Trùng Sinh Đích Phi Đấu Trạch Môn

Chương 53: Vĩ thanh




Trong phòng bếp truyền đến tiếng xẻng va chạm, còn có tiếng xèo xèo nữa, giống như là nàng đang xào gì đó. Lâm Xước ngồi ở trên giường một lúc lâu, cuối cùng đưa chân ra, mang giày xuống giường.

Nhà thật sự là không lớn, bên trong nhà chính đặt một cái bàn, bên cạnh còn có một cái tủ, bày chút vật lộn xộn, phía sau cách một tấm mành vải bố thật dầy hiện ra cái giường, ban ngày thì mành vải bố được vén lên cột lại, cả nhà nối liền thành một khối, nhìn qua vẫn hơi lớn hơn một chút, phía sau nữa là tủ quần áo và mấy cái rương, nhà chính nối tiếp phòng bếp, bên cạnh còn có một cánh cửa, hiện giờ đang đóng lại.

Hắn đi tới cửa phòng bếp, đứng dựa vào ngưỡng cửa, phòng bếp này, ngược lại gần như không khác nhiều lắm với nhà chính, bên cạnh bếp lò là một cái lu nước lớn, tủ chén đặt dựa vào tường, trên đất có một chút thức ăn rau lá ở trong rổ, trên xà nhà còn treo vài cái rổ, cũng không biết để cái gì.

Mai Sóc đang cởi tạp dề, thấy hắn, cười nói: “Đói chưa? Xong ngay đây.”

Nàng bưng chén đi ra ngoài, một chén canh trứng, một chén rau cải và một chén tôm xào dầu, Lâm Xước đưa tay muốn cầm giúp nàng, nàng trực tiếp bưng đi qua từ bên cạnh hắn, hắn ngượng ngùng rũ tay xuống, thấy nàng lại xới hai chén cơm.

Mai Sóc đứng ở trước bàn, “Thật ra ta đã quên, ta vẫn chỉ có một cái ghế.”

“Ta không cần ngồi trên bàn.” Lâm Xước vội vàng nói, thấy góc phòng có chiếc ghế nhỏ, “Ta...Ta ngồi chỗ đó là được rồi.”

Mai Sóc có chút dở khóc dở cười nhìn hắn: “Ngươi ngồi trong đó?”

“Không, không được sao?”

Mai Sóc lắc đầu, miệng hơi cười, “Tới đây.”

Hắn theo lời đi tới bên cạnh nàng, nàng kéo ghế ra, “Ngồi xuống.” Hắn quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt rất là khó hiểu, giống như là đang hỏi, muốn ta ngồi à?

Mai Sóc dứt khoát đặt hai tay ở thắt lưng hắn, ôm nhấc lên ngồi trên cái ghế, nàng nhìn một vòng chung quanh ở trong phòng, lấy đồ ở trên tủ nhỏ cạnh mép giường ra, trước dời qua miễn cưỡng chịu đựng ngồi xuống.

“Ăn cơm.” Nàng thấy hắn ngồi không nhúc nhích, mở miệng nói.

Lâm Xước cầm đũa, nhìn nàng đưa tay gắp thức ăn, mới bắt đầu bới cơm trắng, một con tôm gắp vào trong chén hắn, “Ngươi chỉ ăn cơm trắng thì có nuốt trôi không?”

“Có thể.” Hắn như là nóng lòng chứng minh bản thân mình rất dễ nuôi, không cần tiêu hao bao nhiêu lương thực. Tôm trơn láng sáng bóng lẳng lặng nằm ở trong chén hắn, Mai Sóc bắc đũa đến mép chén của hắn, “Là ngươi muốn ta lột giúp ngươi sao?”

“Không phải, không phải.” Hắn vội vã nhét tôm vào miệng, trên môi còn bị thương, gai cứng của vỏ tôm xẹt qua, lại dẫn tới một cơn đau đớn, hắn mím môi, nhanh chóng ăn xong con tôm kia

Mai Sóc đột nhiên để đũa xuống, đi tới nâng cao cằm của hắn, hắn lúng ta lúng túng nhìn nàng, “Sao lại chảy máu?” Nàng đứng lên, vào phòng bếp cầm mảnh khăn ấm áp, giúp hắn đè miệng.

