Trùng Sinh Lần Nữa Vẫn Yêu Chàng

Chương 57: Dung Dịch Màu Đỏ




Đường Thái Tông một bên thở dốc, một bên vỗ ngực, thật vất vả mới bình tĩnh lại được, nhưng vừa  nhìn tới vẻ mặt mê võng chả hiểu cái chi của Tiêu Hoàn Vũ, nhất thời lại cười đến sóc hông, rốt cục cũng không thèm để ý tới hình tượng, với tay dựa vào cột trụ chạm trổ phong vân, đưa tay gạt nước mắt.

“Tiêu Hoàn Vũ a Tiêu Hoàn Vũ, ngươi đúng là rất giỏi pha trò!”

Tiêu Hoàn Vũ hai mắt chớp chớp, vẫn một biểu tình hiểu-ngươi-nói-gì-ta-chết-liền.

Lý Thế Dân lại càng cười lớn, chủ động cầm tay Tiêu Hoàn Vũ, thoải mái lôi một kẻ vẫn đang không hiểu gì đi về phía Tam Nguyên Cung.

Vừa đặt chân vào trong cung, Tiêu Hoàn Vũ buồn bực định bụng xông thẳng vào, bỗng nhiên Lý Thế Dân đột ngột lôi cổ y lại, đồng thời còn đưa tay bịt miệng y!

Di di di! Lẽ nào hắn định tại chỗ không người này tiền dâm hậu sát??? Ô ô ô,  hắn là vĩ nhân a, nhân vật vĩ đại của lịch sử a, ta có nên giãy dụa không??

Lý Thế Dân giữ chặt y, tìm một tư thế an tĩnh, sau đó hướng tai về phía cửa, cách một tầng sa chỉ nghiêng đầu lắng nghe. Tiêu Hoàn Vũ không hiểu gì nhìn Lý Thế Dân, bả thân cũng tĩnh tâm nghe ngóng…

Mơ hồ vọng trong không gian, hình như có âm hưởng nho nhỏ, có điểm giống như… Tiếng rên rỉ cùng thở dốc? Tiêu Hoàn Vũ định tiến lại gần nghe cho rõ, Lý Thế Dân đã một đường lôi y kéo trở ra ngoài, cũng không để ý tới Tiêu Hoàn Vũ bất mãn kêu to.

“Tiểu hài tử không nên xem mấy thứ này…” Đường Thái Tông khẽ nhíu nhíu mày nói.

“Ta vẫn chưa thấy! Cả nghe cũng chưa nghe được luôn! Ta muốn xem!!”

“không được!”

Hoàng đế cứ như thế một đường lôi Tiêu Hoàn Vũ khóc nháo om sòm lôi một đường ra ngoài cửa điện, nhưng tiếng ồn từ lâu đã kinh động tới người bên trong (đồ phá hoại >.<)..

Bỗng nhiên, Lý Thế Dân không đầu không đuôi lẩm bẩm: “Đạo sĩ có thể gần sắc sao…?”

Rồi hắn lại không đầu không đuôi tự trả lời mình: “Hẳn là khả dĩ, dù sao cũng không phải là hòa thượng… Hơn nữa, còn có đạo sĩ hoàn tục lập gia đình…”

Bỗng nhiên lại chau mày: “Thế nhưng nam sắc cũng có thể sao?”

Sau lại giãn giãn lông mày: “Bất quá chỉ nghe nói cấm nữ sắc.. cũng chưa có ai đề cập qua nam sắc…”

Lại chau mày: “Thế nhưng nếu cả hai người cùng đã xuất gia thì cũng quá mức phong hóa (đạo đức suy đồi =))) đi?”

