Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh

Chương 15




Dịch giả: khongphailata
Biên: nila32

Mấy ngày sau, hai ba mươi người hộ tống một cỗ xe ngựa tiến nhanh đến một điểm rộng của con đường chạy giữa hai ngọn núi.

Tất cả những người này đều mặc trường bào màu tím, tóc buộc thành búi.

Một thanh niên mặt đen bình thường chen vào giữa đám người, đi theo xe ngựa, bước đi như bay.

Ngựa kéo xe thuộc loại dị chủng, tốc độ rất nhanh.

Trong đám hộ vệ, ngoại trừ số ít cưỡi ngựa, đầu đội Nguyệt Quan, đa số đều đi bộ, thanh niên mặt đen mặt không đỏ hơi thở không gấp.

“Lô Nhị, mấy ngày không gặp, thực lực ngươi tiến bộ không ít, đi cả ngày đường mà vẫn không lộ vẻ mệt mỏi.” Một nam tử cao gầy thở bên cạnh thanh niên mặt đen vừa thở hổn hển vừa nói.

“Hì hì, lúc hô hấp thổ nạp sáng sớm hôm nay dường như ngộ ra cái gì, cả người cảm thấy phấn chấn.” Thanh niên mặt đen cười ngây ngô một chút, nói như thế.

Nam tử cao gầy cũng không để ý, tiếp tục cắm đầu đi nhanh.

Thanh niên mặt đen là Thạch Mục, hắn dựa vào một ít thuật dịch dung học từ Hầu Tái Lôi trước đây, mấy ngày trước tìm được cơ hội xâm nhập vào đoàn người vận chuyển Linh Thạch.

Lúc này, đoàn xe đã rời khỏi cổ quốc Tây Hạ, bắt đầu tiến vào lãnh thổ của vương triều Lục Sơn.

“Ồ!” Thạch Mục chợt ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

Đường phía trước tới gần một sườn núi, Thạch Mục nhạy cảm, cảm ứng không ít khí tức tiềm nhập trong vách núi.

“Bên trong lãnh thổ vương triều Lục Sơn mà có người cả gan đánh cướp Thông Thiên Tiên Giáo?” Thạch Mục tâm niệm vừa động, hơi ngạc nhiên, khuếch tán thần thức bao phủ ngay phương viên phạm vi hơn mười dặm.

Sau một khắc, đuôi lông mày nhếch lên, mặt lộ vẻ cực kỳ ngoài ý muốn, còn kèm theo một chút vui mừng.

Lúc này đoàn xe đã đến đoạn đường vào núi, đi đằng trước là thanh niên mày kiếm mắt sáng mặc áo tím, hắn bỗng nhíu mày như muốn nói gì đó.

Hưu.. u..u!

Một đạo ánh sáng màu đỏ từ bên cạnh đường núi bắn ra, tốc độ cực nhanh, phát ra một đạo tàn ảnh đánh tới thanh niên mày kiếm.

Thanh niên mày kiếm kinh hoảng, từ yên ngựa lăn một vòng nhanh như điện, rớt xuống đất, tránh thoát ánh sáng màu đỏ.

Phốc!

Ánh sáng màu đỏ chém tới đầu ngựa, thân ngựa cường tráng liền bị xẻ làm hai, nội tạng xen lẫn máu tươi văng tung tóe khiến con ngựa kéo xe không ngừng rên rỉ trước khi chết.

Ánh sáng màu đỏ hơi dừng lại, rồi tiếp tục bay về phía thanh niên mày kiếm.

Lúc hơi dừng lại, khiến cho người nhìn ra nguyên hình, đó là một phi kiếm màu đỏ.

Ánh sáng đỏ co giãn, kiếm khí cực thịnh, nhanh như sao băng xẹt, lần nữa chém tới thanh niên mày kiếm.

Thanh niên mày kiếm xoay mình trên mặt đất, thân thủ vô cùng nhanh, vung tay lấy ra chiến đao màu tím, phóng xuất đạo ảo ảnh màu tím.

