Trùng Sinh Kiều Thê Vô Địch

Chương 34




Khóe miệng của Tiêu Tiêu hiện lên một nụ cười, đôi môi như ngọn lửa:

“Đại tướng quân, tuy rằng ta không rành Doanh ngữ. Nhưng trong Thượng cổ Oán Tình đạo, từng có một vị tiền bối đến Doanh Châu. Ta cũng học được một chút từ bà ta, nếu như ta nhớ không làm, thì triều đình, dùng Doanh ngữ, hẳn là nói như vậy”.

Trong miệng của Tiêu Tiêu nói ra một từ của Doanh ngữ.

Sắc mặt của Hô Duyên Đại Tàng khẽ biến, biết là đã bị nữ tử trước mặt vạch trần. Nhưng mà, hắn cũng là người có lòng dạ sâu sắc, chỉ cười một tiếng, rồi khôi phục lại bình thường.

“Tiểu thư thật ra cũng là người có tâm” Hô Duyên Đại Tàng nói xong câu đấy, liền cúi đầu, loay hoay pha trà tiếp. Sau khi rót trà thơm vào hai chén, cầm một chén đưa đến trước mặt của Tiêu Tiêu, đưa tay ý bảo: “Mời!”

Tiêu Tiêu lễ pháp cầm lấy chén trà, nhàn nhạt hưởng thức trà, sau đó liền để chén trà xuống.

“Tiêu tiểu thư, chuyện kia, ta đã nói với Doanh hoàng. Nơi này có một thần đan thứ phẩm, là do Doanh hoàng ban tặng. Tiêu tiểu thư vốn là đệ tử chuyển thế của thượng cổ Oán Tình đạo, cái khiếm khuyết chính là công lực. Mà với thần đan này, tin rằng năng lực của Tiêu tiểu thư có thể nhanh chóng đột phá đến Thiên Trùng cảnh”.

Hô Duyên Đại Tàng nói xong, tay áo vung lên, một cái hộp sắt bay ra. Tiêu Tiêu nhìn cũng không nhìn, cầm lấy bỏ vào trong tay áo, sau đó cười duyên nói:

“Hô Duyên đại nhân, xin thay ta cảm tạ Doanh hoàng. Nào, ta kính tướng quân một chén”.

Tiêu Tiêu nâng chén trà lên, đám người Doanh Nhân này hiển nhiên là không giống như những gì họ nói, tình nguyện tịch mịch. Nhưng mà, nếu đối phương không thừa nhận. Tiêu Tiêu cũng lười đi vạch trần.

Hai người lại nâng chén trà lên, nhìn nhau cười.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm lá anh đào rơi đầy phòng...

Phương Vân phong ấn Xuyên Khẩu Dương Giới, có lưu giữ ký ức của hắn. Cho nên hắn cũng có chút hiểu biết đại khái về địa hình của Đại doanh châu. Nhưng mà, Thang cốc nằm ở cấm khu của Doanh hoang. Xuyên Khâu Dương Giới cũng chưa từng đi qua chỉ biết vị trí đại khái.

Phương Vân và Tạ Phiêu Phiêu một trước một sau, nhanh chóng tiến vào trong một khu rừng, đi về phía Thang cốc.*

“Rắc!”

Đột nhiên mảng cây cối phía trước bị đứt ra, một đao khí vô hình chém nhanh về phía hai người.

“Cẩn thận!” Phương Vân thấp giọng hô.

“Hừ! Chút tài mọn!”

Tạ Phiêu Phiêu hừ lạnh một tiếng, trường kiếm run lên, một kiếm khí như giang hà mạnh mẽ xuất ra. Chỉ nghe ầm một tiếng, phía trước trong vòng một trăm trượng, nhất thời rơi vào cơn lốc của kiếm khí, mọi thứ toàn bộ đều bị kiếm khí chém nát.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm, một tên nhẫn giả bịt mặt của Doanh Châu từ không trung té xuống, nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Trên người hắn không hề nhìn ra dấu vết kiếm chém, hiển nhiên đã bị kiếm khí của Tạ Phiêu Phiêu đánh chết rồi.