Lâm Xước bối rối nhìn nàng, nàng có thể cảm thấy hắn rất phiền toái hay không?

Lấy khăn ra, Mai Sóc tiện tay đặt lên bàn, một tay Lâm Xước đang cầm chén, ”Thật ra thì ta không sao, thật sự, ta cũng không sợ đau chút nào, ta có thể làm việc rất tốt, thật đó.”

“Ta biết.” Mai Sóc ngậm đũa trong miệng, “Câu nói đầu tiên mà ta nghe ngươi nói chính là ‘ta sẽ làm việc thật tốt, ta sẽ nghe lời, đừng bán ta’.”

Lâm Xước cúi đầu: “Ta thật sự sẽ làm việc thật tốt, sẽ nghe lời.”

Mai Sóc mới phát hiện ra mình nói cái gì, rất muốn tự mình tát mình một cái, thật đúng là không mở bình thì ai mà biết trong bình có thứ gì, người nào lại muốn nhớ tới sự thật là mình bị người thân bán đi.

Nàng để cái muỗng vào trong chén của hắn, “Uống chút canh đi.”

Lâm Xước đang yên lặng ăn cơm, đột nhiên cảm thấy, thật ra thì tài nấu nướng của nàng tuy là cũng được, nhưng mà chỉ là cũng được, nếu như hắn làm tốt việc nấu cơm, nàng thích ăn, vậy thì sẽ không ghét bỏ hắn, sẽ không đuổi hắn đi chứ?

***

Lâm Xước phát hiện Mai Sóc bị phong hàn, vẫn còn rất nghiêm trọng. Sắc trời đã tối, dùng xong bữa tối rồi, hắn thu dọn bát đũa đi vào rửa, Mai Sóc cũng không ngăn cản hắn.

Chờ lúc hắn đi ra, cầm trong tay một chén nước canh đen như mực, trong nhà không có ai, cánh cửa nhỏ này mở ra, hắn đi tới, ngoài phòng ánh trăng mê người,có lẽ còn có thể thấy rõ, đó là một sân nhỏ, một mặt dựa vào tường, hai mặt lấy gạch ngói dựng lên, một mặt dùng hàng rào vây lại, phía trên hàng rào có dây leo bò lên, thì ra là, cánh cửa nhỏ này coi như là cửa sau của nhà nàng, giữa hàng rào có cánh cửa gỗ, có thể mở ra để đi ra ngoài.

Tiếp theo chính là một con đường nhỏ, đằng sau còn lại là mảng lớn đồng ruộng, các gia đình trong thôn này phần lớn đều là cửa lớn đối diện hồ, cửa sau đối ruộng, nhưng mà loại sân nhỏ này cũng không thấy nhiều.

“Rửa xong rồi?” Giọng nói mập mờ không rõ vang lên.

Lâm Xước xoay người, mới phát hiện nàng đang ngồi ở một góc sân nhỏ, trong góc kia chất không ít vật liệu gỗ, nàng cầm búa, trong miệng ngậm mấy cây đinh, trong tay là cái ghế đã sắp thành hình.

Cuối cùng đóng mấy cây đinh xuống, Mai Sóc dựng cái ghế đứng lên, cười nói với hắn: “Xong rồi.”

Nàng xách theo cái ghế đi tới, thấy chén trong tay hắn, ngạc nhiên nói, “Đây là cái gì?”

“Ta nấu canh gừng, có bỏ đường đỏ, ngươi bị lạnh rồi.” Hắn cẩn thận nhìn trộm nàng, khẽ giơ cao chén trong tay.

Mai Sóc buông cái ghế trong tay, nhận lấy chén uống một hớp cạn sạch, nhếch nhếch miệng, Lâm Xước lo lắng nói, “Sao rồi?” Hắn đặc biệt bỏ rất nhiều đường, không phải là nàng cảm thấy khó uống chứ?

“Rất ngọt.” Nhưng thật ra là vô cùng ngọt, ngọt đến mức sau đó nàng lại rót tiếp một chén lớn trà lạnh nữa.

Lâm Xước cầm chén quay về phòng bếp, lại bưng một cái bồn nước lớn ra ngoài, “Ngươi muốn rửa mặt không?”