Leng keng!

Chiến đao màu tím đánh trúng phi kiếm, đốm lửa văng tung tóe.

Thân hình thanh niên mày kiếm chấn động, bị đẩy lui vài bước, tuy nhiên phi kiếm màu đỏ cũng bị đánh bay ra ngoài.

“Địch tập kích!” Đoàn người của Thông Thiên Tiên Giáo lúc này mới hoảng sợ phản ứng.

“Không cần sợ! Chuẩn bị đối phó với địch!”

Thanh niên mày kiếm hét lớn. Nhưng không đợi hắn nói xong, vô số bóng người màu đen, tất cả đều mặc hắc y, chừng năm sáu chục người bay xuống từ vách núi, quá nhiều so với số người bảo vệ đoàn xe.

Dựa vào thân pháp để phán đoán, thực lực của những người áo đen cũng không yếu.

Thanh niên mày kiếm, bình tĩnh trở lại, tay đưa lên ngực như muốn lấy ra cái gì.

Đúng lúc này, một nhân ảnh áo đen từ trên trời đáp xuống, với tiếng động nhỏ.

Nhìn bên ngoài thì đó là một nữ nhân dáng người đầy đặn, vì có khăn đen che mặt nên không thấy rõ dung mạo nhưng đôi mắt sáng chứa đầy nét quyến rũ dễ thương.

Cô gái áo đen bay đến, đánh về hướng thanh niên mày kiếm. Thân hình chưa tới, bóng roi màu đen đã từ trong tay bắn ra tạo nên tiếng nổ chát chúa, nhìn thoáng như Linh xà, huyễn hóa ra trên không trung nhiều đạo tàn ảnh làm hoa mắt.

Thanh niên mày kiếm hốt hoảng, không còn nghĩ đến việc lấy vật gì từ ngực, dứt khoát uốn mình lăn thật nhanh, né tránh hiểm nguy đang ập đến.

Cô gái áo đen không cho hắn kéo dài thời gian, uốn éo eo thon. Trường tiên trong tay giống như rắn độc lần nữa phóng ra. Gần như cùng lúc, phi kiếm màu đỏ cũng từ bên kia bay vụt đến, hai mặt giáp công thanh niên mày kiếm.

Thanh niên mày kiếm hoảng sợ, hét lớn. Chân khí màu tím bùng phát khắp thân, mặt cũng có chút sương mù, chiến đao trong tay huyễn hóa ra nhiều đạo đao ảnh, bảo vệ toàn thân.

Cô gái áo đen lạnh lùng “Hừ” một tiếng, cánh tay rung lên, trường tiên bên trên phát ra quang mang ngăm đen, bóng roi lập tức lớn gấp đôi, huyễn hóa ra từng đạo bóng roi vòng tròn, bao phủ thanh niên mày kiếm kể cả đao ảnh bên cạnh.

Trong lúc cô gái áo đen và thanh niên mày kiếm giao chiến, chung quanh cũng đánh giết vô cùng dữ dội!

Băng cướp rõ ràng đã có mưu tính từ trước, thực lực hơn xa đoàn bảo tiêu, lại đánh lén bất ngờ, chiếm hết ưu thế.

Chỉ trong thời gian ngắn đoàn bảo vệ bị tàn sát không còn ai, ngoại trừ thanh niên mày kiếm đang đánh nhau với cô gái áo đen, chỉ là thanh niên mày kiếm lúc này đã bị thương nặng, nguy giống như chồng trứng sắp đổ.

“Các ngươi là kẻ xấu phương nào, dám chặn giết người của Thông Thiên Tiên Giáo, không sợ hậu quả sao?” Thanh niên mày kiếm, vừa tránh khỏi trường tiên màu đen, tay cầm chiến đao màu tím, ánh đao tản rộng huyễn hóa ra một đạo đao mang vừa thô vừa to, miệng thở hổn hển, hét lên.

Cô gái áo đen cười lạnh, không trả lời, chìa ra một ngón tay.

