Trùng Sinh Đích Phi Đấu Trạch Môn

Chương 6: Đường Huy xui xẻo (5)




Thời gian giống nhưđãđảo ngược một vòng, trở về hai mươi năm trước, thiếu niên nho nhỏ trong sơn động nhón tiểu trùng bằng cỏ, chơi xấu mà nói: “Ôi ôi, Tiểu Ly Tử, cười cái đi.”

Họ từng hồn nhiên như vậy.

Một người giống như tờ giấy trắng, không hề có tâm sự, chẳng hiểu gì hết, một người trong lòng chỉ có chút hỉ bi nhỏ như vậy, được tiểu gia hỏa kia ở bên ngoài gọi một tiếng là phiền não gì cũng mất sạch.

Nháy mắt ấy, Thi VôĐoan phảng phất cóảo giác kỳ dị, dường như hết thảy đều chưa từng phát sinh, ai cũng chưa từng chảy nhiều máu như vậy, ngực ai cũng chưa có vết sẹo đỏ thắm như chu sa kia, gặp mặt mang máng như hôm qua, xa xa gọi một tiếng tiểu danh, là có thể nắm tay đi ra ngoài, rong chơi giữa sơn thủy.

Con người ta… rốt cuộc vì sao mà phải lớn lên?

Nếu có thể vĩnh viễn sống ở thời ấu niên, phải chăng sẽ không có sầu lo, không có thù hận, không có xung đột với cả thếđạo nhiều và dữ dội như vậy, sẽ không gánh vác trên lưng lắm đến thế, không cần cùng người từng thân mật khăng khít, sóng vai ngủ dưới đại thụ mỗi người mỗi ngả, đao binh chĩa vào nhau?

Phải chăng muốn chạy là có thể chạy, muốn nhảy là có thể nhảy, toét miệng là có thể cười to, mỗi ngày đều có thể tràn ngập hiếu kỳ, tràn ngập khoái lạc mà sống tiếp, vì một số việc nhỏ nhặt không đáng kể mà phiền não?

Phải chăng, đừng hiểu nhiều như vậy thì tốt rồi?

Đồăn nếu còn thừa, dăm ba hôm là phải mọc nấm, trái cây nếu nhét dưới đất, hai ngày là thối, nước tràđể bên ngoài, qua đêm là không thể dùng nữa.

Lòng người cất trong bụng mấy chục năm, chẳng lẽ cũng sẽ thối rữa, biến chất… thậm chí hoàn toàn thay đổi?

Thi Vô Đoan cố gắng vài lần, khóe miệng máy móc nhếch lên lại hạ xuống, nhưng thủy chung không thành nụ cười, giây lát sau y rốt cuộc thấp giọng nói: “Ta không cười được.”

Bạch Ly thăm dò tiến một bước, phát hiện Thi VôĐoan không hề phản đối, lúc này mới nhưđộng vật nhỏđi vào địa bàn không thuộc về mình, gần như nơm nớp lo sợ mà lại gần, mãi cho đến trước mắt Thi VôĐoan, mới chậm rãi ngồi xổm xuống, cùng y bốn mắt nhìn nhau.

Thi Vô Đoan đột nhiên cảm giác được “huyết thống và hồn phách trở về” là gì, sao có thể như Chấp Diệp đại sư nói, khiến người ta tê tâm liệt phế rồi thoát thai hoán cốt, y phát hiện ánh mắt Bạch Ly đột nhiên trở nên trong veo khác thường, vẻ bạo ngược thoạt nhìn khiến người ta kinh hồn táng đảm bỗng nhiên đều không thấy nữa, như tiểu hồ ly tính tình hơi không tốt nhiều năm trước trong sơn cốc kia, có sự yêu ghét thuần túy nhất.

Sự chấp nhất trong ánh mắt ấy giống với Ma quân, nhưng sựôn nhuận và trong veo lại như là con thỏđôi mắt đen láy kia.