“Võ giả Doanh hoang, bất quá cũng..”

Tạ Phiêu Phiêu cười lạnh một tiếng, vừa muốn chế nhạo đối phương vài câu, quay đầu lại, thì một bàn tay đã đánh lên cô của nàng, một luồng nội lực hùng hậu đã chảy vào trong cơ thể của Tạ Phiêu Phiêu, đánh tan chân khí của nàng.

“Ngươi!...”

Tạ Phiêu Phiêu vừa sợ vừa giận, căn bản là không nghĩ rằng Phương Vân đột nhiên ra tay với mình. Nàng mở to mắt ra, nói được một chữ liền hôn mê bất tỉnh.

“Xin lỗi, chỉ có thể để cô ủy khuất một chút..

Phương Vân bước lại, ôm lấy thân thể mềm mại của Tạ Phiêu Phiêu, đồng thời, tâm niệm khẽ động. Phương Vân triệu ra Xuyên Khâu Dương Giới phong ấn trong hoàng kim họa quyển. Sau đó, thân hình nhoáng lên, liền bước vào trong Thiên Địa vạn hóa chung.

Thiên Địa vạn hóa chung vô cùng quan trọng. Phương Vân không muốn cho Tạ Phiêu Phiêu biết. Cho đến bây giờ, cái bí mật này chỉ có Tôn Thế Khôn và Lục Vũ biết.

Tôn Thế Khôn là biểu đệ của Phương Vân. Phương Vân tuyệt đối tin tưởng hắn. Nếu như ngay cả người thân của mình mà cũng không tin tưởng thì đúng là chẳng còn ý nghĩa gì cả, hơn nữa, Tôn Thế Khôn còn đem cả tuyệt học Đại Lực Thần Ma Tông nói lại cho mình biết.

Về phần Lục Vũ, tuy rằng biểu hiện thoạt nhìn tương đối lạnh lùng, có điều không phải là loại người không biết ơn. Thậm chí Phương Vân thu nhận muội muội giúp hắn. Lục Vũ lần đầu tiên gặp mặt hắn đã tặng một kiếm.

Nhưng Phương Vân biết, tất cả cái này chỉ là biểu hiện mà thôi. Tuy rằng bề ngoài của Lục Vũ cao ngạo, nhưng trong lòng lại cực kỳ trọng tình trọng nghĩa.

Lúc đầu tại Ba Lâm quáng sơn Phương Vân và Khổng Tước lọt vào sự truy sát của Nhiếp Thiên Ma Quân, hai người tự nhận là chết không cần nghi ngờ nữa, đúng lúc đó. Lục Vũ từ trong quáng sơn lao ra, dưới tình huống tự nhận phải chết mà đỡ giùm một đòn. Nếu không phải là Nhiếp Thiên Ma Quân thu tay đúng lúc, thì Lục Vũ đã sớm không tồn tại.

Nếu Lục Vũ thật sự là kẻ bội tình bạc nghĩa, thì lúc đầu đã không làm như vậy, mà hắn sẽ ôm muội muội của mình, đứng ở một bên xem chứ không ra tay.

Tận sâu trong lòng của Lục Vũ, là một người không quen thiếu nợ nhân tình của kẻ khác!

Đối với hai người này. Phương Vân tuyệt đối tin tưởng. Nhưng mà Tạ Phiêu Phiêu thì lại khác, dù sao thì cha của nàng cũng là Thiên Ma tông chủ. Nếu như không để nàng ta biết, hai bên đều tránh được phiền phức, thì cũng là một lựa chọn tốt.

“Biểu ca!”

