hoảng nữa.

… Cho dù hai người trước mắt này dự định diệt Bắc Quận, không phải một thôn làng, không phải một thành trấn, thậm chí không phải là một quận, mà là một quốc gia.

Mà bọn họ nói đó là ý của mình.

Còn có cái gì có thể khiến người kinh ngạc bằng chuyện này chứ?

Trên thực tế, y cũng ẩn ẩn đoán được Mạc Thụ đại khái đã biết rõ thân phận của mình, cho nên cái này cũng không tính là chuyện quái dị gì.

Y kinh ngạc chính là.

Cho dù nhắc tới cái tên trước đây, y chỉ cảm giác nội tâm không có một chút dao động.

Dường như chỉ là một người qua đường mà mình nhận thức, nhưng không mấy thân thuộc mà thôi.

Bắc Mạc Ly, Bắc Mạc Ly, Ly vương quyền thế ngập trời, sớm đã từ vách núi rơi xuống đáy vực, thịt nát xương tan.

Hiện tại chỉ là một tiểu tiểu Nam Ca Nhi của Quảng Điền.

Có lẽ, sự bạo phát kịch liệt trước đó, đã khiến cho tâm kết chằn chéo kia được giải khai.

Sự sợ hãi đó còn không khiến ta rời khỏi Mạc Thụ, rời khỏi thế giới có Mạc Thụ, ta còn có gì cần để ý nữa?

Chung quy, ta đã quyết định sẽ tiếp tục sống như vậy, vậy thì còn có gì phải chấp nhất nữa?

Những chuyện đã là quá khứ đó, không còn liên quan gì với ta hiện tại.

Nghĩ tới điểm này, Nam Ca Nhi nhẹ nhàng dương môi cười: “Ta là Nam Ca Nhi.”

Văn sĩ hơi ngạc nhiên, sau đó cũng mỉm cười theo: “Nói cũng phải.”

“Cho nên, ta chưa hề dự định làm gì với Bắc Quận.” Nam Ca Nhi nhẹ cười, “Ta của hiện tại, càng không có khả năng.”

Vị quân vương của Bắc Quận đó, rốt cuộc là tốt, hay là không tốt, đều không còn liên quan gì tới ta nữa, vì, Bắc Mạc Ly đã chết rồi.

Hiện tại tất cả những gì trói buộc được ta, chỉ có Quảng Điền, còn có…

Cánh tay hơi xiết chặt lại bàn tay Mạc Thụ.

Mạc Thụ ngẩng đầu, lại vuốt ve mặt Nam Ca Nhi: “Lạnh sao?”

Nam Ca Nhi lắc đầu: “Không có.” Suy nghĩ một chút, lại nói: “Mạc Thụ là muốn trút giận cho ta sao?”

“Ân.” Mạc Thụ không chút chậm trễ nói, “Ta cảm thấy như vậy là tốt nhất, hắn dùng quyền thế bức ép ngươi thương tổn ngươi, vậy thì ta sẽ kéo hắn xuống, khiến hắn còn sống, nhưng mất hết tất cả, cũng mất đi mọi khả năng có thể vươn dậy.” Ngừng một chút, lại nói: “Chết không phải là điều gì đáng sợ, chỉ có sống mới biết cảm thấy tuyệt vọng thống khổ sợ hãi.”

Điểm này, Nam Ca Nhi sâu sắc lĩnh hội.

Nhưng lúc này, y chỉ cảm thấy vô cùng kích động.

Tiêu diệt một quốc gia, chỉ vì muốn trút giận cho ta sao.

Một chuyện hoang đường như vậy nhưng lại nói rất có lý lẽ.

Tàn khốc lạnh lùng nhưng lại triền miên dịu dàng.