Bạch Ly hỏi khẽ: “Ngươi làm sao vậy?”

Thi Vô Đoan đột nhiên quay đi, chỉ cảm thấy trong dạ dày quay cuồng một cơn, phảng phất đau đớn như thiêu đốt trong ngực bụng vừa nãy còn chưa qua đi, khó chịu đến mức cơ hồ trước mắt tối sầm, y lại chỉôm chặt lấy ngực mình, không rên một tiếng.

Bạch Ly nhẹ nhàng nắm lấy tay y, một cánh tay khác vòng qua lưng, ôm hờ vai y, như là không dám lỗ mãng, trong lúc đó thoáng chần chừ một chút.

Nhưng Thi VôĐoan lại đột nhiên vùi đầu xuống, gục đầu lên ngực người nọ, chẳng ai thấy rõ nét mặt y.

Sau đó Bạch Ly nghe thấy y cười khe khẽ.

Tiếng cười kia đến cuối cùng lại có chút đáng sợ, pha lẫn sự lạnh lẽo không nói nên lời, dường như kết vụn băng, đóng băng hết trong trong ngoài ngoài.

Hỉ cực mà khóc, bi cực mà cười.

Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chẳng biết làm sao cho phải, chỉ có một tiếng cười thảm. Tất cảủy khuất của hai mươi năm phong đao sương kiếm lẻ loi độc hành nằm hết trong đó, hóa ra cảđời này, kỳ thật có thể khổ như vậy, khổ đến tột cùng, không thể nói được.

Không người để nói, không chỗđể kể, chỉ có thể giả vờ vững vàng bất động, từđầu đến cuối.

Bạch Ly thở dài, cảm thấy hình như mình đã làm sai, hoặc là bị lão hòa thượng trông không tốt đẹp kia lừa rồi – nụ cười này của Thi Vô Đoan, quả thực túm tim y lên mà treo giữa không trung, vô luận thế nào cũng chẳng rơi xuống được.

Y ôm chặt lấy Thi VôĐoan, giữa tứ dã mênh mang, nơi vết chân hiếm đến, ôm lấy người nọ như nương tựa lẫn nhau… Dường như y đã không còn là Ma quân thân phận xấu hổ, người nọ cũng chẳng phải là Thi lục gia xuất quỷ nhập thần.

Chẳng biết bao lâu sau, Bạch Ly cảm thấy ngực không biết từ khi nào đã bắt đầu ướt đẫm, chất lỏng ấm áp xuyên thấu qua y phục, dán lên ngực y.

Khi y muốn cho Thi VôĐoan khóc, Thi Vô Đoan luôn đáp bằng nụ cười lạnh, hiện giờ y muốn chọc cười người nọ, lại chọc khóc mất tiêu.

Tâm tư Bạch Ly chẳng biết đã bay tới nơi xa nhường nào, trong lòng ôm người kia, ngẩng đầu nhìn nơi xa xăm, trong nháy mắt mù mờ cực kỳ. Y nghĩ, ta đã làm cái gì thế? Mấy năm nay, đều đang tranh giành những gìđây?

Bảo tọa chí tôn hoặc uy danh vôđịch, đều như là một trò cười nhàm chán.

Chỉ có cuối cùng của cuối cùng, khi vết thương chồng chất mà dựa vào nhau, rốt cuộc mới được yên tĩnh giây lát, động cũng chẳng nỡ động một chút, đắm chìm trong sự yên tĩnh như thế, phảng phất ngồi đó, là có thểđợi đến khi nhìn thấy trời tàn đất tận vậy.

Ta biết ta sai rồi, Bạch Ly nghĩ thầm trong lòng, ôm Thi VôĐoan chặt hơn – nhưng đồ khốn nhà ngươi, sao lại cố chấp như vậy chứ? Ngươi thì không sai sao? Ngươi có dám cúi đầu một lần không?

Sau đó y cúi đầu, vai động động khe khẽ, mặt Thi VôĐoan theo động tác của y hơi ngẩng lên, chẳng biết từ khi nào lại ngủ thiếp đi.

