Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 13: Nghiêm túc đối mặt với tình cảm




CHƯƠNG 33

Xuân Kiều vào trung tuần mùa hạ, cuối cùng cũng gả đi, giá y đỏ thẫm giống như sự nhiệt tình của mùa này, rõ ràng vô cùng náo nhiệt.

Nam Ca Nhi cũng đến tham gia hỷ yến của Xuân Kiều.

Quảng Điền không giống những chỗ khác, tân nương tử đầu độ châu hoa, mặc giá y xinh đẹp, nâng ly, cười vui sướng kính rượu tân khách, trong hành động mang theo anh khí sảng khoái, nhưng lại cực kỳ yêu kiều xinh đẹp.

Nam Ca Nhi cảm thấy bộ dáng của Xuân Kiều, là đặc biệt xinh đẹp.

Giống như đóa hoa kiêu ngạo nở rộ, không có bất kỳ loài hoa nào có thể tươi diễm mỹ lệ, và tràn đầy sinh khí như nàng.

Đương nhiên, nếu như bỏ qua những đồ án theo trường phái trừu tượng trên chiếc giá y của Xuân Kiều, thì sẽ là hoàn mỹ.

Chỉ có ở Quảng Điền, những nữ hài tử mới có thể sáng lạn mà lộ ra nụ cười hạnh phúc như thế, vui vẻ không cố kỵ, không có cái gì có thể che giấu được hào quang của các nàng.

Thật xinh đẹp.

Nam Ca Nhi quay sang vị A Phương ca cũng đang rất hạnh phúc tỏ vẻ kính nể, ăn cơm xong, liền theo Mạc Thụ trở về.

Vì tâm tình không giống, lại thêm đang là mùa hạ, Nam Ca Nhi kiên quyết phản đối ngủ chung với Mạc Thụ___ Y không biết gia hỏa đó liệu có nhân lúc mình ngủ mà động tay động chân không.

Tỉ mỉ mà nghĩ, kỳ thật hoàn toàn ngược lại đi!

Mạc Thụ tướng mạo tuấn mỹ bất phàm, mà bản thân lại là bộ mặt bị hủy dung, thân thể loạn cào cào, rốt cuộc có cái gì đáng để Mạc Thụ dòm ngó?

Nhưng suy nghĩ rất lâu, dựa trên những biểu hiện thỉnh thoảng động tay động chân của Mạc Thụ, Nam Ca Nhi vẫn thông minh mà chọn lựa tạm thời cách Mạc Thụ một chút.

Y không ghét Mạc Thụ, nhưng, cũng không biết mình có phải thích Mạc Thụ không.

Đích xác mà nói, y không biết mình hiện tại có còn năng lực để thích một người hay không.

Càng huống hồ đối với y mà nói, thích nam nhân chính là một sự khiêu chiến mới, y cảm thấy mình căn bản không có tâm lý chuẩn bị như thế.

Thế là, trong sự oán niệm của Mạc Thụ, mùa hạ trôi qua, mùa thu cũng trôi qua.

Ngày lập đông, Mạc Thụ cực kỳ kích động cực kỳ phơi phới.

Đợi xử lý công sự xong hết, gần như phi tới trước mặt Nam Ca Nhi đang chỉnh lý hầm rau: “Tiểu Nam, thời tiết lạnh rồi, đại phu nói ngươi ngủ một mình không thích hợp.”

Nam Ca Nhi quay đầu nhìn bộ dáng của Mạc Thụ.

Mặt của hắn, rất thản nhiên, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh, nhãn thần rất kỳ vọng.

Tỉ mỉ suy nghẫm, kỳ thật Mạc Thụ đây cũng là thuộc loại mặt tê liệt đi.

Chỉ là bình thường mặt liệt đều theo thói quen diện vô biểu tình nên mới cảm thấy rất băng lạnh, còn vẻ mặt liệt của Mạc Thụ thì lại tuấn dật xuất trần nên nhìn thì thấy rất có tiên phong đạo cốt?

Xem cái ánh mắt mong đợi của hắn kìa…

Giống y như con chó con đang đòi cục xương vậy.

Thấy Nam Ca Nhi chỉ nhìn nhìn mình, chứ không trả lời, Mạc Thụ lại tiếp tục cố gắng: “Ngươi không hy vọng sẽ lại sinh bệnh chứ? Sinh bệnh rất khó chịu đúng không? Ngươi không hy vọng năm nay lúc qua năm mới vẫn không kịp chuẩn bị đồ dùng chứ đúng không?”