Nước ấm không nóng không lạnh, vừa vặn, khóe miệng Mai Sóc khẽ nhếch cười, cầm lấy bồn từ trong tay hắn, “Không vội, chúng ta còn có chuyện khác phải làm.”

“Hãy nói cho ta biết, ngươi tên gì vậy?”

“Lâm Xước.” Tiếng nói lại trở nên cực thấp, hắn cúi đầu, “Phụ thân nói, là Xước trong lờ mờ, chẳng qua là ta không biết.”

“Lâm Xước.” Nàng từ từ lặp lại hai chữ kia, “Được rồi, Tiểu Xước, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi.”

“Đã 17 tuổi.”

Nhỏ hơn nàng sáu tuổi đấy, Lâm Xước vắt khô khăn mặt rồi đưa tới, nàng lau mặt. Nhìn bóng lưng hắn bưng bồn nước đi vào, Mai Sóc gãi đầu của mình, thân thể xương cốt vừa gầy, thể chất lại không tốt lắm, dù sao cũng phải dưỡng tốt trước, những thứ khác, có lẽ tạm thời đứng sang bên thôi.

***

Mai Sóc đứng ở bên giường, nhìn người co rút thành một cục, rúc lại giống như con tôm khô, nằm áp sát vào tường. Một giường lớn, hắn chỉ nằm một góc nho nhỏ.

“Ngươi làm sao vậy? Co lại thành cái bộ dáng này, ta cũng sẽ không ăn ngươi.”

“Ta, cái đó, ngươi sẽ ngủ, ngủ không ngon.” Hắn khẽ ngồi dậy, một tay nắm cái chăn thật mỏng kia.

“Ý của ngươi là, nếu như ngươi chiếm chỗ hơi lớn thì ta sẽ không ngủ ngon?”

Hắn gật đầu, Mai Sóc ngồi lên mép giường, “Thế như vậy, ngươi ngủ có ngon không?”

“Ta không quan trọng.”

Nàng đi tới tủ bên cạnh, lôi ra một cái chăn dầy, đắp lên cho hắn, bản thân kéo chăn mỏng kia qua, “Đừng cuộn giống như con tôm vậy, ngươi chỉ gầy như sào trúc, có thể chiếm bao nhiêu chỗ chứ?”

Đến khuya ngày đó, Mai Sóc đột nhiên tỉnh lại, phát hiện người bên cạnh hình như có chút run rẩy, trong bóng tối, nàng đưa tay qua dò xét, hắn run lên một cái thật mạnh, nàng mới phát hiện cả người hắn lạnh lẽo.

“Sao ngươi lại lạnh đến mức như một mảnh băng vụn?”

Nàng vén chăn của hắn lên, trực tiếp ôm hắn vào lòng, hai cái chăn đắp lại với nhau, tay chân của hắn lạnh lẽo thấu xương, quả thật không giống nhiệt độ của một người sống sẽ có.

“Trước kia ngươi đều là trải qua như thế hay sao?” Nàng nhướng lông mày lên, cởi quần áo của mình ra, nhét hai tay của hắn vào trong ngực mình, lạnh khiến cho bản thân nàng cũng run run.

Lâm Xước hoàn toàn không dám nói chuyện, nhiệt độ cơ thể cô gái từ bàn tay tràn vào trái tim, là cảm giác hắn chưa bao giờ biết.

Thật vất vả cuối cùng hai tay của hắn đã có một chút nhiệt độ, nàng đã nắm bắp chân của hắn, muốn sưởi ấm cho hắn, “Không...không cần.” Hắn né tránh muốn lui về phía sau.

“Sao thế?”

“Không sạch sẽ.”

“Cái gì sạch sẽ hay không sạch sẽ.” Nàng kéo hai chân của hắn qua, hắn giùng giằng về phía sau.

Mai Sóc đưa tay ôm cả người hắn vào trong ngực, dán chặt hai chân của hắn, “Xong, như vậy được chưa?”

Hơi thở phun ở cổ hắn, rước lấy run rẩy không ngừng, Mai Sóc buộc chặt tay, “Ngủ đi, ngày mai ta đi xách một cái lò sưởi về.”

Ngày hôm sau, một người nào đó ôm mảnh băng vụn ngủ một đêm, phong hàn càng thêm nghiêm trọng, giọng nói khàn khàn, vừa gặp gió liền nhảy mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.