Y dường nhưđã kiệt sức, nhưng vẫn nhíu mày rõ chặt, cơ hồ lưu lại đó một đường thâm căn cốđế.

Vừa nhìn biết ngay chẳng có mộng đẹp gì, Bạch Ly nhẹ nhàng giơ ngón tay vuốt bằng vùng chân mày của y, trong lòng thầm nghĩ, người thẹn với lòng mới không mơ thấy mộng đẹp, ngươi từ nhỏ thông minh như vậy mà không hiểu được đạo lý này sao? Hoặc giả hiểu được… chỉ là không muốn thừa nhận nhỉ.

Bạch Ly nhớ tới lúc nhỏ, mỗi một lần hai người tranh cãi, đều là Thi VôĐoan cúi đầu trước, cho dù mình biến thành tiểu nữ hài lừa gạt như vậy, y cũng chỉ một câu đã tha thứ ngay.

Vậy thì… lần này nên đến phiên ta nhường ngươi một lần đi.

Bạch Ly chậm rãi ngửa ra sau, nằm trên cỏ, để người nọ dựa được thoải mái hơn một chút.

Y nhắm mắt lại, trong lòng vẫn chua chua ngọt ngọt mà thầm nghĩ– mẹ kiếp, chuyện này mà cũng phong thủy luân chuyển sao?

Sau đó khóe miệng Bạch Ly không thểức chế mà hơi nhếch lên, ánh dương ấm áp chiếu lên mặt y.

Kỳ thật cũng không có gì– Bạch Ly nói với mình, ít nhất ta có thể thoải mái mà nở một nụ cười với mình như vậy, không phải cũng tính là lời rồi sao?

Thi Vô Đoan mất khống chế, lửa y đốt lại không hề thoát ly quỹđạo thiết kế sẵn, ngọn đèn thứ tư trên đại lục này đã mượn tay HạĐoan Phương bố trí xuống –đó là yếu đạo nam bắc Đả Cốc đạo.

Đây còn là quan đạo năm đó Thái Tông Hoàng đế xây dựng khi tại vị, từđếđô Bình Dương phía tây vòng qua Tam Dương quan, qua Hồ Châu, Lan Châu, cho đến Hoài Trung, xuyên suốt nam bắc, vận lương tống binh đều phải đi qua đường này, trên đường qua Từ Nam, Tam Dương quan, Chu Châu ba đại doanh đóng quân, dọc đường đề phòng nghiêm ngặt, lại thêm giáo tông, cam đoan dùđại tai đại nạn hay hưng binh ởđây, cũng khiến cho Đả Cốc đạo không bị cắt đứt, trừ phi thành trì một bên bị chiếm lĩnh, nếu không đường sá nhất định bình thường, tuyệt khó phá hoại.

Muốn qua quan đạo, văn điệp thông quan các loại phải đủ hết, nếu không nhẹ thì bị nghiêm tra, nặng thì hạ ngục.

Mà lúc này Mật Tông Trâu Yến Lai bị tội, bị Hoàng đếđiều đến Tây Bắc, chính là tuyến Đả Cốc đạo, phải chung đường với Trương Chi Hiền, đi thu dọn hỗn loạn nơi đó.

Hôm ấy hắn rời khỏi là một ngày diễm dương mười dặm, không ai tiễn, thậm chí không ai biết, hắn lặng lẽ mang theo một tờ thánh chỉ, một chiếc đơn xa chậm rãi đi trên cổđạo bụi mù lởn vởn.

Rất nhiều người từng kỳ vọng vào hắn, cho rằng hắn là một anh hùng, hắn từng bày mưu nghĩ kế, tính toán quyết thắng ngàn dặm, lại phát hiện, anh hùng cũng cần thời cuộc thành toàn.

Một người rốt cuộc có thể khuất phục tới mức độ nào đây?