Tôn Thế Khôn bỗng nhiên mở mắt, kêu lên một tiếng kinh hãi. Phương Vân vừa mới bước chân vào không gian, hắn đã phát hiện ra rồi. Nhìn thoáng qua cô gái trong lòng Phương Vân Tôn Thế Khôn giật mình. Mới vừa không gặp mặt bao lâu, thì bên cạnh biểu ca lại có thêm một cô gái xinh đẹp rồi.

Tạ Phiêu Phiêu đã từng xuất hiện tại phủ của Bình Yêu tướng quân, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn này không gặp mặt, nên Phương Vân không nói. Tôn Thế Khôn cũng không biết.

“Vị này là... biểu tẩu à?'

“Đi chỗ khác! Ngồi xuống!” Phương Vân mắng.

“Ha ha ha” Tôn Thế Khôn cười ha hả, hắn vốn là loại người tính tình tùy ý, hiện tại chỉ đang biểu hiện bản sắc mà thôi.

Ở một bên. Lục Vũ cũng mở mắt ra, chớp chớp mắt một cái, hờ hững nói:

“Đây là đệ tử Thiên Ma tông sao... Ngươi không muốn nàng ta biết về cái không gian pháp khí này à?”

Lục Vũ nhạy cảm, hơn nữa thân là đệ tử ma đạo, đương nhiên là đối với khí tức của Thiên Ma tông, cũng rất tinh tường.

“Ừ!” Phương Vân gật đầu: “Để nàng ta nghĩ ngơi ở đây một hồi... Lát nữa ta điều chỉnh thời gian, các người tạm thời không cần tu luyện, chúng ta bây giờ đang ở Đại Doanh châu. Nơi này có một Thang cốc, gần đây vì để tranh đoạt Viêm Ma Quân Vương chi tâm, khẳng định sẽ tụ tập rất nhiều cường giả. Cả người cũng nên tham khảo nhiều, sau này mới có lợi cho việc tu luyện”.

“Thang cốc...” Lục Vũ suy nghĩ một chút, lúc hắn vào tông phái, thời gian cũng tương đối ngắn. Cho nên loại bí mật này làm sao mà hắn biết được. Nhưng mà bản thân hắn là một người rất có chủ kiến, gật đầu ừ một tiếng rồi thôi.

“Đại Doanh Châu!”

Tôn Thế Khôn ở bên cạnh nghe thấy Phương Vân nói vậy liền giật mình kinh hãi, hắn không ngờ rằng mình mới tu luyện một hồi mà đã đến Đại Doanh châu rồi, hắn theo phụ thân đi kinh doanh, cũng từng nghe tới nơi này, nhưng chưa đến bao giờ cả: “Ở đây có rất nhiều hoàng kim đấy!”

Làm người thừa kế dòng máu cự phú, cho nên cái đầu tiên mà Tôn Thế Khôn nghĩ đến chính là hoàng kim. Tại một nơi đầy vàng như vậy, hoàng kim không thể tính theo lượng, mà tính theo tấn.

Một tấn hoàng kim ở đây, đổi theo chế độ tiền tệ của Đại Chu, thì có thể được đến hai vạn lượng hoàng kim. Một ngàn vạn lượng hoàng kim, cũng là khoảng năm trăm tấn mà thôi, ở chỗ này chưa đủ để xếp thành một ngọn núi nhỏ nữa là.

“Chờ sau khi ngươi tìm được mỏ hoàng kim rồi tính sau nhé” Phương Vân nói.

Đặt Tạ Phiêu Phiêu xuống đất, Phương Vân bắt đầu điều chỉnh thời gian về tốc độ bình thường. Thời gian nhanh gấp tám lần, một ngày thôi cũng phải cho Tạ Phiêu Phiêu ăn bằng không thì sẽ chết đói.

Trong không gian của Thiên Địa Vạn Hóa, ba người chưa đến mười tám tuổi, ai có thể cho nàng ta ăn uống? Nếu như làm cho nàng ta tỉnh dậy thì nói không chừng sẽ lập tức có bùng nổ. Vì để tránh phiền phức, cho nên đành phải triệu hồi thời gian bình thường trở lại.