Một lần nữa giãn lông mày: “Bất quá hai người họ cũng xứng đôi…”

Tiêu Hoàn Vũ ở một bên nhìn đến ngây ngẩn cả người, bởi vì nam nhân kia, khi long mi cau lại, mang theo tia khó xử cùng thần tình phức tạp khiến gương mặt đầy mị lực của Lý Thế Dân mang theo vài thần cảm giác tang thương, mà khi thần tình chậm rãi thả lỏng, lại mang theo hào quang khiến người ta không thể nào rời mắt…

Ô ~ như thế nào lại đẹp trai như thế ~ như thế nào lại có mị lực như thế ~~

Lý Thế Dân bỗng nhiên hoàn hồn, thấy dáng dấp Tiêu Hoàn Vũ là một vẻ si mê, không khỏi buồn cười ho khan hai tiếng, lúc này mới lôi được thần  trí của Tiêu Hoàn Vũ trở về. Đúng lúc này, Lý Thuần Phong cùng Viên Thiên Cương cũng từ nội điện đi ra, nhìn dáng dấp Viên Thiên Cương thần thanh khí sảng, dáng vẻ này mà bệnh nhân sắp chết huh?? Nhưng Lý Thuần Phong trái lại sắc mặt đỏ bừng, lúng túng cầm lấy đạo bào, hình như muốn che giấu cái gì…

Tiêu Hoàn Vũ hiếu kì chạy tới, mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm Lý Thuần Phong, Lý Thuần Phong chột dạ cúi đầu, có điểm xấu hổ cùng ảo não nói: “Ngươi nhìn cái gì?”

Tiêu Hoàn Vũ nghiêng đầu liếc cú chót, rất tự nhiên phun ra câu nhận xét: “Hình như so với ban sáng quyến rũ hơn rất nhiều nha.”

Cái tên này rõ ràng là không  phun ra mấy câu làm người ta rụng rời thì chết không nhắm mắt mà. Lý Thuần Phong nghe thế, suýt chút nữa thổ huyết mà chết, gương mặt vốn đã hồng, nay lại càng đỏ lợi hại hơn, hệt như trứng tôm luộc! Viên Thiên Cương cùng với Lý Thế Dân thì bốn mắt nhìn nhau một chút, xấu hổ cười cười, sau đó tìm cách dời đi trọng tâm câu chuyện.

“Nghe nói ái khanh thân thể có bệnh, trẫm đặc biệt tới đây thăm hỏi.”

“Tạ ân sủng của hoàng thượng, bần đạo chỉ là ngất thời không khỏe, không có gì đáng ngại.”

“Thực sự a! Lý Thuần Phong! Ngươi so với ban sáng đẹp hơn nhiều lắm í! Còn có, cái cổ của ngươi làm sao vậy? Bị trùng cắn?”

“…”

“…”

“…”

Ta van ngươi, Tiêu Hoàn Vũ, ngươi cũng không phải dạng chưa trải tình trường, lại còn vỗ ngực tự xưng là hoa hoa công tử, thế nào lại có thể hỏi cái vấn đề ấu trĩ tẫm cỡ thế này? Phải ngươi cố ý khoogn đó?

Đêm càng sau, quần thần vẫn còn quỳ gối ở ngoài của Ngọc Hư cung chờ long giá, Lý Long còn đang ngóng cổ vào trong chờ Tiêu Hoàn Vũ trở ra, dáng dấp nhìn cứ y như lão bà chờ lấy chồng không nổi nữa. Mà bốn người trong điện, vẫn còn đang thảnh thảnh thơi thơi mà nhấm nháp chén Ô Long trà.

Đường Thái Tông nhấc một chiếc bình làm từ tử sa lên xem, nhẹ nhàng đọc lên mấy hàng chữ nhỏ được thiếp vàng trên bề mặt:

Trà

Hương diệp, nộn nha.

Mộ thi khách, ái tăng gia.

Niễn điêu bạch ngọc, la chức hồng sa.

Diêu tiên hoàng nhị sắc, oản chuyển khúc trần hoa.

Dạ hậu yêu bồi minh nguyệt, thần tiền mệnh đối triêu hà

Tẩy tẫn cổ kim nhân bất quyện, tương như túy tiền khởi tham hoa. (1)

“Hảo, nhât thủ nhất thất thể (chịu luôn T:T)! Là ai viết vậy?”

Viên Thiên Cương khẽ mìm cười nhìn về phía Lý Thuần Phong: “Là do sư đệ viết, bàn đạo cũng thực bội phục y.”