Mỹđức không ai biết, hay là… vừa mới muốn đại triển hoành đồ thìđã bị bẻ gãy cánh?

Chẳng ai biết nháy mắt ấy trong lòng Trâu Yến Lai đang suy nghĩ gì, hắn chỉ không nói không rằng ngồi trong xe với khuôn mặt đầy râu ria, ngỡ ngàng nhìn nóc xe tròng trành, phảng phất ngay cả phẫn nộ và hậm hực cũng không phát ra được, một hơi trút hết, dường như chẳng thể thở nổi nữa.

Không biết qua bao lâu, nam nhân từng ở trên núi cao tính kế vạn ngàn thần ma này đột nhiên động một chút, mắt xoay qua bên cạnh, giống như là thình lình sống lại vậy.

Sau đó hắn trầm trầm mở miệng hỏi: “Đến nơi nào rồi?”

Xa phu cẩn thận hồi đáp: “Hồi đại nhân, chúng ta đã rời khỏi cảnh nội Từ Nam, về phía tây Tam Dương quan, sẽ lập tức vào cảnh nội Cát An.”

Đã ra khỏi Tam Dương quan, Trâu Yến Lai đột nhiên dùng tay bưng mặt, thình lình phát ra một tràng cười, tiếng cười đè rất thấp, dường như mắc trong họng, thanh âm càng lúc càng khàn, cuối cùng lại có chút nhưđứt hơi khản tiếng. Đang cười thì nước mắt rơi xuống, chảy ra theo kẽ ngón tay, vừa mặn vừa đắng.

Chim còn chưa hết, cớ sao đã cất cung tốt?

… Nguyện thiên tử thánh minh triều ta vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.

Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, cả người Trâu Yến Lai suýt nữa đập lên cửa xe, bên ngoài truyền đến tiếng ngựa hí chói tai và tiếng kêu to có chút kinh hoảng của xa phu.

Trâu Yến Lai định thần, miễn cưỡng kìm nén cảm xúc, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Qua một hồi lâu, tiếng một thị vệ mới từ ngoài cửa xe truyền đến, người nọ nói: “Đại nhân, chỉ sợ phía trước đã xảy ra chuyện.”

“Cái gì?” Trâu Yến Lai xốc màn xe bước xuống, vừa mới lộ diện, lập tức bị một con đại điểu quỷ dị sượt qua đầu, hắn hoảng sợ, vội cúi đầu né, chỉ thấy đất trời đen kịt, không thấy trăng sao, vừa nãy vẫn là mười dặm diễm dương, lúc này lại đột nhiên tối sầm, đại lôi liên miên vang lên từ chân trời, phi điểu cổ quái toàn thân đen sì, nhìn kỹ mới thấy lại là quạđen sinh ra đểăn thịt thối, lượn vòng không đi, đáng sợ vô cùng.

Trâu Yến Lai thầm run sợ, phản ứng đầu tiên làĐả Cốc đạo đã xảy ra chuyện, song giây lát sau hắn liền phản ứng được, minh bạch Thi VôĐoan bị Tống A đại tướng quân ngăn trở, kỳ thật không vươn tay đến nơi này, hắn sửng sốt một lát, không biết đó là thủ thuật che mắt gì, nhưng trong lòng hiểu rõ là nhằm vào mình.

Đột nhiên tiếng nổ tung vang lên sau lưng, Trâu Yến Lai quay phắt đầu, lại phát hiện thị vệ và xa phu đều không thấy đâu, ngay cả ngựa kéo xe cũng chẳng thấy bóng dáng, giống như những vật sống đó chưa bao giờ tồn tại vậy.

Thi Vô Đoan quả nhiên đuổi tận giết tuyệt người trong giáo tông, Trâu Yến Lai cười gằn một tiếng, cầm bảo kiếm tùy thân, rảo bước đi về hướng tây bắc – trận pháp này hắn từng gặp qua, là một tiểu hoạt trận, tên là Lũy đệ tiểu trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.