“Hiện tại đã không còn quan hệ nữa.” Nam Ca Nhi nhẹ cười, đưa một tay ra, kéo áo Mạc Thụ, “Bắc Quận là tốt hay xấu, đã không còn quan hệ với ta, vị quân vương đó có được hạnh phúc hay không, ta đã không còn để ý, thậm chí ngay cả chuyện năm đó tại sao phải làm như vậy, đều không còn quan trọng nữa.” Cúi đầu, dựa vào trước ngực Mạc Thụ thầm thì, “Dùng thời gian dài như vậy để chữa vết thương, đều đã lành cả rồi. Ta hiện tại là người Quảng Điền.” Vừa nói như vậy, vừa dựa gần thêm chút nữa, đè thấp người, gần như muốn dán dính mặt vào ngực Mạc Thụ: “Hơn nữa, ta hiện tại có Mạc Thụ rồi.” Con người luôn là như thế, vì nội tâm có nơi để dựa vào, nên sẽ không còn sợ hãi đau đớn của quá khứ, vì đó đều là chuyện đã qua, mà hiện tại ta cảm thấy nội tâm tràn đầy tình cảm tốt đẹp, lúc này mới là quan trọng nhất.

Lời nói nhẹ nhàng của Nam Ca Nhi, giống như một trận gió thoảng, thổi lướt qua tai Mạc Thụ, vừa giống như một dấu ấn không đáng quan tâm, nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại tỉ mỉ triền miên khắc sau vào trong lòng Mạc Thụ.

Mạc Thụ từ từ cong khóe môi, cánh tay vuốt vuốt đầu Nam Ca Nhi, không cúi đầu nhìn y, chỉ ngồi nhìn những hạt bụi nhỏ nhoi múa may trong tia sáng rọi vào từ cửa sổ, thầm thì: “…. Tiểu Nam.”

“Ân?”

“Ta cảm thấy rất thích.”

Nam Ca Nhi nhẹ cười: “Ta cũng vậy.”

Có lẽ là ý thức được bản thân cuối cùng cũng buông xuống, có lẽ đã đem những lời cất giấu trong lòng nói ra, có lẽ là niềm vui của Mạc Thụ truyền sang cho mình, y cảm thấy, rất vui, tràn đầy yên ổn, dịu dàng nhưng lại có chút tình tự say mê.

Có thể ta cũng không tính là thích Mạc Thụ, nhưng ta cảm thấy, hiện tại tâm tình của ta dành cho Mạc Thụ nếu so với thứ ái tình kia, thì còn kiên cố hơn nữa.

Cho dù sợ hãi run rẩy vì tính cách của hắn, cũng không hề suy nghĩ tới chuyện rời xa Mạc Thụ.

Ỷ lại hắn, hơn nữa cảm kích hắn vì mình làm như vậy, đồng thời, cũng sẽ bỏ ra cho hắn đồng dạng như vậy.

Cho dù sợ hãi là do bản năng ám thị chính mình, cũng vô pháp khống chế dục vọng như vậy.

Hy vọng hắn sẽ cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc.

Chỉ thế mà thôi, cực kỳ đơn giản.

“Nhưng, cũng phải nói lại, nếu đã đến rồi, thì không thể nào tay không mà về.” Hai người ôm nhau ngồi một lát, Mạc Thụ đột nhiên lại nói.

“A?” Nam Ca Nhi chỉ ngây ngây nhìn Mạc Thụ.

“Quả nhiên vẫn nên tiêu diệt Bắc Quận thì tốt hơn.” Mạc Thụ lẩm bẩm, “Tiểu Nam của ta chịu nhiều đau khổ.” Thò tay tỉ mỉ vuốt ve mặt Nam Ca Nhi.

Tuy rất cảm động, nhưng Nam Ca Nhi vẫn không thể không nhẹ ho một tiếng, ngồi thẳng lại, nắm tay Mạc Thụ, trịnh trọng nói: “Không cần đâu, thật mà.”

“Nhưng cái gì cũng không làm, vậy không phải ngươi chịu khổ quá bất công sao?” Mạc Thụ tỏ vẻ không tán đồng.

“Không thể diệt Bắc Quận.” Nam Ca Nhi nhẹ cười, “Không nói tới chuyện sẽ có bao nhiêu người vì chuyện này mà chết, chỉ tính mỗi cục diện sau khi sự thành, cũng đã đủ khiến người nhức đầu rồi. Hiện tại đại lục có thể bảo trì yên tĩnh đó cũng là vì thế lực của tứ quốc đều duy trì thế cân bằng, một khi có bên xụp đổ, ba nước khác nhất định khởi binh thừa loạn tranh đoạt quốc thổ của Bắc Quận, sát thương bách tính. Như vậy, đại lục nhất định sẽ chìm vào một cơn thảm họa cực đại.” Mỉm cười với Mạc Thụ, “Ta biết ngươi không để ý những thứ này, nhưng, ta không thể vì chuyện của một mình ta, mà khiến cho toàn bộ đại lục này chìm vào chiến loạn,” Ngừng một chút, nhìn vào mắt Mạc Thụ, thành khẩn nói: “Ta không gánh nổi tội nghiệt này, hơn nữa…”

“Hơn nữa?”