“Không nghĩ Lý đạo trưởng văn chương lại tài hoa như thế, quả thực khiến người ta khâm phục, chỉ là … trẫm vẫn không minh bạch lắm… Vì sao là “ái tăng gia”… mà không phải là “ái đạo gia”?

Lý Thuần Phong lập tức cúi đầu nhăn nhó, sau đó mới cười cười xấu hổ: “Tiện tay mà viết, cũng không suy nghĩ sâu xa gì, hoàng thượng chê cười rồi”

Thấy Lý Thuần Phong cười đến gượng ép, Tiêu Hoàn Vũ hiếu kỳ hỏi nhỏ: “Ngươi làm sao vậy?”

Chỉ thấy Lý Thuần Phong vẻ mặt nhăn nhúm, nói nhỏ: “Là Nguyên Chẩn viết… Chỉ là bất quá bây giờ hắn còn chưa có sinh ra, thế mà ta lại vô ý viết ra thơ của hắn, nếu như đoạn thơ này được ghi vào sử sách thì đúng là oan cho người ta quá…”

“Nguyên Chẩn là ai?”

“Là thi nhân nổi danh thời Trung Đường” Lý Thuần Phong cũng lười cùng Tiêu Hoàn Vũ giải thích cho rõ, mà có nói y chắc gì đã hiểu.

“Như vậy cũng được a…”Tiêu Hoàn Vũ bỗng nhiên hưng phấn vỗ bàn: “Ta cũng tới viết thơ.”

Sau đó không nói không rằng, làm bộ làm tịch rung đùi đắc ý viết ra bài thơ hy hữu y thuộc:

Sàng tiền minh nguyệt quang

Nghi thị địa thượng sương

Cử đầu vọng minh nguyệt

Đê đầu tư cố hương~~~”

Lý Thuần Phong suýt nữa ngất tại chỗ, nhất thời dở khóc dở cười!! Trời ạ, muốn khoe cũng không cần viết ra bài thơ thiên cổ lưu danh nhà nhà đều biết, người người đều thích thế chứ??? Nếu thực sự gây ra biến động lịch sử thì làm thế nào?? Chờ đến lúc Lý Bạch viết ra “Tĩnh dạ tứ” thì lại bị hậu nhân chửi là đạo văn thì biết làm sao????

Lý Thế Dân cùng Viên Thiên Cương cùng ngẩn cả người, không khỏi tinh tế mà phẩm bình ý cảnh của bài thơ, trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra thần tình kính nể.

“Hay cho một áng thi vọng cảnh sinh tình, một tác phẩm vọng niệm nỗi nhớ thương… Nỗi nhớ nhà của Tiêu công tử quả khiến cho người ta phải than tiếc…”

Ánh mắt Đường Thái Tông chậm rãi phiêu xa, phảng phất trước mắt hiện ra khung cảnh đêm khuya thanh tĩnh, mọi âm thanh đều lùi xa để lại một màn đêm cô tịch, ánh trăng sáng tỏ kia nhẹ nhàng mà lặng lẽ chiếu vào khoảng trống trước giường, hạ xuống làn ánh sáng xanh nhu hòa, nhàn nhạt. Mà bản thân nửa tỉnh nửa mê, nửa thức nửa say trong giấc mộng, nhìn nhầm ánh trăng trên mặt đất là sương lạnh cuối thu, mãi đến khi nhận ra chỉ là ảo giác thì, mới giật mình nhận thấy tự đáy lòng không biết tự lúc nào đã ngập tràn thương nhớ cùng hoài niệm đã bị chôn sâu.

