Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh

Chương 49




☆Editor: Thủy Nhược Lam

Khi ba ống khói trên tàu Titanic đều phun khói, tất cả mọi người trên bến tàu đều vỗ tay hò hét, còn tôi thì mệt đến mức hai tay chống đầu gối thở dốc, hoàn toàn không còn chút thể lực nào để chạy tiếp nữa, mỗi lần hô hấp đều thở ra khí nóng, mỗi lần như vậy đều như đang tàn phá lá phổi. Một giờ cuối cùng kết thúc khi tôi không ngừng chạy trốn, cổ họng khô nóng không phát ra được chút âm thanh nào. Một số khách nhân và người đến đưa tiễn bị tôi đụng phải đều ân cần hỏi han, tôi ngượng ngùng vì ngay cả thanh âm xin lỗi cũng không thể nói ra được.

Tôi chưa từng nhìn thấy nhiều người Edward mang đặc trưng ở nước Anh chen chúc với nhau như vậy, giống như một tổ ong vò vẽ. Xe ngựa chở thuê và những lão gia quyền quý chen chúc với nhau, còn có phóng viên khiêng chiếc máy ảnh cổ xưa, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền vĩnh viễn không chìm mộng ảo kia. Những thiếu nữ đội khăn trên đầu vung tay chào, ánh mặt trời giữa trưa như dừng lại ở khoảnh khắc phồn hoa mộng ảo này.

Tôi và mọi người giống nhau, ào ào ngửa đầu, nhìn thân tàu màu đen, sàn tàu màu trắng, ý đồ tìm kiếm người thân mà mình muốn tìm.

Tôi hoài nghi Jack đã lên thuyền,thanh âm của còi vang dội, con thuyền tuyên bố thời khắc cách cảng. Nhiệt độ không khí tăng trở lại, tôi mặc bộ quần áo đơn bạc cuối cùng cũng cảm nhận được không khí ấm áp của mùa xuân, bó chặt vào thân hình gầy gò.

Được rồi, nhìn con thuyền vĩ đại của hàng hải cuối cùng đi vào thời khắc lịch sử, không có con đường nào có thể cứu vãn được. Để cho Jack đáng chết và Rose tiếp tục trình diễn hành trình tình yêu trên con thuyền mộng ảo này đi.

Tôi mặc kệ, trời mới biết tôi từ giữa trưa hôm qua đến bây giờ còn chưa ăn cái gì, để ta còn ném bwasc họa kia vào thùng rác và để cho tên họa sĩ kia gặp gỡ bất ngờ tình yêu của hắn đi. Phải biết rằng bộ phim kia đứng đầu phòng bán vé trên thế giới, có thể bảo trì bộ phim điện ảnh mười hai năm không bị bất kì kẻ nào đánh bại, thật muốn nguyền rủa đạo diễn.

Tôi mệt mỏi hít sâu, tính toán điều chỉnh hô hấp đang hỗn loạn, sau đó tôi sẽ rời khỏi bến tàu đầy người này. Đang lúc tôi rốt cuộc có thể hô hấp bình thường, tay ôm bụng trống rỗng ẩn ẩn đau, nhẹ nhàng cất bước đầu tiên, đằng sau truyền đến tiếng kinh hô “Góc quay, phong cảnh của chúng ta.”

Trời biết tôi nghe xong câu kia thì có biểu cảm gì, tôi phảng phất như có thể nghe thấy vũ khúc Scotland trong phim đang nhẹ nhàng cất lên. Tôi thậm chí còn chưa kịp ngẩng đầu, Jack trên lưng vác bao tải đang chạy về hướng tôi đang đứng, hắn quay lại kêu to với người bạn đằng sau, “Nhanh chút, bạn thân yêu, chúng ta về nhà.” Tóc ngắn màu vàng không có gì che dấu nhẹ nhàng tung bay, nụ cười của hắn giống như có thể soi sáng mọi góc âm u ở bến cảng.