Điều này, đối với Nam Ca Nhi mà nói, không kịp chuẩn bị đồ dùng qua năm mới mà dẫn tới một năm đạm nhạt thật sự là chuyện khó có thể chịu đựng.

Mắt thấy nhãn thần Nam Ca Nhi đã có chút buông lỏng, Mạc Thụ lại vội vàng nói: “Ta có nội công.” Ý trong đó chính là, ta có nội công, cho nên thời tiết có lạnh thế nào cũng có thể tỏa nhiệt, thuận tiện còn có thể nhu bụng cho ngươi, có thể chuẩn bị ổ chăn ấm cho ngươi, lại thêm lò sưởi ấm loại lớn không bao giờ tắt, đây là đạo cụ mà những vị đi lữ hành hay kẻ sát nhân phóng hỏa tất phải chuẩn bị.

Nam Ca Nhi nhịn không được bật cười, “Được thôi, nhìn ngươi thành ý như thế mà.”

Mạc Thụ thấy được thỏa nguyện, thế là cũng vui vẻ, thò tay rờ rờ đầu Nam Ca Nhi: “Hôm nay làm tôm hương cay mà ngươi thích.”

Nam Ca Nhi không đáp lời, chỉ cười một cái, tỏ vẻ đã biết.

Mạc Thụ cũng không để ý phản ứng của Nam Ca Nhi, tự mình vui vẻ vội vàng chạy đi làm chuyện của mình.

Cho nên mới nói a….

Bất kể ta muốn thế nào, hắn chính là cứ như vậy đi?”

Vô luận ta phản ứng hay không, Mạc Thụ sẽ không vì điều đó mà thay đổi đúng không.

Ta nên nói hắn quá mức chuyên chú, hay là nên cảm thán hắn căn bản chính là quá mức tự kỷ đây?

Người này, thực sự là, biết sủng người quá mức?

Nếu như hắn bắt đầu nghiêm túc, không nói tới ta, tùy tiện là ai cũng sẽ bó tay với hắn.

Quả nhiên cao thủ chính là không giống người thường!

Nam Ca Nhi thở dài một tiếng, tiếp tục tự làm việc của mình.

Ở Quảng Điền này càng lâu, y càng hiểu rõ Quảng Điền hiện tại này đã cần phải bỏ ra nỗ lực lớn bao nhiêu mới có thể đạt được cảnh tượng hiện có.

Không phải chỉ là người một thế hệ, cũng không phải nỗ lực của riêng ai là có thể đạt thành.

Khẳng định là đã trải qua sự nỗ lực của vô số người Quảng Điền, mới có thể bảo toàn sự mỹ hảo nhất trên thế gian, mảnh đất thanh tịnh cuối cùng.

Mà trong đó, sự cực nhọc của Mạc Thụ, hoặc nên nói, sự cực nhọc của các lãnh đạo Quảng Điền, là không thể nào chôn vùi.

Tùy tiện đi trên một con đường ở Quảng Điền, tùy tiện gặp một người qua đường, người bán rau, thậm chí là kẻ trộm, đều có thể là nhân tài xuất sắc mà các quân vương bên ngoài cầu cũng không được.

Mà bọn họ, đều an tâm, yên tĩnh sinh sống ở đây.

Hưởng phú quý không có gì là khó, thanh tịnh không tham mới là đáng quý.

Nói thêm, bọn họ tự mình ai cũng đều có năng lực riêng, biết cách nhờ vào năng lực bản thân để đạt được biết bao vinh hoa phú quý.

Đây, chính là Quảng Điền.

Họ tự ẩn giấu chính mình, không phải là vì nhỏ bé, mà là vì lớn mạnh.

Mà Nam Ca Nhi cũng dần dần cảm thấy kiêu ngạo vì bản thân mình sống ở đây.

Y cũng hiểu rõ tại sao khi nhắc tới mình là người Quảng Điền, mọi người đều vô pháp che giấu sự kiêu ngạo của họ, và trước giờ cũng không bao giờ có ý định che giấu.

Vì chúng ta đều là người ưu tú nhất thế gian, cho nên, chúng ta mới có thể ở bên nhau, xây dựng nên, một đào hoa nguyên tốt đẹp nhất.

Buổi tối khi đi ngủ, Mạc Thụ sớm đã đem bản thân thu xếp thỏa đáng, ngồi lên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Tiểu Nam.”