Chính bản thân mình ban ngày trăm công nghìn việc, quốc sự bề bộn khiến tạm thời quên đi sự tồn tại của nàng, nhưng đêm khuya thanh tĩnh, lại không tự chủ nổi nên từng cỗ muộn phiền…  Chỉ bằng một bài thi nhỏ bé, thế mà như ngựa phi vạn dặm, Lý Thế Dân trong ngực nổi lên ánh háo quang huy hoàng thời trẻ, ánh huyết tinh của trận Huyền Võ Môn năm đó, rồi bao năm trường thực thi Trinh Quán, thế nhưng khi phồn hoa đô hội qua đi? Nguyên lai vốn luôn cho rằng mình là minh quân thiên cổ, trong lòng cũng đã ẩn dấu cảm giác tuổi xế chiều, nuối tiếc phồn hoa đã qua đi…

“Hảo thi… Có thể nói là thiên cổ tuyệt xướng…”

Nghe được cảm thán từ tận thâm tâm của Đường Thái Tôn, Tiêu Hoàn Vũ nhất thời đắc ý dạt dào: “Ta vẫn còn thơ! Nghe một bài nữa nhé, ân…”

Miệng đang chuẩn bị ngoác ra thì bị một người tận lực bịt lại, Lý Thuần Phong vẻ mặt cười mỉa, gắt gao che cái miệng đang chuẩn bị loạn thất bát tao.

“Hiếm có được ngày đẹp như hôm nay, để ngâm thơ thôi thì phí phong cảnh quá, trước tiên hãy phẩm trà đi.” Nói xong, Lý Thuần Phong rất nhanh chóng châm trà cho Đường Thái Tông, rất lão luyện dùng tư thế “Phượng hoàng tam điểm đầu” biểu thị sự kính trọng.

Bỗng nhiên Viên Thiên Cương một đường kéo Lý Thuần Phong, thanh âm trầm thấp: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Sau đó không chậm trễ kéo Lý Thuần Phong, ngau cả cáo lui cũng chưa kịp, cứ thế vội vã nhưng không kém phần tiêu sái xếch cổ Lý Thuần Phong đi ra ngoài, Đường Thái Tông chỉ nhợt nhạt mỉm cười, nhẹ nhàng mở nắp chén trà gạt đi vụn trà, bày ra động tác “ xuân phong phất diện”, văn nhã vô cùng,  phong độ ngời ngời, đáng tiếc lại khiến cho tên đần không hiểu phẩm trà kia dậm chân giận dữ.

“Họ Viên đó làm gì mà vội vậy? Rốt cục là có chuyện gì?” Tiêu Hoàn Vũ lầm bầm khó hiểu.

“Ngươi nhớ nhà như thế, còn hắn ni?” Đường Thái Tông mỉm cười, tinh tế thưởng trà, dư hương đậm đà trong miệng, không khỏi cảm thán:”Hảo trà!”

Tiêu Hoàn Vũ vấn ù ù cạc cạc, nóng nảy nhấc chén trà lên, tu một ngụm, lập tức nhảy dựng lên: “Nóng chết người!! Bỏng lưỡi ta!!”

Nhìn Tiêu Hoàn Vũ vừa le lưỡi vừa khổ sở nhảy dựng lên, Đường Thái Tông day day trán, cười khổ: “Nhìn ngươi khôi ngô anh tuấn, nguyên tưởng rằng là người phong nhã, thế nhưng lại không biết được cái thú phẩm trà, thực sự là đáng tiếc…”

Bỗng nhiên giữa hàng mi ẩn hiện một tia thâm thúy: người này không hề có dạ bất minh, tâm cơ đơn thuần, tuyệt đối không phải hạng có mưu đồ. Chỉ tiếc tuy ngây thơ lương thiện, nhưng lại thô tục nông cạn, làm sao xứng đứng chung với Long nhi…





Bồi Lý Thế Dân phẩm trà xong, hai vị đạo trưởng vẫn chưa có trở về, tiếu ý trong mắt Lý Thế Dân lại càng đậm, hắn kéo Tiêu Hoàn Vũ đang bày ra vẻ mặt chán muốn chết, ngắm nghía góc bàn khảm trai: “Xem ra Khâm Thiên Giám đại nhân thân thể đã không việc gì, hơn nữa còn có phần sinh long hoạt hổ, trẫm cũng đã mệt mỏi, không bằng Tiêu công tử tiễn trẫm một đoạn đường?”