Đúng vậy, ngươi sắp về nhà ngươi, nếu ngươi tính toán dùng tấm ván cửa để về.

Tay của tôi căn bản chưa kịp nắm lấy góc áo khoác màu xám của hắn, ngón tay không còn một chút khí lực nào bị bao tải trên lưng hắn hung hăng đánh vào, mà hiển nhiên nam nhân vật chính đang vội vàng lên thuyền không còn kịp để ý đến người đằng sau hắn là tôi.

Thanh âm của tôi hô lên nhưng không phát ra âm thanh nào “Jack”, tôi xác định tôi gọi hắn nhiều hơn so với nữ nhân vật chính.

Jack vác bao tải hành lí trên lưng, một bàn tay giơ lên cao, giống như muốn đón gió mà đi. Tóc của hắn tán loạn, tung bay sau gáy, người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy thanh xuân này giống như gạn đục khơi trong, hắn vươn lên về phía hi vọng, chiếc tàu khổng lồ RMS Titanic đằng trước kia giống như đang chờ đợi hắn đến.

Thanh âm của tôi khàn khàn cố gọi tên hắn: “Jack Dawson...”

Tôi tin tưởng, trừ phi hắn bị điếc, bằng không sẽ nghe được tiếng la của tôi. Hắn đã chui vào trong đám người, tốc độ chạy của hắn ảnh hưởng đến những người xung quanh. Tôi đứng ở tại chỗ, nhìn hắn chạy ra xa, tay không còn lực rũ xuống không trung, lại cảm nhận được sự ác ý của vị thần vận mệnh. Cô độc đứng trong đám người đến người đi, ngẩng đầu nhìn thấy đàn hải âu đã bay khỏi nóc tàu, bay về phía bầu trời cao trên biển lớn. Đột nhiên lại nhớ đến nhiều chuyện, nhất là chuyện lần đầu tiên đi xem phim, trong phòng Pirates Of The Caribbean áp phích của Leonardo, lại nghĩ đến khúc nhạc truyền bá cho phim.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, không thể không ngần ngại mà hít một hơi, sau đó tự nói với mình đây là lần cuối cùng, lần này chắc chắn là lần cuối cùng, coi như cái chăn lông chết tiệt kia đáng giá, nó đã cứu một mạng của tôi.

Tôi tiếp tục hít sâu, hít sâu, đè nén trạng thái các cơ bắp đã quá mệt mỏi, tiếp theo nhắc mạnh chân, bắt đầu tháo giày khỏi chân, là một đôi giày không phù hợp với số giày của tôi, lại còn khá dốc và cứng, sau khi tháo giày, tôi nhìn thấy những ngón chân bị ma sát đến mức chảy máu. Hai chiếc giày hỏng, tôi âm thầm nguyền rủa một tiếng. Không chút do dự ném đôi giày vào ven đường, chân tiếp xúc với mặt đường theo quán tính mở rộng hai chân, tiếp theo tôi lấy tư thế chuẩn bị lao đi, dùng hết tất cả sức lực trong cơ thể, giống như viên đạn mà lao đi.

Gọi thì gọi không được, trước khi hắn lên thuyền, tôi nhớ được hắn sẽ bị nhân viên soát vé giữ lại kiểm tra vé tàu. Cảm ơn kinh nghiệm nhiều lần xem phim, để tôi có thể nhớ rõ ràng từng tình tiết nhỏ trong phim, tôi còn nhớ rõ khuôn mặt nghiêm túc kia, nhân viên soát vé đội mũ thuyền viên nghi ngờ hỏi: “Các ngươi đã kiểm tra chưa?”

Đương nhiên, đương nhiên, hắn làm sao mà kiểm tra được, nhưng thuyền viên đáng chết kia vẫn để cho hắn đi lên.

