Trùng Sinh Lần Nữa Vẫn Yêu Chàng

Chương 39: Ý Nghĩa Của Lá Cờ




Fleur Delacour từ xưa đến nay vẫn là một người đề cao chung thủy, cô cũng là một người đã nói là làm, đã quyết là không sửa.

Cho nên cô ghét tiểu thuyết NP, kể cả  3P cũng không qua cửa. Vì một người thứ ba chen chân vào khiến cho CP tan vỡ là chuyện mà cô thấy độc ác nhất trên đời.

Khi Fleur đi vào trong phòng, Victor Krum đã ngồi ở trên ghế mềm cạnh lò sưởi, tiếng Anh của hai người mang nặng khẩu âm quê nhà, vì thế hai người chỉ gật đầu nhìn nhau, xã giao một chút.

Fleur đương nhiên biết Krum, hắn là Tầm Thủ của đội quốc tể Bungari, ở trận chung kết cúp thế giới, đội Bungari tuy thua, thế nhưng hắn đã bắt được Golden Snitch.

Xem xét một cách cẩn thận, hình dạng của Krum tuyệt đối không hợp với mắt thẩm mĩ tinh tế mà ưu nhã mà nước Pháp đã bồi dưỡng cho cô, thế nhưng cô khôngn thể phụ nhận cơ thể cường tráng, vẻ mặt âm trầm cùng với thân phận ngôi sao Quidditch của hắn đều là nền tảng cho một gã top hoàn mỹ.

Fleur xoay người, cũng ngồi xuống ghế mềm phủ lụa  bên cạnh lò sưởi, ánh mắt của cổ nhìn về cánh cửa im ắng, chờ Quán Quân được chọn của Hogwarts.

Giọng nói của hiệu trưởng Dumbledore bởi vì đã được ếm bùa ÂM VANG, thế nên dù cách một cánh cửa vẫn nghe rõ như thường.

“Quán Quân của Hogwarts là Cedric Diggory!!”

Fleur nhìn về phía bàn dài đang vang lên từng trận hoan hô nhiệt liệt, nhận ra đó nơi đó phủ đầy màu vàng mà màu nâu của Hufflepuff.

Ngay sau đó, một chàng trai anh tuấn đứng lên, trên mặt là vẻ vui mừng không sao che giấu được, lại mang theo một chút ngượng ngập và khẩn trương, sau khi nhận được sự cổ vũ của bạn học, liền đi về phía căn phòng.

Tốt, Fleur nghĩ, Quán Quân của Hogwarts là một cậu bé thiệt xinh trai, điều này tuyệt quá rồi!!

Ở trong một cuộc đua cạnh tranh kịch liệt, kích thích mười phần, hai chàng trai kia sẽ va chạm ra cái trò gì đây…

Cô nhất định sẽ ghi lại toàn bộ từng câu nói hành vi của bọn họ trong trận đấu. Ha ha, VK/CD <> – cái tựa đề này rất tuyệt… Tranh minh họa để Ashley vẽ là được… Trời ạ, Tam Pháp Thuật đúng là một cuộc thi tuyệt vời.

***

Tiểu Thư Fleur, cô lại học Cho Chang không thèm nhìn sự xuất hiện của chính mình à???

***

Đến khi Giáo Sư Dumbledore cầm lấy tờ giấy không hiểu sao lại bay tiếp ra kia, đọc ra chữ “Harry Potter”, thì tiểu thư Fleur – con người đang chìm đắm trong cái sự hoang tưởng của bản thân, đồng thời tiếng Anh cũng chỉ thuộc hàng bập bẹ, trong nháy mắt không làm sao hiểu được hàm nghĩa của cái cụm từ ấy, bởi vì cái con người mà ai ai cũng biết kia chỉ hoành hành ngang ngược trên lãnh địa nước Anh, thế nên chả mắc mớ gì cô nàng đến từ Pháp như cô phải ghi nhớ tên Cứu Thế Chủ làm gì. Phản ứng đầu tên của cô là: “Chả lẽ Cái Cốc Lửa đang đề nghị Hiệu Trưởng đem nó đi bảo dưỡng?”

Mãi đến khi cậu bé có mái tóc rối bù, mamg theo cái kính gọng đen kia, trên mặt là biểu cảm lơ ngơ, rời khỏi Bàn Dài, đi vào căn phòng cô đang ngồi đây, cô vẫn còn chưa hiểu.

Đương nhiên hai chàng trai còn lại trong phòng cũng đồng dạng ù ù cạc cạc.

“Có chuyện gì?” Fleur hỏi: “Bọn họ muốn chúng ta ra Đại Sảnh Đường sao?”

Cậu bé đeo kính mắt vẫn ngơ người ra, không phản ứng.

Sau đó cửa bị mở, Ludo Bagman đi vào, nắm chặt lấy cánh tay cậu bé, kéo cậu ta – lông mày Fleur nháy nháy – hai người họ chênh lệch tuổi tác kinh quá, cậu bé kia còn chưa thành niên.

“Thiệt là ly kì quá!” Gã đàn ông lôi cậu bé về phía bọn họ, nhìn qua cứ như gã đang nắm lấy một con dê vô tội, cánh tay cậu bé hình như bị gã nắm có chút đau, con mắt xanh biếc ẩn dưới gọng kính mơ hồ đã tràn ra hơi nước.

Fleur đột nhiên ngộ ra cậu bé là ai – Cứu Thế Chủ – người trong truyền thuyết lập chí đẩy ngã cái con người KIỂU GÌ CŨNG CHẾT! – Tổng Thụ Harry Potter của Hogwarts!!

“Thực sự là khó hiểu! Hai cậu đây.. và còn cô đây nữa” Gã kéo cậu bé đến trước mặt bọn họ, nói rằng: “Thỉnh cho phép ta giới thiệu một chút – mặc dù chuyện này có vẻ rất vô lý – đây là vị Quán Quân thứ tư của cuộc thi Ttam Pháp Thuật.”

Fleur có linh cảm không lành, cô lắc lắc mái tóc dài của mình, thuận tiến hất cẳng thằng ranh tên là “bất an” đang nhảy tưng tưng trong ngực, cười nói: “A, trò đùa này rất thú vị, ngài Bagman.”

“Trò đùa?” Bagman lặp lại một lần, sau đó kiên định trả lời:”không, không, không phải trò đùa! Tên của Harry vừa mới bay ra từ Cốc Lửa.”

Fleur tiêu hóa câu nói thần tốc và kích động phun ra từ miệng Bagman, sau đó nhăn mày, kháng nghị: “Thế nhưng chuyện này chắc chắn có sai lầm, cậu ta không thể tham dự cuộc thi, tuổi còn quá nhỏ!” Hơn nữa…

Trời ạ, ba người thì ghép CP kiểu gì hả thằng khốn???

Cô ghét 3P, ghét NP, ghét kế hoạch của mình bị phá vỡ!!

Trong nháy mắt, Fleur Delacour hận mình không thể biến thành con trai, nói thế thì, Tam Pháp Thuật có thể có hai đôi viên mãn rồi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.