“Hơn nữa, ta muốn tích đức.”

“Tích đức?” Mạc Thụ hiển nhiên không hiểu Nam Ca Nhi rốt cuộc đang nói cái gì, “Tại sao?”

“Ta muốn sống lâu một chút.” Nam Ca Nhi nhẹ cười, “Trước đây, ta không tin vào vận mệnh gì đó, nhưng hiện tại ta cảm thấy, tại một nơi nào đó, nhất định có thứ gì đó đang âm thầm quan sát vận mệnh của chúng ta, cho nên ta mới có thể xảo diệu thế này, gần như là kỳ tích đến được Quảng Điền, được cứu sống.” Ngẩng đầu, nhìn gương mặt có chút nghi hoặc của Mạc Thụ, mỉm cười, “Cho nên, ta muốn tích đức, ta muốn sống lâu thêm một chút.”

Mạc Thụ tựa hồ có chút động dung, rất hiển nhiên, hắn cảm thấy nếu như có thể khiến Nam Ca Nhi sống lâu thêm, đó thật sự là một sự cám dỗ không cưỡng lại nổi.

Suy nghĩ một chút, lại nói: “Ta chỉ cần ngươi chết trước mặt ta là đủ rồi.”

“Hả?”

“Như vậy, ta có thể mãi chiếu cố bên ngươi, không cần lo lắng ta chết trước rồi, ngươi sẽ không ai chăm sóc.” Biểu tình của Mạc Thụ vô cùng chân thành.

Nam Ca Nhi mặt không biểu tình: “Tuy ta rất không muốn nói, nhưng mà đừng thấy ta hiện tại yếu bệnh như vậy, trên thực tế ta cảm thấy ta chiếu cố ngươi so ra còn tốt hơn nhiều đó được không! Một gia hỏa không có chút thường thức nào như ngươi làm sao mà chiếu cố ta a!” Lỗ tai nhưng lại có chút phiếm hồng.

Mạc Thụ ngây ngốc nhìn bộ dáng của Nam Ca Nhi, nửa ngày không nói gì.

Cho đến khi Nam Ca Nhi bắt đầu mắt trái nhìn mắt phải, không tự nhiên đảo nhìn loanh quanh, Mạc Thụ mới nhẹ cười, nhu nhu tóc Nam Ca Nhi: “Ân, đúng, cảm ơn ngươi.”

Lần này, cho dù đã cố gắng trấn định, Nam Ca Nhi vẫn vô pháp che giấu bộ mặt trong thoáng chốc đã đỏ bừng lên kia, cúi đầu: “… Chuyện, chuyện nhỏ thôi!”

Mạc Thụ càng nhìn bộ dạng đỏ mặt của Nam Ca Nhi càng cảm thấy cực kỳ khả ái động nhân, nhịn không được vươn tay ra, nâng cằm y lên, tiến sát lại, nhẹ chạm vào đôi môi y.

Nam Ca Nhi theo bản năng nhắm mắt lại, không dám nhìn sự mê luyến sủng nhược trong mắt đối phương.

Thấy Nam Ca Nhi tuy rằng không đáp lại, nhưng cũng không kháng cự, Mạc Thụ liền đặt tay sau gáy Nam Ca Nhi, ôm lấy con người hao gầy này, thâm tình hôn thêm càng sâu

Đương nhiên, trước lúc này, hắn vẫn đưa ra một đáp án: “Nếu không thể tiêu diệt Bắc Quận, vậy thì, ngươi cũng có thể cho ta cái khác. Hiện tại đầu tiên ta lấy chút tiền cọc vậy.”

Văn sĩ đại nhân không biết từ lúc nào đã rời khỏi phòng.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có những hạt bụi không chịu bó buộc vui vẻ nhảy nhót trong ánh sáng giữa không trung, và cả tiếng nước nho nhỏ khi môi lưỡi giao triền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.