Có lẽ tôi chỉ có thể hung hăng ôm chặt lấy hắn khi hắn sắp bước lên thuyền, quay lại hô to với thuyền viên kia: “Người này có bệnh truyền nhiễm, đừng để cho hắn lên thuyền.”

Tốt lắm, Jack Dawson tôi tuyệt đối sẽ giết chết anh, dám đem ta ném xuống nước rồi để RMS Titanic nghiền qua. Thật sự là cái chết rất có sáng tạo, có phải không?

Tôi thề từ lúc chào đời tới nay tôi chưa từng chạy nhanh như vậy, tôi không ngừng chạy về phía tàu Titanic. Tôi còn không kịp suy nghĩ phương hướng mà Jack chạy, tôi chỉ cần chạy về phía chiếc thuyền sẽ chìm kia là được rồi, so với khoang thượng đẳng thì người ở khoang hạng ba thật sự dex tìm lắm.

Ở thời khắc cuối cùng, tôi nhìn thấy Jack và bạn của hắn đang chuẩn bị lên thang chuyển lên tàu, bọn họ vung vé tàu trong tay hô to: “Này này, chờ một chút.”

Đợi khi tôi nỗ lực đẩy vài người ra, thì bọn họ đã đi đến cửa, không còn kịp rồi, ngay cả khi chúng tôi cách nhau có một cái thang, tôi cũng không có cách này đi lên kéo hắn về.

Game over.

Trò chơi thất bại trong gang tấc.

Một khắc (15 phút) đó đầu óc tôi trống rỗng, mờ mịt đứng, im lặng đứng nhìn con thuyền vĩ đại chở khách định kì này bắt đầu chuyển động. Người bên cạnh vỗ tay ào ào, ngả mũ lớn tiếng gọi người. Có lẽ vận mệnh an bài tôi không có cách nào thay đổi được.

“Đợi chút, tôi là hành khách.” Một người đàn ông trung niên mang theo cái thùng vung vé tàu trên tay, vội vã huých phải bờ vai tôi. Hắn sốt ruột đến mức liều mạng hô to, liều mạng muốn đẩy dòng người ra, chạy lên cái cầu thang màu trắng kia.

Tốc độ của tôi đại khái có thể đuổi kịp vị hành khách cuối cùng đó, thật sự là bất hạnh, ông tanhất định không biết hắn sẽ không có cơ hội lên con thuyền.

Tôi rốt cục thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn người hành khách nói không rõ tiếng anh này, có lẽ là người Thụy Điển, hoặc là hành khách người Italy, tờ vé trong tay hắn vung vẩy trên không trung như sắp rơi. Ngay sau đó tôi đã làm quyết định thất bại nhất trong cuộc đời mình, tôi đột nhiên vươn tay dùng sức chụp bả vai người đàn ông này, dọa ông ta sợ tới mức quay đầu lại. Tôi ở trong khung cảnh ồn ào này hô to với ông ta, “Chào, ông sẽ cảm ơn tôi.”

Lời vừa dứt, tay phải của tôi đã vươn ra, hung hăng cho ông ta một đấm, ở trong tiếng kêu rên bi thảm kia tôi nhanh chóng dứt lấy chiếc vé. Tiếp theo lấy từ trong túi ra cái đồng hồ sang quý màu bạc đưa cho hắn, quay đầu liền chạy về hướng cầu thang dẫn lên thuyền.

Cái đồng hồ đeo tay kia tôi có được lúc đụng phải người đàn ông ngạo mạn kia, tôi dám khẳng định cái đồng hồ kia có thể mua được vé tàu khoang thượng đẳng.

Chúc phúc cho tôi đi! Tôi đã cứu được một mạng của người hành khách kia, còn, mà hiện tại ta muốn đi chịu chết, đây là ta cuộc đời này trả lại một cái đồng hồ không phải của mình, hôm nay thật sự là ngày không may mắn nhất.