Tiêu Hoàn Vũ trong đầu suy nghĩ, cũng minh bạch ý tứ Lý Thế Dân là muốn rời đi, nhượng chính mình tốc hắn về, thế nên lập tức đứng lên, gật gật đầu. Đường Thái Tông bỗng nhiên hứng thú nổi lên, giơ lên tay trái, Tiêu Hoàn Vũ quả nhiên vô cùng thân thiết mà chụp lấy tay hắn, còn bày ra bộ dáng tự nhiên hết mức, khiến Đường Thái Tông không khỏi bật cười.

“Ngươi, cái tên tiểu oa nhi này, thực là là khiến trẫm muốn hận cũng hận không nổi.”

“Hận ta làm cái gì?” Tiêu Hoàn Vũ khó hiểu, nháy mắt mấy cái.

Lý Thế Dân vẫn cười đạm mạc, cùng Tiêu Hoàn Vũ chậm rãi bước trên hành lang gấp khúc, âm thanh tràm thấp mê người từ tốn vang lên: “Tiêu công tử, ngươi cũng biết Long nhi cùng trẫm có quan hệ như thế nào?”

Tiêu Hoàn Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Hắn là vương gia, hẳn là huynh đệ của hoàng đế a?”

Lý Thế Dân cười ha hả: “Huyh đệ của trẫm? Chẳng lẽ ngươi không biết biến cố Huyền Vũ Môn?”

Tiêu Hoàn Vũ ngây ngốc nhìn Lý Thế Dân, bộ dạng này rõ ràng không phải giả vờ, Lý Thế Dân không khỏi hiếu kỳ: cái tên này rốt cục là từ chỗ nào rơi xuống?

“Long nhi thực chất chỉ là dòng dõi thân vương, tuy rằng khi tiên hoàng còn tại vĩ từng đại phong tước hiệu thân vương, bất quá sau khi trẫm tự mình chấp chính, đều hạ bọn họ xuống hàng quận công, chỉ có những người lập được chiến công hiển hách được lưu giữ phong hiệu thân vương” Lý Thế Dân dừng cước bộ, quay đầu nhìn Tiêu Hoàn Vũ: “Những người đó với trẫm tình như huynh đệ, thế nên, hài nhi của họ cũng như thân tử của trẫm.”

“?” Không hiểu…

Lý Thế Dân khoát khoát tay, xem ra nói không rõ thì y cũng không hiểu được: “Lý Long chính là kế thừa tước vị của phụ thân, phụ thân hắn sau khi qua đời, trẫm coi hắn như thân sinh nhi tử mà bồi dưỡng, thương yêu, mong muốn hắn vì lý gia khai chi tán diệp (đại khái là sinh nhiều con cái), thế nên trẫm không thể nào chấp nhận việc hắn có Long Dương chi phích!”

“Cái kia…” Tiêu Hoàn Vũ tựa như học sinh đang chăm chú nghe giảng, cẩn trọng giơ lên cánh tay: “Ta có mấy vấn đề…”

“Nói!”

“Khai chi tán diệp là cái gì? Thực vật hả? Còn có, khúc cuối ngươi có nói cái gì quan, cái gì dương trí mạng? Hình như là cái gì đó rất lợi hại đúng không… Nga, còn có, người còn nói “chấn”, cái này là động từ hả? Cấu trúc ngữ pháp kia có điểm kỳ quái… Là câu cửa miệng của ngươi sao?”

Tiêu Hoàn Vũ khó khăn lắm mới bày ra được bộ dáng ham học hỏi, đáng tiếc, lại khiến cho chân long thiên tử suýt nữa hít thở không thông, cố gắng trừng mắt ra mà chống đỡ…





Chú thích:

(1); Là bài “Trà Thi” của Nguyên Chẩn, viết khi tiễn Bạch Cư Dị lên đường nhậm chức. Rất tiếc, chỉ search được b ài thơ khi dùng Baidu, và lẽ di nhiễn, lục kha khá các thi đàn vẫn không có bản việt. Nhưng không sao, ta chuộng bản Hán hơn, đọc nó sang sang =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.