Phi kiếm màu đỏ xuất hiện chẳng biết từ lúc nào ở sau lưng thanh niên mày kiếm, kiếm khí tỏa ra hơn trượng, chém xuống.

Thanh niên mày kiếm biến sắc, xoay người thật nhanh, chiến đao màu tím hào quang tỏa sáng, chắn trước đỉnh đầu, miễn cưỡng ngăn cản thế chém của phi kiếm màu đỏ.

Cô gái áo đen tụng chú ngữ, một đạo hắc quang từ trong tay bay ra.

Phi kiếm màu đỏ chấn động nhẹ, có vẻ như nhúc nhích vì run.

Sau một khắc phía trên đỉnh đầu của thanh niên mày kiếm lại hiện ra một bóng kiếm màu đỏ khác, so với phi kiếm màu đỏ thì mờ hơn nhiều, nhưng hàn quang thì vẫn lạnh lẽo như cũ, chém xuống đầu của thanh niên mày kiếm.

Thanh niên mày kiếm chưa từng ngờ tới sự tình bực này, bị kiếm quang màu đỏ chém trúng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, thân thể đã bị dứt khoát chia làm hai mảnh, máu tươi tung tóe.

Cô gái áo đen, hiển nhiên vừa thi triển kiếm đạo bí thuật, tốn nhiều khí lực, khuôn mặt trở nên trắng nhợt.

Cô gái phất tay triệu hồi phi kiếm màu đỏ, lấy ra bình sứ bạch ngọc, đổ ra một viên đan dược, ăn vào.

Lúc này, năm sáu chục người đến cùng với cô ta, đã khoanh tay đứng ở sau lưng cô, giống như đang đợi cô gái áo đen cho chỉ thị.

“Dọn dẹp nơi này một chút, không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì! Lấy tất cả Linh thạch trên xe mang đi.” Cô gái áo đen phân phó.

“Tuân lệnh!” Nam tử áo đen bên cạnh đáp ứng.

“Ha ha, theo quy luật giang hồ người thấy có phần, Linh thạch trên xe này ta chú ý từ lâu, các ngươi nửa đường giết người liền muốn lấy đi toàn bộ, kiểu này giải thích không thông rồi!” Đúng lúc này, một thân ảnh áo bào xanh bỗng xuất hiện bên cạnh xe ngựa, miệng ha ha cười nói.

Người này mặc áo choàng, che hơn phân nửa mặt, không thấy rõ dung mạo.

“Ngươi là ai!” Một tên áo đen cao gầy đứng bên cạnh xe ngựa, hoảng hốt hét lên, tay cầm trường đao màu đen chém về hướng bóng người áo xanh vừa đột nhiên xuất hiện.

Người áo xanh, nhìn cũng không nhìn, bấm tay chỉ ra, một đạo đỏ quang lóe lên rồi biến mất.

“Rầm” một tiếng vang lớn!

Tất cả mọi người ở đây đều không thấy rõ chuyện gì xảy ra, người áo đen cao gầy bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, trường đao cũng bị đánh văng khỏi tay, bay ra hai ba trượng mới rơi xuống.

Mắt thấy cảnh này, tất cả đều kinh hoàng, cô gái áo đen chợt biến sắc, vung tay lên, phi kiếm màu đỏ phóng ra, quay vòng trên đầu cô ta.

“Người từ đâu đến, lúc này giả thần giả quỷ?” Cô gái áo đen, phòng thủ đầy đủ, liếc nhìn đánh giá người áo xanh, trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc.

Giọng nói người này, không hiểu sao nghe có chút quen tai, thân hình khá giống người nàng quen biết.

Người áo xanh ngẩng đầu nhìn vào mặt cô gái áo đen, đột nhiên vung tay lên, mảnh lớn ánh sáng màu đỏ hiện ra, ngưng tụ thành bàn tay màu đỏ lớn cỡ lầu các, chụp xuống đầu cô gái.