Tôi nhảy lên cầu thang kiểm tra vé, hai chân cảm nhận được đau đớn lạnh như băng, trong tay tôi cầm lấy vé tàu, đứng trước cánh cửa chuẩn bị đóng lại hung hăng nói: “Tránh ra.”

Mà đứng ở trong thuyền, người kéo cửa nhìn thấy tôi thì hét lên, “Dừng lại, vị nữ sĩ này, đứng ở đó rất nguy hiểm.”

Hắn thế nhưng gọi tôi là nữ sĩ? Tôi mặc bộ áo khoác nam của người lang thang, bên dưới là cái váy mùa hè kẻ ô vuông màu xám, còn đi chân đất chạy như điên, người kiểm tra vé này thật sự rất lễ phép.

Cây thang cách cửa khoang thuyền một mét, bên dưới là nước biển lạnh như băng.

Tôi đạp lên cầu thang ở gần tôi nhất, cũng không dừng lại mà cả người lao về phíatrước, trong lúc cửa khoang còn chưa đóng, tôi lảo đảo đi vào trong thuyền, người nhân viên kiểm tra vé kia đưa tay bắt lấy tôi, giúp tôi ổn định thân thể.

Tôi giơ cánh tay cầm vé tàu, nói với hắn: “Cảm ơn.”

nhân viên kiểm tra vé kia quay đầu lại nhìn về phía cửa khoang thuyền, hắn sợ lại có một vị khách nào đó không sợ chết mà dùng cách này để đi lên. Cửa khoang thuyền bên cạnh đang có nhân viên giới thiệu hoàn cảnh cho các hành khách, tôi mờ mịt nhìn về phía đó, kết quả vừa qua được cánh cửa thì nhân viên kiểm tra vé quay đầu lại nghiêm túc hỏi tôi: “Tiểu thư, ngài có thông qua kiểm tra không?”

Tôi rất muốn nói cho hắn, tôi mang theo vô số mầm bệnh truyền nhiễm, để hắn lập tức ném tôi trở về cảng Southampton, để tôi tự sinh tự diệt. Tuy nhiên giây tiếp theo ta nhanh chóng đẩy vài người hành khách ra chạy mất, bây giờ tôi làm sao có thể quản người khác được.

Thật vất vả chạy thoát được nhân viên kiểm tra kia, trong lúc nhất thời tôi không biết mình muốn chạy đến đâu, Jack không biết đã chạy đến nơi nào rồi. Tôi đem vé nhét vào trong túi áo, theo những hành khách đang sôi nổi trò chuyện đi qua hành lang nhỏ hẹp, đi đến sàn tàu rộng lớn. Khắp nơi ở đây toàn là người, hơn một ngàn hành khách, phần lớn đều tụ tập ở trên sàn tàu. Hành khách của khoang hạng ba là điên cuồng nhất, bọn họ vung mũ của mình, nắm lấy lan can màu trắng, cúi đầu hét về phía mặt biển, hưng phấn cùng hi vọng đồng thời xuất hiện trong nụ cười của họ.

Tôi ngẩng đầu nhìn, nhìn khoang chờ hạng hai, mọi người cũng hưng phấn chào hỏi nhau. Bầu trời triệt để sáng sủa lên, mưa bụi tán đi, người làm việc bên bến tàu bắt đầu tháo những sợi dây thừng cột hàng hóa, ném xuống biển.

Những cánh quạt của Titanic ầm ầm vang lên dưới mặt biển, nước biển đục ngầu bắn tung tóe, mấy chiếc tàu chở hàng chạy theo Titanic. Còi hơi lại vang lên, thủy lực làm con tàu chở khách này không ngừng lắc lư.

Gió thổi rối loạn tóc của tôi, tôi đi đến lan can, hai tay nắm lấy lan can nhìn cảng, hết thảy đều rời xa. Thanh âm còi vang lên, New York, Tượng Nữ Thần Tự đang chờ đợi chúng tôi đến.

Titanic, chính thức xuất phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.