“Ta đem một phần năng lực pháp khí chia xẻ cho các ngươi...”

Phương Vân nói xong, tâm niệm khẽ động, liền có hai cỗ năng lượng, phân biệt tiến vào trong cơ thể của Lục Vũ và Tôn Thế Khôn. Thân hình hai người chấn động, lập tức thấy được tình cảnh bên ngoài. Chỉ thấy một nam nhân đang đứng thẳng trong rừng cây, vẫn không nhúc nhích.

“Vù vù!”

Chung thể nhoáng lên, lập tức thu nhỏ lại thành cỡ móng tay chui vào trong ngực Xuyên Khẩu Dương Giới, sau đó biến mất không thấy..

Doanh hoang hiện tại đang là thời kỳ phi thường, kẻ nào cũng có. Phương Vân không muốn trong khoảng thời gian này khiến cho những tồn tại cường đại quá mức chú ý. Mọi người toàn bộ đều tiến vào trong Thiên Địa vạn hóa, sau đó mượn thân phận của Xuyên Khâu Dương Giới, như vậy sẽ bí ẩn không gì nghi ngờ.

“Đi thôi!”

Phương Vân ra lệnh cho Xuyên Khẩu Dương Giới, người này đã từng sống tại địa phương của Doanh nhân, cho nên cũng không có mấy xa lạ, nhanh chóng đi về phía trước.

“Đứng lại!”

Vừa mới đi được không xa, một nhẫn giả hắc ý từ trên thân cây nhảy xuống, động tác nhẹ nhàng linh hoạt như mèo vậy.

“Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây? Lúc ngươi đi qua chỗ kia, có nhìn thấy người của chúng ta không?”

Toàn bộ câu nói này đều dùng Doanh ngữ để nói.

Tôn Thế Khôn và Lục Vũ nghe mà cứ như không nghe vậy. Nhưng mà Phương Vân và Xuyên Khâu Dương Giới có tinh thần tương thông, cho nên tuy rằng không hiểu loại ngôn ngữ này, nhưng mà cũng có thể thông qua ký ức của hắn mà biết được ý nghĩa cuộc đối thoại của hai người.

“Vừa có một nhân giả bị chúng ta giết phân hội chúng ta có nhìn thấy không?” Phương Vân giải thích.

“Ta nhận lệnh, đi đến Trung thổ thần châu, theo võ giả tông phái. Lần này từ Trung thổ trở về, chuẩn bị tiếp lệnh, về phần người mà ngươi nói, ta không có gặp qua. Nhưng mà ở phía sau ta, hình như có một nam một nữ, chuẩn bị tiến vào trong rừng cây. Trang phục của bọn họ, hình như không phải người Đại Doanh Châu chúng ta”.

“Mẹ kiếp! Những tên Trung thổ này!” Tên nhẫn giả kia nghiến răng, trầm ngâm một chút rồi nói:

“Ngươi cũng chú ý một chút, trong khoảng thời gian này, có rất nhiều cường giả Trung thổ đến Đại Doanh châu. Không biết bọn họ muốn gì, chúng ta bị bọn họ giết rất nhiều người. Ngươi phải cẩn thận”.

“Đã biết!” Xuyên Khẩu Dương Giới gật đầu.

“Ừ” Tên nhẫn giả này gật đầu, thân thể nhoáng lên, lập tức đu lên một cành cây, sau đó bóng người chợt lóe, rồi biến mất không thấy đâu.

Xuyên Khẩu Dương Giới chấn hưng tinh thần lại một chút, sau đó nghênh ngang đi trong rừng cây. Dọc đường đi cũng làm kinh động vô số nhẫn giả trên ngọn cây, nhưng mà không ai để ý đến hắn, hiển nhiên là đã nhận được thông báo của cấp trên rồi.

Bản thân Xuyên Khẩu Dương Giới là người sinh trưởng tại đây, căn bản là không ai nghi ngờ hắn cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.