Bàn tay chưa đến, một cỗ cuồng phong ào ào đến trước, thổi bay ra ngoài tất cả những người áo đen đứng chung quanh cô gái.

Cô gái áo đen kinh hoảng, phi kiếm trên đỉnh đầu tỏa sáng hào quang, ngưng tụ thành một thanh kiếm lớn màu đỏ chừng hai ba trượng, chém về hướng bàn tay màu đỏ.

Đồng thời ánh sáng màu đen lóe lên trong tay, nàng đã lấy ra Trường Tiên màu đen, hóa thành một đạo ánh sáng màu đen thẳng tắp vừa thô vừa to, giống như cự kiếm, đâm vào bàn tay màu đỏ ở trên không trung.

Người áo xanh cười ha ha, giữ bàn tay màu đỏ đứng yên trên không trung, cong ngón tay búng ra một viên đạn màu đỏ về hướng cự kiếm màu đỏ.

“Xoẹt” một tiếng!

Ánh sáng màu đỏ của cự kiếm liền tán loạn, hóa thành bản thể của phi kiếm, xoay tròn bay ngược trở về.

Bàn tay lớn màu đỏ kế đó vung lên, giống như đập ruồi, đánh vào đạo ánh sáng màu đen do Trường Tiên hóa ra, ánh sáng màu đen tan biến.

Hời hợt bắn ra vung lên, tốc độ vô cùng nhanh, đến lúc cô gái áo đen muốn phản ứng, bàn tay màu đỏ đã đến sát đỉnh đầu cô gái, khoảng cách ít hơn một xích, chỉ cần chụp nhẹ một cái là có thể bắt được ngay cô gái áo đen.

Cô gái áo đen sắc mặt tái nhợt, mắt lộ vẻ tuyệt vọng, nhắm mắt chờ chết.

Nhưng mà qua một hồi lâu, cô ta vẫn không có cảm giác bị đại thủ trảo đánh xuống nên lại mở mắt ra.

Vào lúc này, mặt cô ta thấy thoáng, khăn đen che mặt bị kéo xuống, để lộ ra một dung mạo xinh đẹp.

“Ha ha, nhiều năm không gặp, Kim sư tỷ vẫn xinh đẹp như vậy!” Người áo xanh chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước cô gái áo đen, bàn tay lớn màu đỏ đã biến mất, trong tay hắn là cái khăn che mặt màu đen.

“Ngươi …” Cô gái áo đen kinh ngạc, cô ta đúng là Kim Tiểu Thoa.

"Tuy nói nhiều năm không gặp nhưng ngươi không thể quên ta như vậy chứ.” Người áo xanh đẩy cái mũ áo choàng lên một tí, rồi lập tức kéo xuống.

“Là ngươi!” Kim Tiểu Thoa mừng rỡ, muốn gọi ra một cái tên.

Người áo xanh khoát tay áo, cô ta tựa hồ nhớ tới cái gì, ngậm miệng lại.

“Các ngươi mang xe xuống dưới chân núi chờ ta.” Kim Tiểu Thoa hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, phân phó nhóm người áo đen ở chung quanh.

“Thế nhưng …” Một người áo đen nhìn người áo xanh, tỏ vẻ chần chờ.

“Không sao, các ngươi đi trước, ta sẽ theo sau. Như thế nào, còn muốn ta nói thêm lần nữa hả?” Kim Tiểu Thoa nhướng mày, thanh âm chuyển sang lạnh lẽo.

Đám người áo đen ở chung quanh lúc này mới đáp ứng, nhanh chóng quét dọn chiến trường, tiêu hủy thi thể, kéo xe ngựa đi, nhanh chóng biến mất trên con đường rời núi.

“Kim sư tỷ, đã lâu không gặp!” Đợi mọi người đi xa, người áo xanh tháo cái mũ trên đầu ra, cười nói, đúng là Thạch Mục.

Lúc này, hắn đã thay đổi trang phục chẳng biết từ lúc nào, hơn nữa cũng đã khôi phục dung mạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.