Nam Ca Nhi đang cời tim đèn, quay đầu nhìn Mạc Thụ, co giật khóe miệng: “Ta hình như không có nói là muốn ngủ chung một đầu với ngươi đi.”

“Lẽ nào ngươi không dự tính ngủ chung một đầu với ta sao.” Mạc Thụ hơi mở to mắt, dường như Nam Ca Nhi đã nói cái gì không thể tin tưởng nổi.

“Phí lời.” Nam Ca Nhi đen mặt, “Ta tại sao phải ngủ chung đầu với ngươi.”

“Nhưng mà, hiếm khi có thể ngủ chung.” Mạc Thụ hơi có chút bất mãn.

“Còn cả mùa đông.” Nam Ca Nhi nổi sấm a nổi sấm riết cũng nổi quen rồi, y dần dần càng lúc càng trấn định.

“Nhưng ai biết ngươi lúc nào đó lại làm mình làm mẩy.” Mạc Thụ nhỏ giọng lẩm bẩm.

Nam Ca Nhi không đáp lời, chỉ giơ ngọn đèn lên.

“Ta sai rồi.” Mạc Thụ lập tức nói.

“Câm miệng.” Nam Ca Nhi bị giày vò cả ngày, cũng mệt rồi, không muốn nháo loạn cùng hắn, trực tiếp thổi tắt đèn, mò mẫm đi về phía giường.

Kết quả…

Mò được một vật gì đó rất có tính đàn hồi, xúc cảm khá tinh tế.

Nam Ca Nhi lần nữa trấn định nói: “Dịch cái đầu bự của ngươi ra cho ta, nếu không ta liền cầm cây đèn dầu tới chào hỏi với ngươi.”

“Đừng nhỏ nhen như vậy mà.” Mạc Thụ cười nói, một tay thì kéo Nam Ca Nhi lại, cuộn vào trong chăn: “Đứng ở bên giường không biết lạnh sao?”

“Hoàn toàn không biết.” Nam Ca Nhi hừ hừ, “Ngươi không biết người ta nếu như tức giận đến phát cuồng thì sẽ phát nhiệt sao?”

“Tức giận không tốt đâu.” Mạc Thụ ôm chặt Nam Ca Nhi, để tránh gió luồn qua khe hở trên chăn mà thổi lên người y, “Thân thể ngươi không tốt, nếu như cứ mãi tức giận, sẽ giảm thọ.”

“Nếu như ta đoản thọ, thì đó nhất định là nhờ công lao của ngươi.” Nam Ca Nhi không khách khí nói.

Nhiệt độ của nhân loại là tốt nhất, ấm áp nhất.

Nhiệt độ của lửa quá mức nóng cháy, nhiệt độ của nước quá mức băng lạnh, nhân loại là tốt nhất.

Là vì trong thân thể đang dâng tràn dòng máu ấm áp nhất sao?

Hay là vì được ôm, cho nên mới sẽ không cảm thấy được hàn lạnh?

Thân thể nằm trong trong hoàn cảnh ấm áp, Nam Ca Nhi rất nhanh chóng chìm vào trạng thái ngủ, không đến một khắc, ý chí đã trầm sâu.

“Nói cho ngươi nghe một bí mật.” Mạc Thụ chặt chẽ ôm lấy Nam Ca Nhi, nhẹ giọng nói.

Vì giọng nói của Mạc Thụ rất nhẹ nhàng, mà vốn giọng của hắn vô cùng dễ nghe, cho nên nghe vào tai Nam Ca Nhi không khác nào khúc ru ngủ.

Y mơ mơ màng màng lắng nghe, mí mắt lại rất trực tiếp mà buông rũ xuống.

“Ta chỉ nói với một mình ngươi.” Mạc Thụ cười nhẹ.

Giống như làn gió, trong lành mát mẻ và cũng rất dịu dàng.

Nam Ca Nhi mơ hồ suy nghĩ như vậy.

“Cho nên, ngươi phải tỉ mỉ lắng nghe.”

Thật ấm áp, thật buồn ngủ…

“Nhưng, tốt nhất vẫn là đừng nghe thấy.”

…. Ngô, ngủ ngon….

Cảm giác được người trong lòng đã ngủ say, trong bóng tối, Mạc Thụ nâng khóe môi, có chút bất đắc dĩ, lại có chút thư thái.

Sau đó, cúi đầu, hôn lên trán Nam Ca Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.